Sáng hôm sau, Gia Luật Quân đúng giờ tỉnh dậy. Thân làm Hoàng đế nên Gia Luật Quân rất có nguyên tắc với bản thân, thời gian rời giường không lâu, mở mắt vài phút đã hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy.
Lúc này ở bên ngoài Dương Vinh An cũng khẽ giọng gọi với vào trong, Gia Luật Quân đáp lại cho hắn vào. Tẩm cung của Gia Luật Quân không cho phép cung nữ bước vào dù là nửa bước, nên lúc này theo sau Dương Vinh An ngoài Tiểu Phúc Tử ra cũng chỉ có các thái giám khác, trên tay bọn họ là khăn chậu y phục, tất tần tật các loại đồ vật cần thiết để hầu hạ Đế vương buổi sớm.
Gia Luật Quân theo thói quen thò hai chân vào trong ủng xếp ngay ngắn cạnh giường, đương lúc giơ tay ra nhận lấy khăn mặt đã được làm ướt nước từ Dương Vinh An, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn qua góc giường, chợt giật mình.
Lúc này hắn mới nhớ ra, tối qua bản thân đã nhận nuôi một con mèo con.
Nguyệt Linh lúc này đang nằm ngay ngắn ở góc giường, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, trông không khác gì một quả cầu bông gòn xù xù đáng yêu. Đôi tử mâu sáng trong linh động nay đã nhắm lại, yên tĩnh nằm nơi đó, so với tối hôm qua xù lông với Chung thái y thì bộ dáng hiện tại của nàng trông nhu thuận ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Gia Luật Quân lãnh đạm thu lại ánh mắt, không nói không rằng tiếp tục làm vệ sinh cá nhân rồi thay y phục. Dương Vinh An từ đầu đến cuối đều cụp mắt nhanh tay nhanh chân hầu hạ hắn. Ánh mắt vừa rồi của Hoàng đế hắn không phải là không thấy, cán cân trong lòng nhất thời nghiêng một chút, thầm nghĩ hẳn Tiểu Linh đối với chủ tử cũng không có sức nặng bao nhiêu.
Đối với phát hiện này, Dương Vinh An ngược lại không cảm thấy kinh ngạc. Từ lúc theo bên người Gia Luật Quân, hắn chưa từng thấy ngài ấy bộc lộ nhiều cảm xúc hay tâm tư ra bên ngoài, đối với người khác phần lớn vẫn luôn hời hợt lạnh nhạt, sau khi lên ngôi thì càng thêm lãnh đạm uy nghiêm. Với người đã vậy, huống chi đây chỉ là một con mèo?
Thế nhưng, không bao lâu sau, Gia Luật Quân một lần nữa tự thân chứng minh suy đoán của hắn đã sai rồi, đồng thời cũng khiến hắn hoang mang, cảm thấy bản thân dường như đã không còn đoán được tâm tư của Đế vương nữa.
Rõ ràng từ đầu đến cuối, ngoại trừ lần đầu tiên, Gia Luật Quân không hề nhìn Nguyệt Linh thêm một lần nào, vậy mà đến khi chuẩn bị di giá, trước khi bước qua ngưỡng cửa, Gia Luật Quân đột nhiên mở miệng, “Tiểu Phúc Tử, từ nay ngươi phụ trách chăm sóc Tiểu Linh.”
Tiểu Phúc Tử mới đầu còn kinh ngạc, nhưng đi theo Dương Vinh An đã lâu, hắn cũng rất khôn ngoan khéo léo, nhanh chóng làm ra phản ứng cúi đầu cung kính đáp vâng.
Đợi đến khi đoàn người đều đi rồi, Tiểu Phúc Tử quay đầu nhìn Nguyệt Linh vẫn còn đang ngủ ngon lành, tâm tình mới đầu còn hơi phức tạp đôi chút, nhưng rất nhanh đã tĩnh lặng trở lại.
Cũng không thể trách hắn cảm thấy không cam lòng được.
Hắn là đồ đệ của Dương Vinh An, cho dù sau này hắn không kế thừa vị trí của sư phụ trở thành Đại tổng quản của Hoàng đế thì ít nhất cũng sẽ trở thành đại thái giám của một vị phi tử nào đó được Hoàng đế nhất mực sủng ái, hoặc là của vị Hoàng tử Công chúa nào đó, thậm chí còn có thể là Thái tử.
Dù là ai, ít nhất cũng sẽ không phải là một con mèo.
Nhưng Tiểu Phúc Tử cũng không ai oán quá lâu, bởi vì đây cũng không phải là con mèo bình thường. Không nói đến chuyện nàng thực sự có thể hiểu được tiếng người, nàng còn là sủng vật đầu tiên của Hoàng đế. Hơn nữa, tuy rằng sư phụ của hắn vẫn luôn rối rắm về chuyện thái độ của Hoàng đế với Nguyệt Linh, nhưng theo hắn thấy, Nguyệt Linh chắc chắn chiếm giữ một phần tâm tư và quan tâm của Hoàng đế.
Nếu không thì việc gì ngài phải sai người chuẩn bị vật dụng từ các loại vật liệu quý hiếm cho nàng? Tại sao lại phải nhân nhượng thay đổi chủ ý của mình vì nàng? Tại sao lại cử hắn đến chăm sóc nàng? Không phải hắn đang tự đề cao bản thân, mà sự thật chính là như thế.
Nghĩ đến Hoàng đế có khả năng coi trọng con mèo này hơn những gì mọi người nghĩ, Tiểu Phúc Tử rất nhanh đã lấy lại tinh thần, toàn thân tràn trề năng lượng, chuẩn bị sẵn sàng với cương vị mới của chính mình.
Lúc Nguyệt Linh tỉnh lại thì trong tẩm điện đã không còn một bóng người, nhưng nàng cũng không hoang mang. Sau khi xác định Gia Luật Quân vẫn còn đang thượng triều, nàng duỗi người một chút, sau đó linh hoạt nhảy xuống giường, di chuyển ra bên ngoài.
Bước đầu tiên xác nhận mục tiêu đã xong. Bước thứ hai tiếp cận mục tiêu cũng đã xong. Hiện tại nàng nên tiến hành bước thứ ba thôi, nhanh chóng hóa người.
Nguyệt Linh đã biết việc tu luyện của yêu là dựa vào hấp thu tinh hoa đất trời, từ sau khi xác định mục tiêu lần này của nàng là Hoàng đế, nàng đã rất mong chờ được đến cung điện của Hoàng đế một lần. Dù sao với thân phận như vậy, vị trí cung điện được xây dựng hẳn nên rất hợp phong thủy, linh khí dồi dào, cho nên Nguyệt Linh rất muốn thử nghiệm xem có phải tu luyện ở đây sẽ có hiệu quả hơn hay không.
Nghĩ là làm, Nguyệt Linh thoăn thoắt chạy ra khỏi tẩm điện. Tiểu Phúc Tử vốn đang buồn chán đứng ở bên ngoài không rõ khi nào nàng tỉnh, chợt thấy một bóng trắng vút qua, còn chưa kịp nhìn rõ thân thể đã tự làm ra hành động, vội vàng chạy theo sau nàng.
“Tiểu Linh, ngươi đừng chạy lung tung!”
Nguyệt Linh tuy hiểu tiếng người nhưng lại không nói được tiếng người, nghĩ nếu để bị bắt hẳn sẽ rất khó câu thông, nàng liền tăng nhanh bước chân, phóng thẳng đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện. Tiểu Phúc Tử chạy theo sau mãi không bắt được nàng, ngay tại lúc sợ hãi đến tột độ cho rằng chức vị mới này mình ngồi chưa bao lâu đã phải bỏ mạng, thì thân hình trắng nhỏ phía trước đột ngột dừng lại.
Nguyệt Linh quay đầu, thấy Tiểu Phúc Tử đang định bắt lấy mình liền nhe răng ‘khè’ một tiếng, móng vuốt giơ lên chụp vào không trung, dọa cho Tiểu Phúc Tử theo bản năng thu tay lại.
Cũng may Tiểu Phúc Tử là người nhanh nhạy, thấy vậy cũng không cưỡng ép bắt nàng nữa, ngược lại mang theo chút do dự, cùng với da mặt dày mặc kệ ánh mắt kỳ quái của một vài cung nhân đang lén lút nhìn mình nơi xa xa, thương lượng với Nguyệt Linh, “Tiểu Linh, ta không bắt ngươi, ngươi không chạy lung tung, được không?”
Nguyệt Linh không ngờ Tiểu Phúc Tử lại thông minh như vậy, tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhanh chóng gật đầu.
Tiểu Phúc Tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi, “Tiểu Linh, ngươi định ở lại đây làm gì? Nếu là muốn đón bệ hạ hạ triều, vậy thì vẫn còn nửa canh giờ nữa. Hay là chúng ta vào trong trước đi?”
Nguyệt Linh từ tốn lắc đầu, sau đó lựa chọn một vị trí ấm áp thoải mái, đặt mông ngồi xuống. Còn chưa kịp để Tiểu Phúc Tử hồi thần, nàng đã khoanh hai chân sau lại, hai chân trước đặt lên hai chân sau, nhắm mắt nhập định.
Tiểu Phúc Tử lúc này đã chết đứng.
Có ai có thể nói cho hắn biết, con mèo này đang làm gì không? Cái tướng ngồi này, cái dáng vẻ này, là đang ngồi thiền sao?!!!
Ngân Nguyệt miêu không phải chỉ thông minh thôi sao, cái này thì thông minh gì chứ? Rõ ràng là như mèo bị người nhập mà!!!
Nguyệt Linh đương nhiên không biết hiện tại Tiểu Phúc Tử đang suy nghĩ cái gì, mà cho dù có biết, nàng cũng sẽ không quan tâm. Hiện tại chủ nhân của nàng là Gia Luật Quân, Hoàng đế của Đông Hải quốc, Tiểu Phúc Tử là người Gia Luật Quân sai phó chăm sóc nàng, hẳn là người có thể tin tưởng được. Trường hợp tệ nhất, hẳn là bị nàng dọa sợ không dám hầu hạ nàng nữa mà thôi.
Còn về Gia Luật Quân, nàng hoàn toàn không lo hắn sẽ làm gì mình.
Nguyệt Linh không hề nhận ra rằng, cảnh giác của nàng đối với mục tiêu ngày càng giảm, lại còn không có xu hướng dừng lại. Mấy lần đầu, nàng sẽ còn lo lắng không biết nếu mình làm thế này thế nọ có khiến đối phương chán ghét, bài xích hay nghi ngờ không, hiện tại thì lại vô tư hồn nhiên thích làm gì liền làm đó, hoàn toàn không sợ đối phương không chấp nhận nổi.
Lúc này cũng vậy, ôm tin tưởng Gia Luật Quân sẽ bao dung nàng cho dù nàng có quái lạ hơn nữa, Nguyệt Linh bắt đầu thử tu luyện.
Cơ hồ là vài giây sau, nàng vui mừng kinh hỉ phát hiện, quả nhiên tu luyện ở Dưỡng Tâm điện tốt hơn vạn lần so với tu luyện tại Diêu Hoa cung lúc trước. Nhưng sau đó bình tĩnh suy xét lại, Nguyệt Linh cũng hiểu, sự khác biệt lớn như vậy cũng không hoàn toàn nằm ở vị trí phong thủy, mà còn ở tư thế tu luyện. Khi trước nàng toàn nằm sấp, tay chân gò bó, linh khí không thể tự do di chuyển nên hiệu quả cũng bị hạn chế đi vài phần. Nay thay đổi tư thế và vị trí, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ được cải thiện đáng kể.
Phát hiện ra niềm vui lớn như vậy, Nguyệt Linh đương nhiên sẽ không quan tâm đến gì khác nữa, đặt toàn bộ tâm tư lên việc tu luyện. Dù sao thì nếu có nguy hiểm, không phải nàng còn có Ellie sao?