Nguyệt Linh đi theo Tiểu Phúc Tử, không bao lâu sau đã đến được Ngự hoa viên.
Ở kiếp trước nào đó, nàng đã từng có dịp tham quan Ngự hoa viên. Hai Ngự hoa viên mỗi viên một vẻ, mỗi viên đều có điểm độc đáo và khí chất riêng biệt của nó, Nguyệt Linh cũng không thể chủ quan mà quyết định được bản thân thích Ngự hoa viên nào hơn.
Nơi này không khí trong lành, trong không trung toàn là hương hoa thơm ngát và không khí tươi mát của thiên nhiên. Đang lúc giữa hè, vô số các loại hoa nở vào mùa hè thi nhau khoe sắc. Nhan sắc của hoa diễm lệ và rực rỡ, làm sáng bừng cả một không gian.
Lúc này Nguyệt Linh đang ở dưới dạng mèo, không chỉ thính giác mà khứu giác cũng trở nên nhạy bén vô cùng. Có một số loài hoa khi trước không thể ngửi ra mùi gì thì lúc này nàng lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, có thơm có không thơm, có thanh nhã có nồng đậm, khiến nàng thích thú không thôi, tò mò chui vào trong các rặng hoa khác nhau để ngửi thử mùi hương của chúng.
Tiểu Phúc Tử theo sau nàng lúc nào cũng phải căng mắt mà dõi theo bóng dáng của nàng, chỉ sợ bản thân sơ sẩy một giây liền mất dấu nàng giữa những bụi hoa kia.
Cũng không biết có phải bị thiên tính của mèo ảnh hưởng hay không, lúc nhìn thấy đàn bướm sặc sỡ đang bay phấp phới ở phía trên những bông hoa, tính ham chơi trong lòng Nguyệt Linh bỗng trỗi dậy, chạy đến chơi đuổi bắt với bọn chúng.
Tiểu Phúc Tử chạy đuổi theo nàng mệt bở hơi tai. Ngay lúc kiên nhẫn và sức lực sắp cạn kiệt, bỗng từ đâu hớt ha hớt hải chạy đến một tiểu thái giám. Khi nhìn thấy hắn, ánh mắt tiểu thái giám kia sáng bừng lên, vội vàng vọt đến chỗ hắn.
“Tiểu Phúc Tử! Ta tìm ngươi suốt! Hoàng thượng có chuyện tìm ngươi, sư phụ ngươi bảo ta qua gọi ngươi một tiếng!”
Tiểu Phúc Tử ngẩn người nhìn tiểu thái giám, có chút không xác định, “…Bệ hạ tìm ta?”
“Đúng vậy! Trời ơi ngươi còn đứng đó làm gì nữa! Mau đi nhanh lên! Hoàng thượng còn đang thượng triều, ta tìm ngươi nãy giờ hơn một khắc rồi đó!!” Tiểu thái giám nôn nóng giậm chân, lo lắng đến toát mồ hôi đầy đầu, chỉ sợ bản thân chậm trễ liền bị trách phạt.
Tiểu Phúc Tử thật ra có hơi nghi ngờ tính chân thực trong lời này, nhưng nhìn đến vẻ nôn nóng lo sợ trên mặt tiểu thái giám, hắn lại có chút do dự.
Tuy rằng hắn không nghĩ ra được Hoàng thượng tìm mình có chuyện gì, nhưng lỡ như hắn ta đang nói sự thật, mà bản thân lại còn tiếp tục dây dưa ở đây, ảnh hưởng đến chuyện Hoàng thượng muốn làm…
Tiểu Phúc Tử nhìn qua phía Nguyệt Linh vẫn đang vô tư hồn nhiên chơi đùa, nhớ đến tình cảnh mấy ngày qua, cuối cùng cũng hạ quyết định, chạy đến chỗ nàng nói.
“Tiểu Linh, bệ hạ gọi ta, ta chạy đi một chút. Ngươi ngoan ngoãn chơi ở đây, không được chạy lung tung, chờ ta quay lại, có hiểu không?”
Nguyệt Linh nghi ngờ nhìn qua hắn, nhưng vẫn gật đầu meow một tiếng, tỏ ý đã hiểu.
Tiểu Phúc Tử đợi được cái gật đầu của nàng liền tức khắc cùng với tiểu thái giám kia chạy đi.
Nguyệt Linh nhìn bóng lưng của bọn họ, tâm trạng vui vẻ mới vừa rồi bỗng chốc tan biến sạch sẽ.
Tiểu Phúc Tử là thái giám của nàng, mấy ngày qua cho dù nàng và Gia Luật Quân đang chiến tranh lạnh, hắn vẫn không bạc đãi nàng bao giờ. Tiểu Phúc Tử lại giống như đã hoàn toàn trở thành người của nàng, cho dù Dương Vinh An có đang không có ở đó, hắn cần người chạy vặt cũng sẽ không điều động đến Tiểu Phúc Tử.
Là do nàng nghĩ nhiều rồi sao? Có lẽ… hắn là thật sự có việc cần đến Tiểu Phúc Tử mà thôi…
Nguyệt Linh buồn bực cào cào mấy cái lên nền đất xốp.
Đúng lúc này, tại chỗ ngoặt phía trước, một tiểu cung nữ trên tay khệ nệ ôm một thau lớn y phục rẽ qua. Bởi vì bị thau y phục che khuất, nàng ta không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Nguyệt Linh ở dưới đất, cứ thế nhanh vun vút bước đi.
Nguyệt Linh đang buồn bực nghịch đất dưới chân, lúc tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng về phía mình mới giật mình ngẩng đầu lên. Mắt thấy tiểu cung nữ kia sắp giẫm lên mình, nàng hoảng sợ ré lên một tiếng, vội vàng vọt qua một bên.
Không biết có phải bị tiếng kêu đột ngột của nàng dọa đến hay không, tiểu cung nữ kia giật mình vấp chân, hoảng sợ hô lên, thau y phục trong tay nghiêng đi, toàn bộ y phục đủ loại màu sắc ở bên trong rơi tứ tung xuống đất.
Nguyệt Linh vì bị bất ngờ nên chỉ kịp tránh bước chân của tiểu cung nữ, chưa kịp chạy xa, liền bị xấp y phục kia rơi đè lên người. Trong nháy mắt, một mùi hương nhàn nhạt len lỏi vào trong khoang mũi nhạy cảm của nàng.
Tiểu cung nữ nhìn đống y phục bị rơi vương vãi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vừa nhìn xung quanh, vừa vội vàng thu y phục lại nhét trở về thau. Khi nhấc bộ y phục đè trúng Nguyệt Linh lên, nhìn thấy con mèo thủ phạm khiến mình giật mình, sắc mặt tiểu cung nữ không mấy tốt. Đang định ném nàng ra chỗ khác cho bõ tức, nàng ta lại kịp thời nhận ra bộ dáng của Nguyệt Linh không tầm thường, lo sợ đây là sủng vật của một vị chủ tử nào đó, lại sợ người đó hẳn cách đây không xa, nàng ta liền vội vàng bỏ đi tâm tư này, nhanh chóng thu dọn y phục rồi chạy đi, sợ bị người bắt gặp bản thân không cẩn thận làm dơ y phục.
Cũng vì thế mà nàng ta không phát hiện ra, tình trạng của Nguyệt Linh có chút không bình thường.
Không biết là do dược hiệu quá mạnh hay thân thể này quá yếu đuối, Nguyệt Linh khi vừa mới ngửi được mùi hương bất thường kia đã lập tức ngưng thở, nhưng vài giây sau thân thể lại vẫn đã mềm nhũn như không còn lực. Nàng nằm dài trên đất, tinh thần vẫn tỉnh táo minh mẫn như thường, nhưng toàn bộ cơ thể đều mềm oặt nhũn ra, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhấc chân lên được.
Tiểu cung nữ kia vừa khuất bóng dáng, một cung nữ khác đã xuất hiện, nhanh chóng chạy đến tóm lấy Nguyệt Linh rồi chạy đi.
Lúc bị nàng ta bắt lấy, Nguyệt Linh muốn giãy giụa thoát ra, nhưng toàn bộ đều là lực bất tòng tâm. Nàng bắt đầu không khống chế được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, cảm giác bất an mãnh liệt xông đến, nói cho nàng biết, sắp tới, nàng sợ là sẽ lành ít dữ nhiều.
Trực giác của nàng với nguy hiểm vốn đã rất tốt, huống chi hiện tại nàng còn đang là mèo, bản năng của thú với nguy hiểm cực kỳ nhạy.
“Ký chủ, thật xin lỗi! Em rất xin lỗi!” Ellie lúc này cũng hoảng sợ không kém, giọng nói hơi chút run rẩy, giống như có một tia nghẹn ngào trong đó.
Nguyệt Linh tuy rằng đang rất sợ hãi, lại vẫn dành ra một phân tinh thần an ủi Ellie, “Không sao, đừng lo lắng, không phải lỗi của em.”
Kẻ đứng sau chuyện này lên kế hoạch quá tinh vi.
Tiểu cung nữ mang theo thau y phục có tẩm dược kia, lại chỉ là người bị lợi dụng. Nàng đến chuyện y phục đã bị động tay động chân, thậm chí chuyện bản thân phải đi làm công việc này, đi ngang qua Ngự hoa viên là do bị người cố ý sắp đặt cũng không hề biết gì, vì vậy mà khi nàng ta tiếp cận Nguyệt Linh, cả Nguyệt Linh và L44 đều không nhận ra điểm kỳ lạ nào.
Hệ thống L44 tuy rằng rất tài giỏi, nhưng nó lại không toàn năng. Nó có thể xâm nhập vào hệ thống camera và internet, cũng có thể dùng một loại tia dò xét đặc biệt để nhận biết hào quang cảm xúc một người đang tỏa ra hay truy tìm tung tích một người, nhưng nó lại không thể phân tích độc dược hay một chất hóa học nào đó mà không có tiếp xúc trực tiếp.
Máy chủ của hệ thống L44 là ở thế giới A12, muốn tiếp xúc trực tiếp, chỉ có thể đợi đến khi ký chủ là Nguyệt Linh chạm vào mới có thể phân tích. Cũng có nghĩa, nàng phải trúng độc L44 mới có thể phân tích được đó là loại độc gì. Điểm lợi duy nhất trong chuyện này, chắc cũng chỉ có là nhanh chóng biết được loại độc để điều trị hoặc mua thuốc giải từ hệ thống giao dịch.
Nhưng hiện tại nàng đang là mèo, thân thể còn không thể động đậy, còn bị người bắt, cho dù có đổi được thuốc giải thì có thể làm gì? Nàng làm sao uống? Ai giúp nàng uống? Trên người nàng cũng không có chỗ nào có thể giấu đồ, đột nhiên có một viên thuốc xuất hiện, người bắt cóc nàng sẽ không nghi ngờ sao?
Chưa bao giờ Nguyệt Linh cảm thấy làm mèo lại bất tiện đến mức này.
Cung nữ di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Ngự hoa viên, tiến vào một khu vực khác. Nơi này không có internet, L44 cũng không biết đây là đâu, nhưng nhìn khung cảnh tiêu điều quạnh quẽ của nơi này, Nguyệt Linh thầm đoán hẳn là lãnh cung.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Linh càng cảm thấy lạnh lẽo.
Bắt nàng đến lãnh cung, nơi hoang vắng như vậy, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì nàng?
Cung nữ chạy đến một đình viện bên cạnh một hồ nước. Đình viện trông khá cũ kỹ sơ sài, giống như đã lâu không có người quét dọn, dây leo bám theo các cột đình sinh sôi. Hồ nước kế bên cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt nước xanh đen đục ngầu, bám đầy rêu, phủ đầy lá, khó mà nhìn ra được bên dưới đấy có loài sinh vật nào sinh sống hay không.
Đứng trong đình là năm người, hai thái giám, hai mama, và một người mặc cung y đoan trang nhã nhặn màu xích đào, là y phục dành cho phân vị phi.
Là Nhã phi.
Chủ nhân cũ của nàng.
Người mà lúc này khi nhìn thấy nàng, trên môi nở nụ cười lạnh băng ác độc.