“Khụ khụ, Chung thái y, ngài đã suy nghĩ xong phương thuốc chưa?”
Chung thái y sực tỉnh, định thần lại liền phát hiện Gia Luật Quân đang u ám sắc mặt lạnh lẽo nhìn mình, mà lần u ám này hoàn toàn khác so với vừa rồi, lần này là hắn đang thực sự tức giận! Chung thái y nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lén lút đánh một ánh mắt cảm kích cho Dương Vinh An rồi cung kính chắp tay nói với Gia Luật Quân, “Bẩm bệ hạ, thần đã nghĩ xong. Hiện tại thần lập tức viết xuống ngay!”
Thấy Gia Luật Quân phất tay, hắn vội vàng lấy ra bút viết nhanh chóng viết xuống hai phương thuốc, một là tan máu bầm, một là dưỡng thân kiện thể, sau đó đưa đến trước mặt Gia Luật Quân, “Bẩm bệ hạ, đây là phương thuốc. Dược tan máu bầm, mèo con chỉ cần uống mười ngày, mỗi ngày một lần vào lúc sáng sớm trước khi dùng bữa là được. Dưỡng thân kiện thể cũng vậy, trước mắt thần sẽ kê đơn cho nàng nửa tháng, đợi nửa tháng sau thần lại đến kiểm tra tình trạng thân thể của mèo con.”
Dương Vinh An cầm lấy phương thuốc từ trên tay hắn rồi mang đến Gia Luật Quân. Hắn liếc mắt nhìn qua, giây sau tầm mắt đã rời khỏi đơn thuốc. Dương Vinh An hiểu ý, thu tay lại đưa phương thuốc cho Tiểu Phúc Tử.
“Ngươi có thể lui rồi.”
Chung thái y vội vàng thi lễ, cung kính đáp, “Vâng, thần xin phép được cáo lui.” Sau đó, hắn từ từ đi lùi về phía cửa điện, chỉ đến khi ra ngoài, hắn mới dám thẳng lưng trở lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi hắn đúng là điên rồi mới dám suy nghĩ lung tung về Thánh thượng ngay trước mặt ngài ấy như vậy!
Trở lại bên trong tẩm điện, đợi đến khi Chung thái y rời khỏi, Dương Vinh An lại chắp tay hỏi, “Hoàng thượng, về con mèo này, ngài tính làm thế nào?”
Tuy rằng hỏi, trong lòng hắn lại đã cho rằng Gia Luật Quân sẽ nhận nuôi Nguyệt Linh, nếu không tại sao hắn lại mất công cướp mèo từ Diêu Hoa cung làm gì, về đến đây còn kêu thái y chữa bệnh cho nàng nữa chứ.
Gia Luật Quân không trả lời ngay mà nhìn sang phía bàn nơi Nguyệt Linh đang nằm. Nàng lúc này vẫn gục đầu giữa hai chân, bộ dáng muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.
Trong đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng của Gia Luật Quân giống như lóe lên tia tính toán gì đó, hắn mở miệng, “Đem nàng đến phường chó mèo đi.”
Đoàng!
Một câu nói của Gia Luật Quân như sấm đánh ngang tai tất cả người và mèo đang có mặt tại đây.
Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử thật ra chỉ là vì quá bất ngờ nên mới như vậy, nhưng Nguyệt Linh thân là nhân vật chính trong câu nói ấy thì lại khác. Vừa nghe thấy hắn muốn mang mình đến phường chó mèo, toàn thân nàng liền trở nên lạnh lẽo, vốn còn đang hờn dỗi nàng đã ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt trợn lớn tràn đầy kinh hoảng nhìn hắn.
Thế nhưng, đáp lại ánh mắt của nàng lại là ánh mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, sâu hun hút tựa như vực thẳm của Gia Luật Quân.
Thấy hắn thật sự nghiêm túc, Nguyệt Linh vội vàng đứng dậy, từ trên bàn phóng xuống đất chạy nhanh đến bên cạnh hắn. Gia Luật Quân dõi mắt nhìn theo nàng một đường chạy thẳng đến dưới chân mình, bởi vì hắn đang ngồi trên giường, từ mặt đất lên giường lại quá cao nên Nguyệt Linh không thể nhảy tới, chỉ có thể dùng móng vuốt nho nhỏ của mình giật giật vạt áo hắn.
“Meow… meow…”
Nguyệt Linh gần như muốn khóc đáng thương làm nũng với hắn, mềm mại liên tục kêu lên, tựa như đang cầu xin hắn thu lại ý định của mình. Gia Luật Quân cúi đầu nhìn nàng, trầm ngâm một hồi lâu, lâu đến mức hai vị thái giám duy nhất còn ở trong phòng cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng thay cho nàng thì hắn lại đột nhiên hạ tay xuống nhấc nàng lên.
Nguyệt Linh bị hắn tóm lấy thì hơi giật mình một chút, nhưng giây sau đã vội vàng lấy lại tinh thần, ủy khuất nhìn hắn kêu lên mấy tiếng.
“Không muốn đến phường chó mèo?” Gia Luật Quân đạm mạc hỏi.
Nguyệt Linh vội vàng gật đầu lia lịa, tiếng meow meow nghe có tinh thần hơn hẳn.
Gia Luật Quân lại hỏi, “Muốn ở lại đây?”
Nguyệt Linh càng thêm hớn hở gật đầu, đôi tử mâu tựa như phát sáng.
Gia Luật Quân hơi nhíu mày, “Thật sự nghe hiểu tiếng người?”
Chuyện này Nguyệt Linh đã nghĩ trước, sau này sớm hay muộn nàng cũng sẽ hóa người, chuyện hiểu tiếng người so với chuyện này thì thật sự chả là cái thá gì, nên lúc này nàng cũng không do dự, vẫn hưng phấn gật đầu.
Trong phòng lúc này ngoại trừ Gia Luật Quân là vẫn bình tĩnh thì hai thái giám còn lại đều đã trợn mắt há mồm từ lâu.
Gia Luật Quân trầm ngâm vài giây, bỗng nói, “Nếu thật sự hiểu trẫm đang nói gì, kêu hai tiếng.”
Nguyệt Linh không nghĩ gì nhiều, tức khắc ‘meow meow’ đáp lại. Vẻ mặt của Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử càng thêm phần quái dị.
“Ba tiếng,” Gia Luật Quân lại nói.
“Meow meow meow.”
“Một tiếng.”
“Meow.”
“Năm tiếng.”
Đến tận lúc này, Nguyệt Linh còn không cảm thấy có điều kỳ lạ thì cũng quá bôi nhọ danh tiếng thông minh linh trí của Ngân Nguyệt miêu rồi. Hai mắt nàng nheo lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Gia Luật Quân, hai giây sau rốt cuộc vẫn vì tự cứu lấy mình mà không thể không giơ tay đầu hàng, “Meow meow meow meow meow!”
Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của nàng, mây đen trên mặt Gia Luật Quân cuối cùng cũng tan. Nơi khóe mắt hắn ánh lên nét cười, nhẹ nhàng đặt Nguyệt Linh xuống đất rồi nói với Dương Vinh An, “Sáng mai cho người chuẩn bị ổ nệm cùng các vật dụng thiết yếu cho… A Tuyết đi.”
Dương Vinh An còn chưa kịp đáp lời, Nguyệt Linh đã kêu lên một tiếng đầy ý phản đối.
Gia Luật Quân nhíu mày nhìn nàng, “Lại muốn đến phường chó mèo?”
Nguyệt Linh vội vàng lắc đầu, kêu meow meow mấy tiếng, vì sợ hắn không hiểu lại ném mình đến phường chó mèo mà gấp gáp đến mức giậm chân.
Gia Luật Quân nhìn nàng vài giây, hồi tưởng lại lời nói vừa nãy của mình, linh quang bỗng lóe, hắn mở miệng, “A Tuyết?”
Nguyệt Linh liền giậm chân bình bịch, không vui kêu lên meow meow, cái đầu nhỏ lắc nguầy nguậy.
Gia Luật Quân lập tức hiểu, “Không thích cái tên này?”
Nguyệt Linh lần này hăm hở gật đầu, hơi dụi đầu bên chân hắn tỏ ý lấy lòng. Sau đó nàng lại ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo mong chờ kêu mấy tiếng. Gia Luật Quân liền hiểu, nàng muốn hắn đặt cho nàng một cái tên khác.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu, biểu cảm trên mặt nghiêm túc cực kỳ, đến mức Dương Vinh An vốn đang kinh ngạc vì đoạn đối thoại vi diệu giữa người và mèo vừa rồi cũng phải nhận ra chủ tử của hắn đang nghiêm túc một cách quái lạ. Nghiêm túc đến mức hắn còn cho rằng Gia Luật Quân không phải đang nghĩ tên cho mèo mà là đang đau đầu suy nghĩ một vấn đề nào đấy lúc phê duyệt tấu chương.
Trái ngược với vẻ kinh ngạc của Dương Vinh An, Gia Luật Quân thật ra không nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ cảm thấy dù gì mình cũng đã quyết định nuôi nàng, mà nàng lại không phải con mèo tầm thường gì, tự nhiên sẽ muốn nghĩ một cái tên nào đó đàng hoàng một chút.
Cái tên A Tuyết thực ra đã rất phù hợp với nàng rồi, tròn tròn nhỏ nhỏ, lại còn trắng như vậy, rất giống một quả cầu tuyết xinh xắn đáng yêu. Nhưng nàng lại không thích cái tên này...
Ngẫm nghĩ một lúc, loại bỏ một vài cái tên, không biết linh cảm từ đâu ra, cũng không biết nguyên nhân là gì, Gia Luật Quân lại đột nhiên bật thốt, “Tiểu Linh.”
Nguyệt Linh vốn không ôm nhiều hy vọng ở cái tên Gia Luật Quân sẽ chọn cho nàng, miễn không phải là cái tên do Phong Nhã Uyên đặt là được. Nàng đã chuẩn bị trước tư tưởng, đặt điều kiện thấp như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ không mong chờ Gia Luật Quân sẽ chọn được cái tên có liên quan đến mình.
Nên khi nghe đến hai tiếng Tiểu Linh kia, thân hình nhỏ nhắn không khỏi chấn động.
Tâm nàng đột nhiên căng thẳng, rộn ràng đập liên hồi.
Gia Luật Quân thốt xong thì cũng tự mơ hồ, hoàn toàn không rõ bản thân lấy cái tên này từ đâu ra. Lúc hạ mắt nhìn Nguyệt Linh, thấy nàng ngơ ngác không có phản ứng gì, hắn cho rằng nàng không thích, nhíu mày hỏi, “Không thích cái tên này?”
Hỏi xong, trong tâm tự dưng dâng lên một cỗ cảm xúc buồn bực mờ nhạt.
Nguyệt Linh vội hồi thần, vui vẻ lắc đầu liên tục, kêu meow meow mấy tiếng.
Không có không có, sao mà không thích được chứ!
Câu trả lời của Nguyệt Linh làm cho Gia Luật Quân rất hài lòng, cỗ cảm xúc mờ nhạt kia rất nhanh đã lặn mất tăm mất tích.
Gia Luật Quân quay sang nói với Dương Vinh An vẫn còn đang kinh ngạc đến ngây người, “Nhớ dặn bọn họ làm cẩn thận một chút, trên đồ vật đều khắc hai chữ Tiểu Linh mạ vàng. Còn nữa, bên trong tư khố của trẫm không phải có mảnh da hươu và miếng tử ngọc sao, sai người làm cho Tiểu Linh một chiếc vòng cổ đi.”
.
Đợi đến khi đứng ở bên ngoài tẩm điện rồi, Dương Vinh An mới từ từ lấy lại tinh thần. Đêm nay của hắn, thật là đi từ cái kinh ngạc này đến cái kinh ngạc khác. Hắn dù thế nào cũng sẽ không lường trước được Hoàng thượng sẽ đối với mèo con tốt đến như vậy.
Đồ vật trong tư khố của Hoàng đế liệu sẽ có mấy cái là vật tầm thường? Cho dù chỉ là một mảnh da hươu, cho dù chỉ là một miếng tử ngọc thì chúng cũng là vương trong da, đế trong ngọc!
Nhưng mà…
Nhớ lại tình cảnh ban nãy, Nguyệt Linh phải khó khăn lắm mới có thể khiến Gia Luật Quân đồng ý cho phép nàng ‘đồng sàng cộng chẩm’ với mình, nhưng vẫn phải nằm ở góc giường phía xa xôi nhất, Dương Vinh An lại cảm thấy rối rắm, không rõ được rốt cuộc chủ tử nhà mình là thích hay không thích Tiểu Linh.
Bên trong tẩm điện, trên long sàng, Nguyệt Linh nhìn vị Hoàng đế đang nằm thẳng thớm trước mắt mình, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn an tâm nhắm mắt lại.
Nhưng chỉ vài giây sau, nàng đã mở bừng mắt.
Từ từ đã!
Không phải Hoàng đế bị trúng thúc tình hương sao? Vậy tại sao nãy không cho thái y khám? Hiện tại dược có còn trong cơ thể hắn không? Hắn có sao không? Không cần tắm nước lạnh sao?
Ellie đợi mãi rốt cuộc cũng đợi được khoảnh khắc này, mang theo chút hưng phấn nhưng lại bất đắc dĩ nói, “Ký chủ, đây cũng là điều ban nãy em chưa kịp nói xong đó! Thúc tình hương kia là loại biến ít thành nhiều, hắn lại không có dục vọng với Phong Nhã Uyên, cho nên đương nhiên: Không! Bị! Ảnh! Hưởng!”
Nguyệt Linh: “…”
Nàng cảm thấy mình chịu tội oan rồi!