Thấy sắc mặt Phong Nhã Uyên thoáng biến nhợt, Gia Luật Quân đột nhiên cong môi cười, chỉ là nhìn qua liền dễ dàng nhận ra được nụ cười của hắn không đạt được đến mắt, “Sắc mặt ái phi hình như không tốt lắm, có phải là vì bị mèo con dọa sợ rồi không?”
Quay sang nhìn Phỉ Thúy lúc này đã sợ hãi đến mức co rúm người run lẩy bẩy, Gia Luật Quân trầm mặt ra lệnh, “Còn không mau truyền thái y lại đây xem cho chủ tử ngươi!”
“V--vâng vâng! Nô tì lập tức đi ngay!” Phỉ Thúy lắp bắp gấp gáp đáp, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Gia Luật Quân nhìn lại Phong Nhã Uyên, bình thản nói, “Đêm nay loạn thành như vậy, hẳn ái phi đã rất mệt mỏi rồi, trẫm không ở lại quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa. Sáng mai trẫm sẽ lại thăm nàng. Đợi thái y khám xong, nàng cũng nên đi nghỉ sớm đi. Trẫm đi trước, không cần tiễn.”
Phong Nhã Uyên bị lời nói và thái độ vô định của hắn dọa cho run sợ đến trắng cả đầu óc, nhất thời không kịp phản ứng, cứ thế trơ mắt nhìn hắn quay lưng rời đi.
Nhưng nàng không phản ứng được không có nghĩa người khác cũng chậm chạp như nàng.
Mắt thấy Gia Luật Quân sắp rời khỏi đây, Nguyệt Linh lập tức hoảng hốt, hướng về phía hắn mà kêu meow meow. Dương Vinh An lúc này cũng đã tiến đến bên cạnh Gia Luật Quân, cung kính hỏi hắn, “Hoàng thượng, còn con mèo này nô tài nên làm thế nào?”
Gia Luật Quân nghiêng đầu nhìn bé mèo con đang được hắn ôm trên tay. Bắt gặp ánh mắt màu tím trong suốt lấp lánh của nàng, thấy rõ được nỗi sợ hãi, ủy khuất cùng với ý cầu xin từ trong đó, Gia Luật Quân không khỏi kinh ngạc.
Chỉ là một con mèo mà thôi, là do hắn nghĩ nhiều, hay là đúng như lời nàng ta nói, giống mèo này thông minh linh trí, có thể hiểu tiếng người?
Phong Nhã Uyên còn đang thẫn thờ, đột nhiên thấy Gia Luật Quân quay đầu nhìn mình nói, “Ái phi cũng đã nói Ngân Nguyệt miêu thông minh linh trí, nghe hiểu tiếng người, nếu nàng đã không cần, vậy thì cho trẫm đi.”
Nói xong, một lần nữa không đợi nàng phản ứng lại, Gia Luật Quân rời khỏi Diêu Hoa cung, đúng lý hợp tình cứ thế ‘cướp lấy’ sủng vật nhà người ta.
Đợi đến khi rời xa phạm vi của Diêu Hoa cung rồi Nguyệt Linh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Lúc này thả lỏng rồi, cơn đau đớn ê ẩm cùng với cơn choáng váng lần nữa tập kích, khiến cho nàng nhất thời nhịn không nổi, khẽ rên một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Dương Vinh An hơi liếc mắt xuống nhìn, chợt cảm thấy đau lòng thay cho mèo con. Đúng như lời Nhã phi đã nói, Ngân Nguyệt miêu có trí thông minh rất cao, hắn sẽ không cho rằng là vì mèo con nghịch ngợm quấy phá mới đi cào chủ nhân của mình. Chắc chắn là Phong Nhã Uyên đã làm gì đó mới khiến cho loài động vật có linh tính như nàng cũng không nhịn được mà phản cả chủ. Huống chi…
Dương Vinh An lén nhìn bóng lưng cao lớn của người phía trước.
Hoàng thượng mấy ngày qua dù không làm gì nhưng vẫn ngủ lại Diêu Hoa cung, hôm nay cũng đã nằm trên giường, tại sao nửa đêm lại rời đi? Nói là vì để cho Phong Nhã Uyên nghỉ ngơi, lý do như vậy đừng nói là hắn, ngay cả mèo con đang nằm trong tay hắn cũng sẽ không tin!
Ấn tượng về Phong Nhã Uyên trong lòng Dương Vinh An nháy mắt giảm mạnh, dù rằng lúc trước nó cũng không cao bao nhiêu.
“Cho truyền thái y đi.”
Âm thanh đột nhiên vang lên, Dương Vinh An chợt hồi thần, vội vàng đáp, “Vâng, thưa bệ hạ.”
Ngập ngừng một chút, hắn lại nói, “Xin Hoàng thượng thứ tội nô tài nhiều lời, ngài…”
“Không phải trẫm, là mèo con,” không đợi Dương Vinh An nói hết câu, Gia Luật Quân đã trả lời.
Dương Vinh An lập tức hiểu, vừa rồi hẳn Gia Luật Quân đã nghe tiếng mèo con rên rỉ, bảo hắn truyền thái y cũng là cho nàng, không phải cho chính mình. Dương Vinh An gọi tên đồ đệ đang theo phía sau mình lại, dặn dò hắn mấy câu. Hắn ta lia lịa gật đầu, sau đó nhanh chân chạy đi.
Gia Luật Quân thấy phương hướng hắn chạy là thái y viện, không hiển lộ gì, tiếp tục tiến trở về Dưỡng Tâm điện.
Lúc bọn họ về đến nơi thì Tiểu Phúc Tử cùng với Chung thái y cũng vừa vặn đến. Tiến vào trong điện, Dương Vinh An đưa Nguyệt Linh cho Tiểu Phúc Tử, bản thân thì tiến lên hầu hạ Gia Luật Quân. Chung thái y cho rằng Hoàng đế bị thương nên vẫn luôn theo sau chờ lệnh, không ngờ đợi đến khi Gia Luật Quân yên vị xong thì lại nghe hắn nói.
“Chung thái y, mau xem cho mèo con một chút.”
“Hả---- À vâng, thần tuân lệnh!” Chung thái y hơi sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vội vàng bắt tay vào kiểm tra cho Nguyệt Linh.
Tiểu Phúc Tử đặt Nguyệt Linh lên trên một chiếc bàn, Chung thái y tiến lại, nâng tay nhấc chân Nguyệt Linh lên kiểm tra, trong lòng lại không nhịn được thầm cảm thán.
Hèn gì bệ hạ lại chỉ đích danh hắn, hắn còn đang thắc mắc nếu bệ hạ bị thương thì tại sao lại không gọi ngự y, bây giờ thì hắn đã hiểu. Bởi vì trong thái y viện, hắn là người có chuyên môn cao nhất ở mặt thú y.
Một khắc sau, Chung thái y buông tha cho Nguyệt Linh, quay sang báo cáo với Gia Luật Quân, “Bẩm bệ hạ, phần gáy và sống lưng của mèo con chịu va đập mạnh, có dấu hiệu xuất huyết trong, cũng may chưa tổn thương đến xương cốt. Hai chân trước chịu chấn thương nhẹ, nhưng không quá nghiêm trọng. Bởi vì đầu bị va chạm mạnh, có khả năng não bộ của mèo con sẽ không thể phát triển bình thường------”
“Meoooowww!!!”
Một tiếng mèo kêu chói tai vang lên, cắt ngang lời nói của Chung thái y. Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn qua, liền thấy Nguyệt Linh vẫn luôn ngoan ngoãn nằm yên để cho thái y kiểm tra nay bỗng xù lông cong người, hai mắt thủy tinh tím tràn đầy tức giận trừng hắn, chân phải giơ lên làm động tác cào giữa không trung.
Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, cả Chung thái y, Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử đều không hiểu gì, chỉ có Gia Luật Quân là nâng khóe môi cười.
“Ngươi nói tiếp đi.”
“À, vâng… Về chuyện não bộ của-----”
“Meooooowwww!!!!!!”
Nguyệt Linh sừng sộ gào lên, lông trắng toàn thân đều dựng đứng, hai mắt vốn xinh đẹp nay ngập trong biển lửa, phẫn nộ hung dữ trừng Chung thái y. Chung thái y bị nàng trừng, không hiểu sao sau gáy chợt lạnh, theo bản năng đứng dịch ra xa nàng một chút.
Nguyệt Linh nhìn hắn gừ gừ vài tiếng, tức muốn nổ đom đóm mắt.
Thái y gì chứ, là lang băm thì có! Đầu óc nàng hoàn toàn bình thường!!!!
Gia Luật Quân liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói, “Im lặng.”
Nguyệt Linh giật mình, quay sang nhìn hắn, vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng tĩnh lặng của hắn, không hiểu sao tâm nàng bỗng chùng xuống. Lông toàn thân nàng tức khắc mềm xuống, nàng thu người, ỉu xìu nằm xuống bàn, ủy khuất nhìn hắn kêu hai tiếng.
Gia Luật Quân bị ánh mắt đáng thương lên án của nàng chiếu tới, bao nhiêu uy nghiêm trước đó bỗng bay sạch. Đầu ngón tay hắn hơi co giật, chợt nổi lên xúc động muốn ôm lấy nàng vào lòng mà dỗ dành.
Nhưng chỉ giây sau, hắn đã tỉnh táo lại. Nhận ra bản thân vừa có suy nghĩ gì, hắn bất giác nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên xấu đi, khẽ nắm bàn tay lại. Nguyệt Linh thấy hắn nhìn mình rồi nhíu mày, nghĩ rằng hắn tức giận với mình, nàng càng thêm ủy khuất không vui. Lần này nàng kêu cũng không dám kêu nữa, gục mặt xuống giữa hai chân trước, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ bầu không khí ảm đạm rầu rĩ buồn bực không vui đang bao trùm lấy toàn thân nàng.
Gia Luật Quân thấy nàng như vậy, trong tâm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mơ hồ, khiến hắn vừa khó hiểu lại vừa khó chịu.
Cũng chỉ là một con mèo mà thôi, tại sao hắn lại liên tục có những cảm giác quái lạ này chứ?
Liếc mắt qua thấy Chung thái y đang kinh ngạc sững sờ trừng Nguyệt Linh, Gia Luật Quân lại nhíu mày, không vui nói, “Chung thái y!”
“A! Thưa bệ hạ có thần!” Chung thái y giật mình hốt hoảng chắp tay cúi đầu đáp.
“Đầu óc nàng sẽ không có vấn đề gì. Còn chuyện gì khác nữa không?”
Nghe thấy ý tứ khẳng định trong lời nói của Gia Luật Quân, Chung thái y không khỏi ngạc nhiên. Nhưng hắn cũng đủ thông minh để biết lúc nào nên hỏi lúc nào không, vì vậy chỉ đáp, “Bẩm bệ hạ, theo như thần chẩn đoán, mèo con hẳn sẽ không có vấn đề gì. Mấy ngày sắp tới chỉ cần lưu ý tránh vận động mạnh hay bị thương là được. Thần sẽ kê một đơn thuốc tan máu bầm, mèo con chỉ cần uống ba ngày là ổn. Nếu bệ hạ muốn, thần còn có thể khai đơn thuốc dưỡng thân kiện thể, bồi bổ trí não cho mèo con.”
Nghe hắn lại nhắc đến trí não, Gia Luật Quân theo bản năng nhìn qua Nguyệt Linh, quả nhiên thấy thân thể nàng hơi run một chút. Thế nhưng, trái với dự đoán của hắn, lần này nàng lại nằm im bất động, cái đầu nhỏ nhắn vẫn gục giữa hai chân, bộ dáng trông còn ỉu xìu ủy khuất hơn cả vừa rồi.
Đầu lông mày của Gia Luật Quân càng thêm nhíu chặt, nét mặt u ám, nhưng nhìn qua lại không giống như là đang tức giận, ngay cả Dương Vinh An hiểu rõ Hoàng đế nhất cũng không hiểu tâm tình của hắn lúc này là gì.
“Khai thuốc dưỡng thân kiện thể là được,” Gia Luật Quân u ám nói.
Chung thái y thấy sắc mặt hắn tệ như vậy, còn cho rằng Gia Luật Quân có mâu thuẫn yêu ghét gì với mèo con, nên dù muốn nàng khỏe mạnh nhưng lại không quan tâm đến trí thông minh của nàng. Lúc nãy bảo hắn đầu óc của mèo con sẽ không có vấn đề gì không phải bởi vì hắn biết rõ là như vậy, mà là vì hắn muốn nàng biến ngốc?
A phi phi phi!
Chung thái y tự phỉ nhổ bản thân. Đối phương cũng chỉ là một con mèo mà thôi, có phải Quý phi hay nhi tử nàng ta đâu mà Hoàng thượng phải hao tâm tổn trí như vậy chứ! À mà cũng không đúng! Quý phi đã làm gì có con!!