Lúc Gia Luật Quân hạ triều trở về, khi còn cách Dưỡng Tâm điện vài mét đã nhìn thấy một vật trắng nhỏ đang ngồi ở ngay bậc thềm bên ngoài điện, bên cạnh là Tiểu Phúc Tử sáng nay hắn vừa thuyên chuyển chức vị, đáy lòng hắn bất giác nổi vài gợn sóng nhỏ, tâm tình thoáng chốc bỗng trở nên tốt hơn. Xem ra hắn cũng không phải là dưỡng không, chưa gì đã biết ra ngoài đón hắn hạ triều rồi.
Thế nhưng, đợi đến khi hắn lại đủ gần, nhìn đến tư thế kỳ dị của mèo và biểu cảm kỳ dị của người, sắc mặt hắn liền không tốt được nữa, biến thâm trầm như có thể nhỏ nước.
Có ai có thể nói cho hắn biết, mèo con mà hắn mới nuôi hiện tại đang làm cái gì không?!
Hóa ra nàng ra đây ngồi không phải là vì muốn lấy lòng hắn, không phải vì muốn đón hắn hạ triều, mà là vì… ngồi thiền?!!
Gia Luật Quân không biết cảm xúc lúc này trong lòng mình là gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất không vui, sa sầm nét mặt tiến đến trước mặt nàng.
Tai Nguyệt Linh rất thính, hắn còn chưa đến đủ gần để Tiểu Phúc Tử hành lễ thì nàng đã nhận ra tiếng bước chân của hắn, tức khắc rời khỏi tu luyện, hớn hở chạy đến chỗ hắn. Tiểu Phúc Tử hớt hải đuổi theo sau nàng.
Đến bên cạnh chân Gia Luật Quân, Nguyệt Linh vui vẻ song hành cùng hắn, hai mắt tràn đầy ý cười ngước lên nhìn hắn kêu hai tiếng, tựa như đang chào hỏi hắn.
Tâm trạng của Gia Luật Quân nhất thời tốt lên một chút, tuy rằng hắn không đáp lại nàng, Dương Vinh An lại dễ dàng nhìn ra được sắc mặt của hắn không còn đen như vừa rồi.
Vào bên trong điện, sau khi Gia Luật Quân thay sang một bộ y phục khác liền cho người truyền thiện. Suốt cả quá trình, Nguyệt Linh đều theo chân hắn không rời. Gia Luật Quân cho rằng nàng chỉ là một con mèo con nên không quá để ý, cứ thế thay y phục trước mặt nàng, cũng may khi hắn thay vẫn giữ lại trung y trên người, nếu không chỉ sợ Nguyệt Linh không giấu được thẹn thùng, khiến cho ba người Gia Luật Quân lại có nhận thức mới về nàng.
Đợi đến lúc dùng điểm tâm, các cung nữ lần lượt bê các dĩa thức ăn tinh xảo thơm ngon lên, song song cạnh đó là Tiểu Phúc Tử đón lấy một khay đựng hai chiếc bát nhỏ từ một tiểu cung nữ. Lúc các cung nữ gọn gàng nhanh nhẹn bày thiện trước mặt Gia Luật Quân, Tiểu Phúc Tử lại gọn gàng nhanh nhẹn đặt hai chiếc bát nhỏ kia xuống trước mặt Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh còn đang háo hức mong chờ nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon thì tầm mắt bỗng bị hai chiếc bát che khuất. Nàng bất giác nhìn xuống, thấy trong hai chiếc bát đựng một loại nước đen sì nóng hổi, tức khắc nhận ra đây là cái gì.
“Tiểu Linh, đây là thuốc tan máu bầm và thuốc cường thân kiện thể, ngươi mau uống đi.”
Nguyệt Linh từng sống qua thời cổ đại nên đã từng uống qua thuốc bắc, đối với hai chén thuốc trước mặt nàng cũng không phải ghét bỏ gì nó. Nhưng vừa rồi rõ ràng còn đang háo hức chờ được ăn ngon, chớp mắt một cái đã phải nuốt xuống bụng tận hai chén thuốc đắng ngắt, Nguyệt Linh không khỏi có chút bí xị, nhăn mũi nhìn qua Gia Luật Quân.
Gia Luật Quân đạm nhạt liếc nàng, không nhanh không chậm nhả ra một từ, “Uống.”
Nguyệt Linh hít hít mũi, nhận mệnh uống hai chén thuốc kia.
Tuy rằng lượng thuốc đã được gia giảm cho phù hợp với thể trọng của nàng, nhưng một hơi uống hết hai chén thuốc vẫn khiến cho bụng nàng căng hơn hai phần ba. Vài giây trước thôi nhìn một bàn đồ ăn trước mặt Nguyệt Linh còn nghĩ trong đầu nên ăn món gì món gì, lúc này đây lại ủy khuất chỉ hớp được nửa chén cháo tôm vào bụng.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Gia Luật Quân di chuyển qua Ngự Thư phòng, Nguyệt Linh cũng lút cút bám theo sau hắn. Chuyện tu luyện thì ngồi ở đâu cũng có thể tu, nhưng công lược mục tiêu mà không ở cạnh đối phương thì chỉ có thể công lược bằng niềm tin mà thôi.
Gia Luật Quân biết nàng thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là một con mèo, tự nhiên sẽ không để ý nhiều, tùy ý cho nàng theo mình vào Ngự Thư phòng. Chỉ tội cho Tiểu Phúc Tử, lúc hắn thấy Nguyệt Linh vô tư thong thả chạy vào Ngự Thư phòng, bản thân nhất thời lúng túng không biết nên tiến hay dừng. Trước khi được thuyên chuyển, ngày thường mỗi khi Hoàng đế tiến vào thư phòng, sư phụ sẽ theo vào hầu hạ ngài, còn hắn sẽ đứng ở bên ngoài canh gác, sẵn sàng ngăn đón các vị triều thần hoặc phi tử đến xin cầu kiến. Nhưng hiện tại hắn đã được chuyển đến chăm sóc cho Nguyệt Linh, mà nàng thì lại đã vào trong, vậy hắn nên ở trong hay ở ngoài đây?
Nguyệt Linh đi vào Ngự Thư Phòng một đoạn thì nhận ra Tiểu Phúc Tử đã biến đâu mất, không khỏi quay đầu nhìn, thấy hắn vẫn đang đứng ở bên ngoài phân vân thì nghi hoặc, nghiêng đầu kêu hai tiếng.
Gia Luật Quân nghe được nhìn qua thì thấy nàng đang khó hiểu nhìn Tiểu Phúc Tử. Hắn quay đầu lại tiếp tục tiến đến long ỷ, không đầu không đuôi mở miệng, “Tiến vào.”
Tiểu Phúc Tử không hổ là được Dương Vinh An chỉ dạy, vậy mà hiểu được là đang nói mình, tức khắc tạ ơn rồi chạy vào trong, trước đó còn không quên gọi ra một tiểu thái giám thay thế mình đứng trực ở bên ngoài.
Sau khi vào trong, Gia Luật Quân nhanh chóng bắt tay vào xử lý tấu chương, Dương Vinh An thì đứng ở bên cạnh thay hắn rót trà mài mực. Nếu Nguyệt Linh là người, hẳn nàng đã có thể lấy ra một quyển sách nào đó ngồi ở bên yên lặng đọc, nhưng nàng hiện tại chỉ là mèo, sau khi nhìn Gia Luật Quân một hồi lâu thì bắt đầu yên lặng tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Gia Luật Quân day mi tâm dời tầm mắt khỏi tấu chương để cho mắt nghỉ ngơi, bất giác nhìn qua phía Nguyệt Linh, sắc mặt nhất thời đen kịt.
Con mèo mà hắn vừa nuôi có phải kiếp trước là nhà tu không? Tại sao hở tí là lại ngồi thiền rồi???
Gia Luật Quân cảm thấy mình càng thêm nhức đầu, day day thái dương, rốt cuộc quyết định không để mắt đến nàng nữa, quay trở lại xử lý tấu chương.
Chớp mắt, đã đến giờ ăn trưa. Dương Vinh An nhẹ giọng hỏi Gia Luật Quân đã muốn dùng bữa chưa. Sau khi nhận được câu trả lời, hắn liền ra hiệu cho tiểu thái giám đi truyền thiện.
Nguyệt Linh bởi vì đang chú tâm tu luyện nên không để ý, huống chi bởi vì sợ kinh động đến Thánh thượng nên động tác của các cung nữ đều rất nhẹ nhàng yên lặng. Đợi đến khi hương thơm nức mũi của đồ ăn bay vào trong mũi nàng, nàng mới giật mình mở mắt.
Gia Luật Quân thấy nàng cả buổi đều yên tĩnh ngồi thiền, đồ ăn lên là lại sáng mắt, nhất thời nghi hoặc, chẳng lẽ khi trước Phong Nhã Uyên nuôi nàng rất hay bỏ đói nàng sao?
Tuy rằng hắn vốn chỉ là nghĩ vu vơ, nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, dù chưa phân rõ đúng sai thật giả, không hiểu sao hắn đã cảm thấy có chút khó chịu.
Gia Luật Quân đứng lên, đi đến chỗ Nguyệt Linh đang ngồi, tóm lấy nàng rồi đi về phía bàn ăn, đặt nàng lên trên bàn. Nhìn nàng nhìn một bàn đầy thức ăn đủ sắc đủ vị mà mắt sáng rực lên, trong lòng Gia Luật Quân càng thêm khó chịu, chán ghét đối với Phong Nhã Uyên mơ hồ tăng lên một bậc.
Thật ra Gia Luật Quân đã hiểu lầm nàng rồi, Nguyệt Linh là sủng vật nàng ta nuôi, sao nàng ta có thể ngược đãi nàng được chứ? Nguyệt Linh phản ứng như vậy thật ra là vì hai nguyên do. Thứ nhất, nàng sáng sớm mang theo mong chờ, ai ngờ cuối cùng lại uống thuốc no cả bụng nên hiện tại tự nhiên càng thêm thèm ăn, cộng thêm sáng ăn ít nên giờ nàng rất đói. Còn nguyên nhân thứ hai, nàng vốn yêu thích hải sản, nơi này lại là Đông Hải quốc, nên một bàn đồ ăn trước mặt nàng lúc này thật ra chẳng khác gì là thiên đường đối với nàng.
Nguyệt Linh vui vẻ vỗ vỗ hai chân trước lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Gia Luật Quân, chờ đến khi thấy hắn cầm đũa lên nàng tức khắc nhìn qua Tiểu Phúc Tử đang đứng phía sau mình, mang theo ý thúc giục kêu, “Meow meow meow!”
Mau! Gỏi sứa!
Tiểu Phúc Tử hoang mang nhìn nàng, lại nhìn một bàn năm mươi món ăn trước mặt, nhất thời không biết nên gắp cho nàng món nào.
“Meow meow! Meow meow!”
Nhanh lên! Gỏi sứa!
Nguyệt Linh thấy hắn không động đậy thì lại kêu lên mấy tiếng thúc giục, hai mắt nhìn chằm chằm về phía gỏi sứa ra hiệu cho hắn. Lúc nãy nàng đã nhìn khắp một bàn thức ăn này rồi, cũng đã chọn xong món mình muốn nếm thử, hiện tại chỉ chờ Tiểu Phúc Tử gắp thức ăn giúp nàng mà thôi.
Tiểu Phúc Tử nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ rút ngắn được phạm vi năm mươi món xuống còn ba món, là gỏi sứa, gỏi tôm rong biển và gỏi cá khô. Hắn suy nghĩ vài giây, cảm thấy mèo hẳn thích ăn cá, liền hướng tay về phía món gỏi cá khô.
Nguyệt Linh lúc đầu cho rằng hắn đã đoán được thì không khỏi hưng phấn, đợi đến khi thấy hướng đi của đầu đũa ngày càng sai, nàng liền biết hắn đoán sai rồi, vội vàng ngăn cản.
“Meow meow! Meow meow meow!”
Không phải! Là gỏi sứa!
Thấy nàng kêu ngày càng nhiều, Tiểu Phúc Tử càng thêm rối loạn, e sợ liếc nhìn qua Hoàng đế, lo lắng mình làm không tốt khiến Nguyệt Linh không vui, làm phiền đến bữa trưa của hắn. Thấy hắn vẫn đang ung dung ăn thức ăn Dương Vinh An gắp cho mình, Tiểu Phúc Tử âm thầm nuốt nước bọt, nhanh tay chuyển sang một dĩa thức ăn khác.
Tỉ lệ bảy ba, hắn cũng không tin hắn lại xui đến mức chọn hai lần vẫn chọn sai!
Mắt thấy hắn sắp gắp món gỏi tôm rong biển, Nguyệt Linh không khỏi bực bội, vỗ vỗ hai chân trước kêu lên, “Meow meow meow……….”
Không phải không phải! Đã bảo là gỏi sứa mà! Là gỏi sứa!
Không phải mới sáng nay hắn còn thông minh lắm sao! Tại sao bây giờ lại chậm hiểu đến vậy chứ!