Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 219: Ngân Nguyệt miêu yêu (5)




Sáng ngày hôm sau, dùng điểm tâm xong không lâu, Diêu Hoa cung đón Dương Vinh An đến, đi cùng hắn là một hàng các lễ vật Gia Luật Quân ban thưởng.

Nhìn những đồ vật ban thưởng này, trong lòng Phong Nhã Uyên lo hơn là vui, bởi vì hôm qua hắn đã nói sẽ đền bù, nếu cái đền bù này là ý chỉ ban thưởng, như vậy đêm nay hắn có còn lật thẻ bài của nàng nữa không? Nếu không chính thức được hắn thị tẩm, nàng không thể coi là người của hắn được, mọi kế hoạch hay mong muốn cá nhân của nàng sao có thể tiếp tục tiến triển được chứ?

Rối rắm là vậy, ngoài mặt Phong Nhã Uyên vẫn che giấu rất khá, khách khí nhã nhặn đối đáp với Dương Vinh An, sau đó lại để Phỉ Thúy nhét cho hắn một hà bao. Đợi hắn rời đi rồi, nàng liền phất tay cho cung nhân đem toàn bộ đồ vật cất vào trong kho, bản thân thì tiến vào trong nội điện, cố gắng trù tính xem sắp tới nên làm thế nào trong trường hợp xấu nhất.

Vất vả chờ đợi qua một ngày, đến tối, Phong Nhã Uyên rốt cuộc cũng nhận được tin tức tốt.

Hoàng đế lại lật thẻ bài của Diêu Hoa cung.

Mọi thứ lại diễn ra như đêm qua, Phong Nhã Uyên cùng đám cung nhân Diêu Hoa cung tất bật chuẩn bị cho đêm thị tẩm. Ngoại trừ bốn cung nữ là nha hoàn bồi giá của Phong Nhã Uyên là biết được sự thật, những người còn lại đều cho rằng chủ tử của mình đang được vua sủng ái, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ vui mừng hớn hở.

Nhìn thái độ của đám cung nhân, tâm tình bốn người Phỉ Thúy Lưu Ly chợt cũng trở nên tốt hơn, mang theo hy vọng tối nay mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý Công chúa mong muốn.

Chỉ là, bọn họ lại phải thất vọng rồi, bởi vì đêm nay giống hệt đêm qua, từ quá trình đến kết quả.

Người duy nhất vừa biết được chân tướng lại vừa vui vẻ, có lẽ chỉ có Nguyệt Linh.

Đêm thứ ba, lại vẫn như vậy.

Trong cung hiện tại không có Thái hậu, cũng không có Hoàng hậu, chỉ có một Quý phi, vốn là chính phi của Gia Luật Quân trước khi hắn kế vị. Về lý do vì sao thân là chính phi nhưng nàng chỉ có thể là một Quý phi, thì phải nói đến Vương gia, cũng là nhà mẹ đẻ của nàng.

Khi tiên đế còn tại vị, trong đám Hoàng tử, Gia Luật Quân cực kỳ mờ nhạt, nhà mẹ đẻ là gia tộc chỉ có danh tiếng không có thực quyền, mẫu phi lại mất, lúc mất Gia Luật Quân đã tám tuổi nên cũng không được ghi danh dưới cung nào. Cha không thương, mẹ không còn, so với các Hoàng tử khác Gia Luật Quân liền cực kỳ lẻ loi và yếu ớt, không hề có chút khả năng nào đối với ngôi vị kia.



Gia chủ Vương gia, cha của Vương Băng Nhi, nhạc phụ của Gia Luật Quân, là Công bộ thượng thư. Theo lẽ thường, hẳn Gia Luật Quân sẽ nhận được ủng hộ của Vương gia, nhưng đáng tiếc, Vương Băng Nhi lại không phải là nữ nhi duy nhất của Vương thượng thư.

Vương Băng Nhi chỉ là thứ nữ, mà đích trưởng nữ, cũng là tỷ tỷ của nàng, lại được Tiên đế chỉ hôn cho Tam Hoàng tử, là một trong ba vị Hoàng tử có khả năng kế vị nhất lúc bấy giờ. Đứng trước tình huống như vậy, Vương thượng thư đương nhiên sẽ lựa chọn Tam Hoàng tử.

Ba năm trước, Tiên đế bất ngờ băng hà, lại không để lại di chiếu nên Thái tử không thể kế vị trước sự ngăn cản của hai phe phái khác. Sau gần hai năm, lúc chiến tranh đoạt vị đến hồi gay cấn, khi đối thủ nặng ký chỉ còn lại Thái tử và Tam Hoàng tử, Gia Luật Quân đột ngột xuất đầu bộc lộ tài năng, gia nhập vào trận chiến. Lúc này bọn họ mới nhận ra, kẻ mà bọn họ vẫn luôn xem thường, không biết từ lúc nào đã âm thầm kêu gọi được nhiều trợ lực như vậy, một phần binh lực cũng nắm giữ trong tay, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Vương thượng thư nhìn tình thế trước mắt, biết rõ dù lúc này có muốn phản phe cũng đã chậm, chỉ đành cắn răng theo lao, muốn lợi dụng Vương Băng Nhi để ám sát Gia Luật Quân. Chỉ tiếc, Gia Luật Quân từ lúc cưới nàng ta ngay cả tương kính như tân cũng không làm, nàng ta không có cơ hội ra tay, mà chính bản thân nàng ta cũng không muốn ra tay. Lúc trước bị gia tộc ruồng bỏ, hiện tại cơ hội trở thành người dưới một người trên vạn người đã ở ngay trước mặt, nàng sao có thể ngu ngốc mà nghe theo lời cha mình chứ.

Cũng chính vì nàng cuối cùng không ra tay, Gia Luật Quân sau khi đăng cơ mới để cho nàng vị trí Quý phi, nếu không, đến mạng nàng có còn giữ được hay không cũng khó mà nói. Hiện tại Gia Luật Quân mới đăng cơ được một năm, vẫn còn chưa nắm được toàn bộ quyền lực trong tay cho nên chưa thể triệt để xử lý Vương gia, nhưng Vương gia hiện tại cũng đã đang lo sợ mà nép mình vào vỏ ốc, không dám làm ra hành động gì, giúp cho cuộc sống của Vương Băng Nhi trong cung hiện tại vẫn có thể coi là bình yên thoải mái.

Tuy vậy, Vương Băng Nhi đối với vị trí Quý phi mình đang nắm giữ có tâm tình rất phức tạp, vừa không thỏa mãn vì bản thân vốn là chính thê nay lại chỉ có thể là thiếp, lại cũng hài lòng vì vẫn là người cao quý nhất trong hậu cung. Hơn nữa, nàng hiểu rõ khúc mắc giữa Hoàng đế và Vương gia, lúc này cũng không dám làm ra hành động gì khiến cho Thánh thượng ngứa mắt, hằng ngày chỉ dám thể hiện một chút uy quyền trước mặt đám thiếp thất cấp thấp hơn mình.

Phong Nhã Uyên mới vào cung không lâu, lại độc sủng ba ngày liên tiếp liền vừa vặn trở thành đối tượng mới cho nàng ta trút giận.

Phong Nhã Uyên vốn là Công chúa cao cao tại thượng của Tây Lâm quốc, nay bị một thiếp thất mặt nặng mày nhẹ sao có thể cam lòng? Huống chi, nếu nàng thật sự độc sủng thì không nói làm gì, nhưng nay chuyện gì cũng chưa xảy ra, ba đêm qua đều chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ, oan uổng khuất nhục như vậy, nàng sao có thể nhịn nổi chứ?

Nhưng rốt cuộc vẫn là thấp hơn một cấp bậc, nàng không thể nói lại Vương Quý phi, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Ba ngày liên tiếp như vậy, Phong Nhã Uyên rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, sau khi biết được Hoàng đế lại lật thẻ bài của mình, nàng liền ra lệnh cho toàn bộ hạ nhân ngoại trừ Phỉ Thúy đi ra ngoài, bí mật trò chuyện với nàng ta một hồi lâu.

Tối đó, Gia Luật Quân lại dời bước đến Diêu Hoa cung.

Nhìn cửa cung quen thuộc, Gia Luật Quân không khỏi thở dài trong lòng.



Hắn thực chất không hề muốn đến đây một chút nào, nhưng suy đi tính lại, cuối cùng Diêu Hoa cung lại là nơi thuận tiện nhất.

Thứ nhất, hắn vẫn chưa giải quyết xong nội bộ, tại thời điểm này tuyệt đối không thể để xảy ra chiến tranh với Tây Lâm quốc. Biện pháp tốt nhất chính là thông qua Phong Nhã Uyên, hắn đã không thể động chạm nàng ta, vậy ít nhất cũng phải ngày ngày đến cung nàng ta, như vậy mặt ngoài ai cũng sẽ nghĩ nàng ta đang chiếm được sủng ái của hắn, Tây Lâm quốc sẽ không vội vàng hành động.

Thứ hai, cho dù không phải là Phong Nhã Uyên, đối với những nữ nhân khác Gia Luật Quân cũng không hề muốn chạm vào chút nào. Thay vì đi đến nhiều cung khác nhau rồi khiến cho nhiều người nghi ngờ, chi bằng để một mình Phong Nhã Uyên nghi ngờ là được. Ít nhất, canh chừng và phòng bị một người sẽ dễ hơn rất nhiều so với nhiều người.

Đến Diêu Hoa cung, nói câu miễn lễ với Phong Nhã Uyên xong Gia Luật Quân bước vào bên trong. Những việc xảy ra sau đó cũng không khác với ba ngày trước là bao, uống trà, dùng thiện, tiêu thực, sau đó đi nghỉ.

Lúc đưa ngoại bào cho Phỉ Thúy, Phong Nhã Uyên khẽ liếc mắt nhìn nàng. Nhận được cái gật đầu không tiếng động từ nàng, Phong Nhã Uyên mới yên tâm, leo lên giường nằm xuống. Phỉ Thúy cùng với Dương Vinh An tắt đèn xong thì lui ra ngoài.

Trong màn đêm, Gia Luật Quân nằm thẳng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phong Nhã Uyên tựa như đã quen với việc hắn sẽ chỉ ngủ mà không làm gì khác, lúc này cũng ngay ngắn nằm ở một bên, không làm ra động tác dư thừa gì.

Hương nhang an thần bay thoang thoảng trong tẩm cung, tỏa ra mùi hương dễ chịu giúp đầu óc người thư thái, dễ đi vào giấc ngủ sâu.

Phong Nhã Uyên liếc mắt quan sát động tĩnh của người bên cạnh, trong lòng vừa hồi hộp lại vừa chờ mong, đồng thời cũng cảm thấy thấp thỏm không yên. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng thúc tình hương, nếu không phải vì hắn không chịu động vào nàng, nàng cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ phải đi đến bước đường này.

Bởi vì bị lòng tự tôn quấy rầy, cộng thêm lo sợ bị phát hiện, Phong Nhã Uyên chỉ dùng loại thúc tình hương yếu nhất, nhưng cũng là loại cho ra cảm giác tự nhiên nhất. Thúc tình hương này không có tác dụng biến từ không thành có, chỉ có thể biến từ ít thành nhiều. Nói cách khác, nếu người trúng dược không hề có một tia ý niệm với đối phương, người nọ sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng nếu như người nọ có, thì cho dù chỉ là một tia ý niệm nhỏ nhoi cũng sẽ bị phóng đại lên ngàn vạn lần. Bởi vì tự người nọ có ý niệm trước đó, người nọ sẽ không thể phân rõ được cuối cùng là do bản thân không tự kiềm chế được hay là do trúng dược.

Nhớ đến nhược điểm duy nhất của loại thúc tình hương này, Phong Nhã Uyên không khỏi lo sợ. Nếu như Gia Luật Quân thật sự không hề có dục vọng gì với nàng, vậy thì đêm nay của nàng không phải lại thành công cốc sao?

Thấy Gia Luật Quân vẫn bình thản nằm ngủ như thường, không hề có dấu hiệu gì khác lạ, Phong Nhã Uyên càng nghĩ càng lo, lại cũng càng ức. Cuối cùng, nàng cắn răng, hạ quyết tâm, nâng lên cánh tay thon thả mềm mại đặt lên trên ngực của Gia Luật Quân.

Nàng không tin với vốn liếng của mình nàng lại không thể đả động được hắn!