Gia Luật Quân vẫn chưa ngủ, bỗng cảm nhận được có vật ấm nóng đang tiến gần đến mình, nơi đáy mắt vẫn luôn nhắm chặt chợt xẹt qua một tia sát ý.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp hành động, người bên cạnh đã đột nhiên hét lên.
Giữa đêm yên tĩnh, tiếng hét của Phong Nhã Uyên trở nên chói tai cực kỳ. Dương Vinh An và Phỉ Thúy đang canh giữ ở bên ngoài bị một tiếng hét này làm cho giật thót, giây sau tỉnh táo lại, hai người họ vội vàng chạy vào bên trong, bên miệng hốt hoảng gọi.
“Hoàng thượng, ngài có sao không?”
“Hoàng thượng, nương nương, các ngài có sao không?”
Trong tiếng động ồn ào hỗn loạn xen lẫn với tiếng hét đau đớn của Phong Nhã Uyên, Gia Luật Quân dường như còn nghe được tiếng mèo khe khẽ rên, đôi lông mày vô thức nhíu lại.
Dương Vinh An chạy vào trong tẩm điện thì vội vàng giơ đèn lên rọi xung quanh, sau khi xác định không có thích khách, Hoàng đế cũng bình an, hắn mới đi châm nến. Ánh nến vừa rọi, Gia Luật Quân liền nhìn rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên cánh tay trắng nõn xinh đẹp như búp măng non của Phong Nhã Uyên nay nổi bật lên ba vết cứa vừa sâu vừa dài, máu đỏ rực chảy ra cực kỳ phản lập với sắc trắng của làn da. Hương nhang an thần thoang thoảng trong không khí dần bị mùi máu tanh trộn lẫn, phá tan đi hiệu quả vốn có của nó.
Phong Nhã Uyên vừa nhìn rõ được vết thương trên tay, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng nàng.
Bao nhiêu kế hoạch của nàng, bao nhiêu mong đợi của nàng, bao nhiêu tính toán của nàng, tất cả đều tan thành bọt biển! Trên tay nàng nay còn có vết thương sâu, hiện tại còn không rõ có để lại sẹo hay không!
Càng nghĩ, Phong Nhã Uyên càng phẫn nộ, bỗng nhiên nhanh như cắt phóng tay về phía góc giường, nhấc lên một vật trắng nhỏ ném mạnh về phía Phỉ Thúy, “Mau đem thứ súc sinh này đi giết cho bổn cung!”
Vừa nãy khi cảm nhận được cơn đau đớn truyền tới từ cánh tay, Phong Nhã Uyên đã theo bản năng hất mạnh cánh tay, khiến cho Nguyệt Linh bị ném mạnh vào tường. Hiện tại nàng chỉ là một con mèo con, tuy rằng sau một khoảng thời gian ngắn tu luyện thân thể đã trở nên cứng cáp hơn, nhưng bị quăng mạnh vào tường như vậy, nàng vẫn không khỏi cảm thấy đau đớn như xương cốt toàn thân đều bị đập gãy. Gáy nàng đụng mạnh lên tường khiến cho hai mắt hoa lên, cả đầu ong ong choáng váng và buồn nôn, đau đớn khó chịu không lời nào tả nổi. Sức lực toàn thân nháy mắt như bị rút kiệt, chỉ có thể yếu ớt nằm ở đó run rẩy rên rỉ.
Nhưng khi bị quăng đi lần nữa, bên tai truyền đến một chữ ‘giết’, nháy mắt tâm trí nàng đã tỉnh táo trở lại, vội vàng mở to mắt giãy giụa không ngừng. Nhưng Phỉ Thúy là cung nữ tâm đắc nhất của Phong Nhã Uyên, phản ứng cũng nhanh nhạy nhất, lúc này đã tóm chặt lấy bốn chân của Nguyệt Linh khiến nàng dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Nương nương, tay ngài bị thương, xin hãy để nô tì trước hết truyền thái y cho ngài.”
Phong Nhã Uyên nghe vậy, tâm trí tỉnh táo lại đôi chút. Mắt thấy Nguyệt Linh đã bị Phỉ Thúy túm gọn, nghĩ xử lý nó sớm hay muộn cũng như nhau, trước mắt vẫn nên lo lắng cho cánh tay mình trước, liền gật đầu đồng ý.
Phỉ Thúy ôm lấy Nguyệt Linh, dưới chân vội vàng thi lễ rồi chạy ra ngoài. Mắt thấy cửa điện cách mình ngày càng gần, Nguyệt Linh có cảm tưởng như bản thân đang từng bước từng bước một tiến vào địa ngục môn, bất giác trở nên hoảng hốt sợ hãi hơn bao giờ hết.
Nàng xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cố gắng tập võ sử dụng vũ khí, không phải để hiện tại bị người khác nói bâng quơ một câu liền quyết định số phận của mình đâu!
Nguyệt Linh điên cuồng ra sức giãy dụa, vết thương cũ bị động đến, cơn đau nhức truyền khắp toàn thân khiến nàng càng mất hết kiên nhẫn. Nhìn cửa chính điện ngày càng gần, Nguyệt Linh không khỏi nóng nảy. Một tia ngoan tuyệt xẹt qua đáy mắt trong suốt, chợt nàng há miệng, cắn mạnh xuống bàn tay đang kiềm giữ mình. Phỉ Thúy ăn đau, theo bản năng quăng nàng ra, Nguyệt Linh lần nữa té mạnh xuống đất, đau đớn truyền đến đại não khiến nàng run rẩy, rên lên một tiếng nho nhỏ.
Thế nhưng, nghĩ đến bản thân sắp bị giết chết, Nguyệt Linh lại cắn răng, dựa vào ý chí mà nén đau, đứng dậy nửa bước nửa lết tiến ngược vào bên trong, hướng về phía giường.
Gia Luật Quân đã chú ý đến nàng từ lâu, lúc này thấy nàng chật vật yếu ớt như vậy, không hiểu sao sâu trong thâm tâm chợt dâng lên một tia đau xót cùng với không nỡ, nhìn qua phía Dương Vinh An.
Dương Vinh An hiểu ý, vội vàng tiến lên ôm lấy Nguyệt Linh trước khi Phỉ Thúy kịp bắt lấy nàng.
Bị Dương Vinh An ôm trong tay, Nguyệt Linh không rõ là phúc là họa. Nàng nhìn qua Gia Luật Quân, trong đôi tử mâu trong suốt mang theo tia cầu xin. Hai mắt nàng ngày thường vốn đã to tròn sáng trong, nay bởi vì đau đớn cùng hoảng sợ mà ngập tràn ánh nước, khiến cho đôi mắt nàng càng thêm long lanh, tựa như có hàng vạn gợn sóng cảm xúc đang dâng trào trong đó.
Tại giây phút mắt chạm mắt ấy, không hiểu sao Gia Luật Quân bỗng cảm thấy tâm mình cũng xuất hiện các gợn sóng nhỏ. Nhưng tựa hồ trong nháy mắt, cảm giác đó đã biến mất, chóng vánh ngắn ngủi lại mờ nhạt đến mức Gia Luật Quân cũng mơ hồ, không rõ vừa rồi là thật là ảo.
Một lần cào này của Nguyệt Linh khiến tâm tình Phong Nhã Uyên hỗn loạn, nhất thời chỉ nhớ đến bản thân mà quên mất người bên cạnh là ai. Lúc này thấy Đại tổng quản Dương Vinh An tự thân tiến lên ôm lấy mèo con, Phong Nhã Uyên mới chực nhớ ra, sau lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao Dương Vinh An lại cứu thứ súc sinh kia, có phải Gia Luật Quân đã nhận ra điều gì rồi không? Vừa rồi nàng không kiềm chế được cảm xúc, thốt nên lời hung ác như vậy, sẽ không khiến hắn có ấn tượng xấu về nàng chứ?
Phong Nhã Uyên càng nghĩ càng hoảng loạn, vội vàng mở miệng giải thích, “Xin bệ hạ thứ tội! Là lỗi của thần thiếp. Hức… giống mèo Ngân Nguyệt ở Tây Lâm quốc vẫn luôn được mệnh danh là loài động vật thông minh cơ trí, thậm chí còn có thể nghe hiểu tiếng người. Thần thiếp lúc trước… hức hức, lần đầu tiên gặp A Tuyết, cảm thấy nó cực kỳ khả ái, liền dưỡng nó bên người. Sau đó mang theo nó gả cho bệ hạ, một phần là vì không nỡ xa rời nó, một phần cũng vì thần thiếp muốn thông qua nó mà tưởng nhớ đến gia quốc.”
Phong Nhã Uyên vừa nói vừa thút thít, chóp mũi nàng hơi đỏ lên, hai mắt rưng rưng ngậm nước khiến nàng trông mỏng manh lại diễm lệ cực kỳ. Cộng thêm vết thương trên tay nàng vẫn còn đang rỉ máu, trông nàng càng thêm yếu ớt và đáng thương.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn nàng, trong đầu Gia Luật Quân lại hiện lên hình ảnh Nguyệt Linh lúc nãy cố gắng nhịn đau mà tiến về phía hắn. Cả hai đều rưng rưng mắt mà nhìn hắn, đều cố gắng nhịn đau vì bị thương, đều trông tội nghiệp đáng thương như nhau, nhưng một bên thì khiến người không nhịn được mà đau lòng thương xót, một bên lại chỉ tràn ngập giả dối khiến hắn chán ghét không thôi.
“Là thần thiếp ngu dốt, không suy nghĩ chu toàn. Thông minh cơ trí thì thế nào chứ, rốt cuộc cũng chỉ là súc sinh mà thôi… Hức, vừa rồi nhìn xuống vết thương trên tay, thần thiếp tuy rằng rất đau, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy may mắn vô cùng vì có thể chịu thay một cào này cho bệ hạ. Hức… chỉ cần nghĩ đến việc bệ hạ bị thương là vì thần thiếp, thần thiếp liền hận không thể thiên đao vạn quả kẻ đầu sỏ, thà rằng bản thân phải nhận lại gấp trăm lần cũng không muốn bệ hạ bị tổn thương dù chỉ một chút. Hức hức…”
Gia Luật Quân nghe nàng giải bày, càng nghe tâm tình càng nổi bão, tựa như sóng ngầm dưới đại dương, tuy rằng không hiển lộ nhưng uy lực lại lớn vô cùng. Phong Nhã Uyên trong lúc nói vẫn luôn âm thầm quan sát nét mặt hắn, thấy hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, tuy rằng không rõ thế nào nhưng vẫn yên tâm mà tiếp tục diễn trò, không hề biết rằng nắm tay đặt sau lưng của hắn đã siết chặt lại.
Thà rằng bản thân nhận gấp trăm lần cũng không muốn hắn bị thương dù chỉ một chút?
Gia Luật Quân cười khẩy trong lòng.
Quan tâm như vậy a, quan tâm đến mức ở trước mặt hắn vẫn luôn giả vờ giả vịt, quan tâm đến mức hạ dược luôn cả hắn!
Tuy rằng biết, Gia Luật Quân lại không thể vạch trần, bởi vì Phong Nhã Uyên chỉ mới gả cho hắn không lâu, cho dù là nàng sai trước thì đã sao chứ? Bên Tây Lâm quốc chắc chắn sẽ không nhịn nổi cơn nghẹn này. Huống chi, nàng hạ dược là thúc tình hương, chỉ cần hắn vạch trần, bao nhiêu cố gắng nhẫn nhịn của hắn mấy ngày qua cũng sẽ trở thành công cốc.
Nhưng mà, không thể vạch trần cũng không có nghĩa là không thể ám chỉ!
“Thật sự là như vậy sao?”
Phong Nhã Uyên nói xong đã được một lúc, thấy Gia Luật Quân không phản ứng gì thì không khỏi khẩn trương. Đương lúc không biết có nên nói tiếp vài câu hay không thì bỗng nghe thấy hắn mở miệng, mà một câu kia, lập tức khiến tim nàng như ngừng đập.
Một tia sợ hãi thoáng lướt qua đáy mắt Phong Nhã Uyên. Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, hai mắt rưng rưng chân thành nhìn hắn, “Đương nhiên là thật! Bệ hạ, ngài đối với thần thiếp-----”
“Được rồi, ái phi đừng nói nữa,” Gia Luật Quân lạnh lùng cắt ngang, đứng dậy khỏi giường, nhận lấy ngoại bào do Dương Vinh An nhanh nhạy đem tới mặc lên, “Ái phi đã làm gì, nàng chẳng lẽ không biết sao?”