Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 227: Ngân Nguyệt miêu yêu (13)




Ngón tay đột nhiên bị giật lại, Nguyệt Linh sững sờ nhìn Gia Luật Quân, vừa nhìn đến vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo của hắn, nàng không khỏi sửng sốt, có chút ngơ ngác.

Hắn không phải đã bỏ qua cho nàng rồi sao? Tại sao bây giờ sắc mặt lại kém như vậy? Tựa như muốn nổi bão vậy...

Gia Luật Quân nhìn chằm chằm Nguyệt Linh, không rõ cảm xúc lúc này trong lòng mình là gì. Hắn thế nhưng, thế nhưng lại...

Lại nảy sinh cảm giác với một con mèo!!?

Càng nghĩ, sắc mặt Gia Luật Quân càng thêm âm u, lãnh khí tỏa ra khắp toàn thân, ánh mắt nhìn Nguyệt Linh như đang nhìn một vật chết.

Hắn rất muốn giết chết nàng ngay tại lúc này. Hắn có thể động tình, không sao cả, nhưng đối tượng phải là người! Tuy rằng cảm xúc vừa rồi không phải là động lòng, chính hắn cũng không rõ loại cảm xúc kia là gì, nhưng hắn biết rõ một điều, đối tượng khiến hắn nảy sinh loại cảm xúc đó không nên là một con mèo!

Thân là một Đế vương, thân phận và kiêu ngạo của hắn không cho phép loại chuyện hoang đường này phát sinh và tồn tại. Hắn nên giết chết con mèo này ngay lập tức, như vậy sẽ không cần phải rối rắm lo nghĩ gì nữa.

Nhưng mà cái cảm giác không nỡ chết tiệt này là gì đây?!

Chỉ cần hắn hơi động tay, cảm xúc ấm áp mềm mại mỗi lần chạm vào nàng và ánh mắt thanh triệt trong suốt kia lại hiện ra trong đầu hắn, tựa như sợi dây trói chặt lấy bàn tay hắn, không cho hắn hạ thủ.

Gia Luật Quân siết chặt nắm đấm, cả người căng cứng, ánh mắt phức tạp mang theo sát ý và chần chừ trộn lẫn nhìn nàng, khiến Nguyệt Linh hơi bất an, rụt rụt người lại, hoàn toàn hoang mang không rõ vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi như vậy.

Gia Luật Quân đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, lạnh nhạt mở miệng, “Rốt cuộc ngươi cũng đã làm sai, không thể không phạt. Vậy thì từ giờ đến lúc ổ nệm của ngươi được chuẩn bị xong, ngươi ngủ dưới đất đi.”

“Meow?!” Nguyệt Linh trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Sao tự dưng lại bắt nàng ngủ dưới đất chứ? Không phải mới vừa rồi vẫn còn đang tốt lắm sao?

Gia Luật Quân mang theo lệ ý trừng qua, “Hoặc là ngủ dưới đất, hoặc là cút!”

Nguyệt Linh giật mình, sững sờ nhìn hắn.

Từ lúc quen biết hắn đến giờ, hắn chưa bao giờ dùng thái độ và sắc mặt này để nói chuyện với nàng.

Mặc kệ là ở lần đầu tiên gặp hắn nàng ngoan cố chắn đường hắn, hay sau đó nổi tính tình với Chung thái y, hay là đòi đồng sàng cộng chẩm với hắn, thậm chí là khi ở trên bàn ăn ồn ào đến hắn, hắn cũng chỉ lạnh nhạt bảo nàng im lặng, sau đó lại tựa như bất đắc dĩ mà chiều theo ý nàng.

Ngay cả khi vừa rồi nàng làm ra loại chuyện nghiêm trọng đến vậy, hắn cũng không chút nào giận dữ hay trừng phạt nàng. Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn lại nổi lên sát ý với nàng, hiện tại còn gầm thét với nàng, bảo nàng cút đi.

Nguyệt Linh nghĩ lại chuyện xảy ra ngay trước khi hắn thay đổi, không khỏi cảm thấy ấm ức. Lúc đó không phải nàng chỉ liếm tay hắn một chút thôi sao? Cho dù hắn mắc bệnh sạch sẽ cũng không nên đến mức này chứ?



Cảm xúc tủi thân và ủy khuất ồ ạt dâng trào trong lòng nàng, tâm nàng đột nhiên có chút đau, lại khó chịu, hốc mắt hơi nóng lên.

Nhìn người trước mặt vẫn đang tỏa ra lãnh khí, Nguyệt Linh mím miệng, ngón chân hơi co lại, dứt khoát xoay người nhảy xuống khỏi bàn, chạy thẳng ra khỏi Ngự Thư phòng.

Mà người duy nhất còn ở lại trong phòng, lúc nhìn theo bóng dáng nàng bàn tay siết chặt lại, cố gắng đè xuống lo lắng mới chợt nổi lên trong lòng.

Hắn đúng là điên rồi.

Đó là một con mèo.

Thiên định nhân duyên của hắn, sao có thể là một con mèo được.

*

Tiểu Phúc Tử vừa mới lĩnh phạt xong quay lại thì thấy một bóng trắng từ trong Ngự Thư phòng vọt ra. Thất thần vài giây, hắn vội vàng mang thân thể tàn tạ của mình cắn răng đuổi theo sau. Cũng may Nguyệt Linh không chạy đâu xa, từ Ngự Thư phòng bỏ ra cũng chỉ trở về tẩm điện mà thôi.

Tiểu Phúc Tử nghiêng đầu ngó vào trong tẩm điện, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc quyết định không theo vào trong mà đứng ở ngoài. Dù sao dựa vào cái bộ dạng ỉu xìu ủy khuất, co rúc thành một đoàn nép người vào trong góc ghế quý phi kia của Nguyệt Linh thì hắn nghĩ hẳn nàng cũng sẽ không quậy phá gì được. Chắc là đã bị Hoàng thượng khiển trách rồi nên nàng mới có dáng vẻ như vậy.

Dương Vinh An sau khi hoàn thành phân phó của Gia Luật Quân quay trở lại thì cũng nhanh nhạy nhận ra trong phòng thiếu thiếu gì đó, nhìn một vòng liền nhận ra nguyên nhân ở đâu, nhưng đắn đo một hồi hắn lại quyết định không hỏi thành lời.

Hai người một đứng một ngồi cứ yên lặng chuyên chú với công việc của mình, một mài mực một phê tấu chương cho đến khi đến giờ truyền thiện. Gia Luật Quân gác lại bút lông, di chuyển sang nhã gian nhỏ bên cạnh, ngồi xuống bàn ăn đợi cung nữ bày từng đĩa thức ăn thơm ngon đủ màu sắc.

Dương Vinh An đứng ở phía sau hắn, lặng lẽ chú ý đến ánh mắt hắn mà thay hắn gắp từng món vào trong cái chén trước mặt. Lúc này cung nữ đã ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại hai người như trước, bầu không khí tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng chén đũa thi thoảng va chạm vang lên.

Ăn được vài đũa, tâm tình Gia Luật Quân ngày càng nặng nề, bầu không khí yên tĩnh góp phần khiến tâm trạng hắn càng thêm xấu. Ánh mắt hắn không tự chủ được liếc qua bên phải, nơi đó trống không, không còn bóng dáng trắng nhỏ quen thuộc nữa.

Thói quen thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng trước giờ hắn vẫn luôn dùng bữa một mình như vậy, rõ ràng Nguyệt Linh chỉ mới cùng hắn ăn cơm được hai lần, nhưng giờ phút này đây, hắn bỗng cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này thật khiến người khó chịu bứt rứt, mà phía bên phải mình trống không cũng khiến hắn cảm thấy thiếu thốn không quen.

Bàn tay hắn hơi siết đôi đũa, hình ảnh nhỏ nhắn bé xíu của Nguyệt Linh bỗng hiện lên trong đầu hắn.

Bây giờ đã đến giờ cơm, nàng có phải đang rất đói không? Phong Nhã Uyên hình như không dưỡng tốt nàng, cũng không chú ý quan tâm nàng nên nàng mới suy nhược cơ thể như vậy. Nếu hiện tại mà còn bỏ bữa…

Gia Luật Quân thầm thở dài trong lòng, nơi nào đó trong trái tim hắn lặng lẽ sụp mất một góc nhỏ.

Thôi vậy, dù sao hắn cũng đã nhận nuôi nàng.

“Ngươi tìm xem Tiểu Linh đang ở đâu, bế nàng đến đây ăn cơm.”



Dương Vinh An thật ra đã luôn lo lắng cho kết cục của Nguyệt Linh suốt từ chiều đến giờ, nay nghe Hoàng thượng nói vậy thì thoáng nhẹ nhõm. Dù sao một con mèo thông minh linh trí đến vậy, nếu cứ thế chết đi cũng rất đáng tiếc.

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Dương Vinh An phúc thân rồi đi ra ngoài, trong đầu suy nghĩ xem không biết Nguyệt Linh có thể ở chỗ nào. Từ chiều đến giờ hắn cũng không thấy Tiểu Phúc Tử đâu nữa, chắc hắn đã đi theo Nguyệt Linh ra ngoài. So với một con mèo, tìm một người lớn dễ hơn nhiều, hắn tính toán đi hỏi cung nữ thái giám xem có thấy bóng dáng Tiểu Phúc Tử đâu không.

Nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng vừa mới bước ra khỏi Ngự Thư phòng, Dương Vinh An lại đã thấy một người một mèo vốn đang đợi hắn đi tìm đã tự vác xác đến trước cửa.

“Sư phụ,” Tiểu Phúc Tử thấy Dương Vinh An thì chào một tiếng, do dự hỏi, “Tiểu Linh đói rồi, không biết Hoàng thượng…”

Dương Vinh An hiểu hắn đang lo lắng cái gì, dùng ánh mắt ra hiệu, đáp, “Đến đúng lúc lắm, bệ hạ đang tìm Tiểu Linh.”

Nguyệt Linh vốn không định quay lại tìm Gia Luật Quân, nhưng khổ nỗi đã đến giờ ăn, nàng quá đói, suy đi tính lại rốt cuộc cũng quyết định vì cái ăn mà hạ cái tôi, chủ động đi tìm Gia Luật Quân. Tuy đã quyết như vậy, nàng thật ra vẫn ôm tâm tình thấp thỏm xen lẫn với tức giận, không biết hắn có còn giận nàng không, sát ý khi đó… lại đã hết chưa.

Nay nghe Dương Vinh An nói vậy, Nguyệt Linh cho rằng hắn đã hết giận, tâm tình liền trở nên tốt hơn hẳn, bốn chân chạy nhanh vọt vào bên trong. Nàng vận yêu lực trong người, dùng lực nhảy lên trên ghế, sau đó lại từ ghế nhảy lên trên bàn. Nguyệt Linh nghiêng đầu qua, vốn tính chào Gia Luật Quân một tiếng, không ngờ lại thấy hắn không thèm nhìn mình mà lại đang nhìn thẳng phía trước chăm chú ăn thức ăn trong miệng, Nguyệt Linh hơi chút hụt hẫng, thế nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.

Tiểu Phúc Tử sau khi thỉnh an Gia Luật Quân thì cũng ra phía sau Nguyệt Linh đứng, cầm lên một đôi đũa chuẩn bị sẵn sàng để gắp thức ăn cho Nguyệt Linh. Nguyệt Linh nhìn một bàn thức ăn, nhắm được món mình yêu thích liền quay sang nhìn Gia Luật Quân, kêu lên mấy tiếng.

Thế nhưng vài giây trôi qua, người nọ vẫn không hề lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn bố thí, chỉ tập trung mà dùng bữa tối của mình.

Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn hắn, hy vọng ban đầu mà nàng cố níu giữ rốt cuộc cũng không giữ được nữa, biến thành thất vọng và mất mát. Nàng cho rằng hắn đã hết giận mới mở lời sai người tìm nàng, hóa ra cuối cùng là nàng nghĩ nhiều, hắn vẫn giận, vẫn không muốn quan tâm đến nàng.

Nguyệt Linh cảm thấy bản thân không hề làm gì sai, thế nhưng người trước mặt không nói hai lời nổi giận liền nổi giận, Nguyệt Linh oan ức ủy khuất không thôi. Vui mừng lúc trước bị dập tắt, nàng ỉu xìu gục đầu xuống, ánh mắt cũng ảm đạm đi.

Tiểu Phúc Tử đứng ở phía sau lúng túng cực kỳ. Dựa vào phản ứng của Hoàng thượng, hắn nhận ra được Hoàng thượng vẫn còn đang giận Nguyệt Linh, nhưng hắn lại không hiểu tiếng mèo, làm sao biết được Nguyệt Linh muốn ăn món gì chứ?

Nhìn qua thấy chủ tử mang một bộ dạng không thèm quan tâm gì đến bên này, nhìn xuống lại thấy mèo con ủ rũ không còn sức sống, Tiểu Phúc Tử đắn đo một hồi, rốt cuộc cắn răng gắp đại một món ăn vào trong bát nàng.

Nguyệt Linh nhìn phần thức ăn trong bát, ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Tiểu Phúc Tử thấy nàng không phản đối thì thở phào một hơi, nhanh chóng gắp tiếp cho nàng. Nhưng gắp đến đũa thứ năm, thấy Nguyệt Linh vẫn ngoan ngoãn ăn hết mà không kêu một tiếng, Tiểu Phúc Tử lúc này mới nhận ra điểm kỳ lạ.

Hắn không phải may mắn đoán trúng món nàng muốn ăn, mà là nàng không quan tâm món được gắp là món gì nữa.

Chỉ cần hắn gắp cho nàng, nàng đều sẽ ăn, không bắt bẻ, cũng không đòi hỏi nữa.

Gia Luật Quân hơi liếc sang nhìn nàng, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua, đôi mắt ảm đạm kia vẫn lọt được vào tầm mắt hắn, khiến lòng hắn hơi khó chịu, khẽ siết chặt tay.

Hắn ghét cảm giác này. Ghét việc mình vì một con mèo con mà nổi lên cảm giác này.