Không khí trong phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng như tờ. Khác với sự yên lặng an bình lúc trước, sự yên lặng lúc này lại khiến mọi người rét run, trên người như bị tảng đá lớn đè, nặng nề không thôi, nhưng lại không dám nhúc nhích chút nào, vì ngay dưới cổ chính là một thanh đao.
Tiểu thái giám trơ mắt nhìn khay gỗ đựng thẻ bài vốn đang nguyên vẹn ở trên tay mình rơi xuống đất trở thành ngàn mảnh, sắc mặt nháy mắt xám ngắt, bộp bộp quỳ xuống, không ngừng dập đầu thật mạnh, sợ hãi cuống cuồng hô lên, “Xin bệ hạ thứ tội! Xin bệ hạ thứ tội!”
Tiếng cốp cốp có luật vang lên, trán hắn rất nhanh đã rỉ máu. Mũi Nguyệt Linh rất thính, huống chi nàng còn đang đứng ngay cạnh hắn, mùi máu tươi xộc thẳng vào trong mũi nàng, nhanh chóng kéo tâm trí của nàng lại.
Vừa nhận ra mình đã làm gì, Nguyệt Linh tức khắc cảm thấy bản thân như đã rơi vào trong hầm băng, cả người lạnh buốt, run rẩy sợ hãi ngước đầu nhìn lên vị đang ngồi ở phía sau bàn phía đối diện kia. Thấy sắc mặt hắn đen kịt, hai mắt thâm trầm âm u nhìn mình, tựa như chứa bão tố bên trong đang điên cuồng dâng trào, tùy thời đều có thể phóng ra xé nát mình thành trăm mảnh, nàng càng thêm kinh sợ, cả người co rúm lại, rụt đầu nhìn xuống đất.
Tiểu Phúc Tử cũng vội vàng quỳ xuống, dập đầu xin Hoàng thượng tha tội. Tuy rằng vừa rồi hắn không làm gì sai, nhưng hắn lại là người phụ trách Nguyệt Linh, nàng làm sai, hắn liền không thoát khỏi liên can.
Gia Luật Quân nhìn sang hai thái giám đang sợ hãi dập đầu trước mặt mình, suy nghĩ trong đầu lưu chuyển thật nhanh, mở miệng, “Không cầm tốt khay đựng thẻ bài, phạt ba mươi trượng, trừ ba tháng lương. Lui xuống đi.”
Sắc mặt tiểu thái giám tức khắc tràn trề sức sống trở lại, vui mừng vội vàng dập đầu tạ ơn, sau đó lập tức lui ra ngoài. Đối với hình phạt này, hắn một chút cũng không thấy nặng. Trong lịch sử của Hiên Viên triều, đã từng có thái giám vì không cẩn thận làm mẻ thẻ bài ngọc của sủng phi Hoàng đế, vị Hoàng đế đó liền trực tiếp cho người xử trảm. Hiện tại hắn làm vỡ cả khay, trong đó ít nhất cũng phải có thẻ bài của phi tử Hoàng thượng yêu thích, đúng không? Vậy mà hắn vẫn lưu lại được mạng, thật may!
Còn lại Tiểu Phúc Tử, Gia Luật Quân phạt hắn mười trượng cộng thêm một tháng lương, nhưng trước khi lĩnh phạt thì lại sai hắn dọn dẹp sạch sẽ đống đổ nát trong điện trước. Nguyệt Linh co rúm ở một bên thấy hai người họ bị mình làm liên lụy, tâm không khỏi dâng lên áy náy. Cũng may Gia Luật Quân không phải hôn quân bạo chúa, nếu không nàng thật sự sẽ hối hận chết mất.
Lúc đó thấy hắn sắp lật thẻ bài, nàng vì quá gấp gáp muốn tìm cách ngăn lại, nhưng thân thể mèo con này lại quá bất tiện, khiến nàng không nghĩ ra được phương án nào, cuối cùng trong lúc gấp rút luống cuống liền làm ra hành động điên rồ, hất đổ khay đựng thẻ bài của Hoàng đế.
Nguyệt Linh trong đầu suy nghĩ xa, hai thái giám kia chỉ là bị liên lụy đã bị phạt mười với ba mươi trượng, nàng thân là đầu sỏ, sẽ bị hắn phạt bao nhiêu trượng đây? Với cái thân thể bé xíu yếu ớt này, cơ hồ chỉ một trượng nàng đã không chịu nổi…
Càng nghĩ, Nguyệt Linh càng cảm thấy tương lai xa vời, mạng nhỏ sắp toi, hối hận muốn chết với hành động xốc nổi mới rồi của mình.
Đợi đến khi Tiểu Phúc Tử dọn dẹp xong đi ra ngoài, Gia Luật Quân nói với Dương Vinh An, “Ngươi đi nói với bọn họ, làm lại toàn bộ các thẻ bài.”
Dương Vinh An nghe vậy, đang định cúi người đáp vâng thì lại nghe hắn nói tiếp, “Dặn bọn họ làm cẩn thận một chút, không cần biết là thẻ bài gỗ hay thẻ bài ngọc, đã cùng chất thì chất lượng phải như nhau, trăm thẻ như một. Đừng để lần kế tiếp dâng thẻ bài lên cho trẫm, động một chút liền vỡ.”
Dương Vinh An nghe đến đây thì không khỏi mơ màng, nhất thời không thể đoán nổi ý tứ sâu xa của Gia Luật Quân khi nói lời vừa rồi. Thẻ bài dù là chất liệu nào, không phải cũng đều được người dưới dụng tâm chế tác điêu khắc sao? Dù sao đó cũng là thẻ bài đại biểu cho thân phận của các vị phi tử, ngày nào cũng xuất hiện dưới mí mắt Đế vương, ai dám làm qua loa chứ?
Gia Luật Quân biết hắn không hiểu, hai mắt thâm trầm tĩnh lặng nhìn hắn, tựa như muốn nhìn đến tận linh hồn hắn, chậm rãi nhả từng chữ một, “Bảo bọn họ cứ từ tốn cẩn thận tỉ mỉ mà làm, trẫm không hề gấp.”
Linh quang chợt lóe qua đầu, Dương Vinh An nhanh chóng phúc thân đáp, “Nô tài đã hiểu, nô tài lập tức đi ngay!”
Gia Luật Quân hài lòng gật đầu, phất tay cho hắn ra ngoài.
Nguyệt Linh thấy cuối cùng chỉ còn lại mình, thâm tâm chợt dâng lên loại cảm giác bất an.
Quả nhiên, chân trước Dương Vinh An vừa ra ngoài, chân sau Gia Luật Quân đã nói, “Lại đây.”
Nguyệt Linh rùng mình, cả đầu chui vào giữa hai chân trước, dùng móng vuốt che lấy tai mình, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ ‘ta không nghe ta không biết’. Gia Luật Quân nhìn nàng, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, nghiêm giọng lặp lại, “Không nghe trẫm nói sao? Lại đây!”
Nhận ra được thái độ của hắn thay đổi, Nguyệt Linh giật bắn người, vội vàng nén xuống sợ hãi chạy đến bên chân hắn.
“M--meow…”
Gia Luật Quân cúi đầu nhìn nàng run rẩy lấy lòng kêu một tiếng, cảm thấy tư thế này quá khó để nói chuyện, liền cầm nàng đặt lên trên bàn.
Lúc đầu còn đang ở dưới đất còn đỡ, ở dưới đất rộng rãi thoáng đãng, lỡ như hắn muốn đánh mình, nàng còn có thể trong lúc nguy cấp mà chạy trốn. Nay chuyển thành ngồi ở trên bàn, xung quanh đều là vật ngự dụng cùng tấu chương, Hoàng đế lại gần ngay trước mặt, Nguyệt Linh liền thấy đường chạy trốn đã bị chặt đứt hoàn toàn. Áp lực từ người trước mặt tỏa ra khiến thân thể nàng cứng ngắc, cả người súc lại như một quả cầu lông, đầu cúi gằm xuống đất, không dám động đậy chút nào.
Nhìn bộ dáng ăn năn hối lỗi lại sợ sệt không thôi của nàng, Gia Luật Quân không khỏi cảm thấy buồn cười. Thật ra, việc nàng làm hỏng các thẻ bài rất hợp tâm ý hắn, mấy ngày tới hắn không muốn thị tẩm cũng có thể quang minh chính đại nói là không có thẻ bài để lật, ai cũng không thể nói gì hắn. Nhưng hắn sợ nếu hắn không dạy dỗ nàng cẩn thận, nàng sẽ không biết việc mình làm là sai, sau này thấy vật gì thích thú hay ngứa mắt đều tùy ý hất đổ phá đập, vậy thì không được.
Hắn làm sao mà biết được, con mèo đang ngồi trước mặt hắn này mặc dù thân thể là mèo, bên trong lại là linh hồn của một con người, đập nát thẻ bài là vì ghen tị, sao có thể rảnh rỗi thiếu não đến mức đi đập phá các đồ vật quý giá khác chứ?
“Giờ mới biết sợ sao? Lúc nãy không phải ngươi hung hăng quyết đoán lắm sao? Dứt khoát từ trên bàn phóng đến, một chưởng hất bay khay gỗ cơ mà?”
Nhắc đến chuyện này, Gia Luật Quân không nhịn được lần nữa cảm thấy kinh ngạc.
Cảnh tượng lúc nãy nói thật có chút kinh diễm. Động tác của Nguyệt Linh thành thạo lưu loát cực kỳ, từ trên ghế nhảy lên trên bàn trước mặt, lấy đà phóng thẳng đến chỗ tiểu thái giám. Nàng canh lực và phương hướng vừa chuẩn, móng trước bé bé nhỏ nhỏ giơ ra, nhìn qua tưởng rằng không có bao nhiêu lực, không ngờ lại có thể một phát hất đổ khay gỗ đang được tiểu thái giám cầm trong tay.
Con mèo này cùng với con mèo đêm qua đứng dưới chân giường không thể tự leo lên giường được mà cần hắn giúp đỡ có phải là một không vậy?
Nguyệt Linh nghe hắn nhắc đến không khỏi chột dạ, đôi mắt khẽ liếc nhìn hắn rồi lại nhanh chóng cụp xuống, khe khẽ meow meow mấy tiếng, Gia Luật Quân cũng không rõ nàng là đang giải thích hay chỉ là vô cớ kêu làm nũng mà thôi.
“Ngươi biết thứ ngươi vừa đập vỡ là thứ gì không?”
Nguyệt Linh tủi thân gật gật đầu, khóe mắt chợt thấy Gia Luật Quân nghi ngờ nhướng mày, tim bỗng đánh thịch một cái, vội vàng lắc đầu.
Gia Luật Quân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đang sợ hãi nên mới bối rối như vậy. Dù sao nàng cũng chỉ là một con mèo, sao có thể biết được đống thẻ bài kia đại diện cho cái gì chứ?
“Đống thẻ bài kia, sau này nếu ngươi muốn đập thì cứ tùy tiện đập.”
Nguyệt Linh tức khắc sững người, hai mắt mơ hồ chớp chớp, không thể tin được vào tai mình.
Hắn vừa mới nói cái gì cơ? Sau này muốn đập liền đập?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Gia Luật Quân dùng tay ôm lấy mặt nàng. Đầu nàng rất nhỏ, Gia Luật Quân ôm trong tay không khỏi lo sợ bản thân không cẩn thận làm nàng bị thương, bèn đổi tư thế, chỉ dùng đầu ngón tay nâng đầu nàng lên, ý đồ để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc dặn dò dạy dỗ, “Nhưng ngươi chỉ được phép đập vỡ cái đó thôi. Những thứ khác, nếu ngươi dám đập, ngươi đập một lần trẫm liền phạt ngươi một lần. Đã hiểu?”
Nguyệt Linh mở to mắt nhìn người trước mặt. Mắt nàng to tròn, mang theo sắc tím xinh đẹp trong suốt, lúc này ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu sao khiến lòng hắn chợt xuất hiện vài gợn sóng lăn tăn.
Qua vài giây, Nguyệt Linh rốt cuộc tiêu hóa xong những lời Gia Luật Quân vừa nói, nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc không có ý đùa giỡn của hắn, Nguyệt Linh lúc này mới dám tin tưởng, hai mắt sáng rực trở nên có thần cực kỳ, vui mừng meow lên mấy tiếng.
Hắn vậy mà không phạt nàng, lại còn bảo nàng muốn đập liền cứ đập đống thẻ bài kia! Nàng rất nhanh liền hiểu được dụng ý của hắn, trong tâm không khỏi hân hoan. Hắn nói như vậy, có phải thật ra hắn cũng không thích chuyện thị tẩm chút nào không? Hoặc ít nhất cũng là không thích đám phi tử hiện có trong hậu cung của mình, đúng không?
Từ kinh hãi chuyển thành kinh ngạc, từ sầu lo chuyển thành vui mừng, Nguyệt Linh cảm thấy bản thân tựa như vừa mới bị đẩy xuống địa ngục nháy mắt đã được kéo lên thiên đường vậy, vui vẻ sung sướng không thôi.
Hai chân nàng bắt lấy ngón tay vẫn đang đặt dưới cằm mình, cái đầu nhỏ mừng rỡ cọ qua. Sau lại như không đủ, bản năng bị cảm xúc hưng phấn quá độ chi phối, thè lưỡi nhỏ liếm liếm đầu ngón tay hắn.
Cảm giác ấm áp ươn ướt vừa truyền đến, tâm Gia Luật Quân liền đánh thịch một cái, dưới đáy lòng bỗng có một cỗ cảm xúc rối loạn nôn nao cuồn cuộn dâng trào.