Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 218: Ngân Nguyệt miêu yêu (4)




Phong Nhã Uyên ngồi trong tẩm cung sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng lại tiến đến gương đồng tại bàn trang điểm kiểm tra lại trang dung. Mãi đến khi thấy cung nữ hớt hải chạy vào báo, “Nương nương, nghi giá của Hoàng thượng đã đến cửa cung,” Phong Nhã Uyên mới vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại y phục lần cuối, sau đó cầm theo một chiếc đèn lưu ly tiến đến cửa chính điện, làm ra bộ dáng trông ngóng chờ đợi đã lâu.

Gia Luật Quân vừa thấy thân ảnh mềm yếu như liễu đang đứng đợi ở cửa cung, hình ảnh tuy rằng rất mỹ lệ cũng rất khiến người đau lòng, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy phiền não.

Dù Gia Luật Quân trong lòng có không muốn đến mức nào thì ngoài mặt vẫn lạnh nhạt thản nhiên như cũ, nên Phong Nhã Uyên không nhìn ra được điều gì. Đợi hắn đến gần, nàng e lệ mỉm cười, ưu nhã uyển chuyển cong gối thi lễ, “Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”

“Ái phi không cần đa lễ,” Gia Luật Quân nhìn nàng một chút, sau đó trực tiếp bước qua nàng, tiến vào trong điện.

Hai mắt đang cúp xuống của Phong Nhã Uyên không thể tin nổi mở lớn, tràn đầy không cam lòng cùng tức giận.

Hắn thế là có ý gì? Nàng đã làm ra điều gì chọc hắn không vui đâu chứ? Thế mà trước mặt đám cung nhân, hắn giả bộ cũng không thèm giả bộ, cứ thế nói một câu miễn lễ liền trực tiếp lướt qua nàng!

Nguyệt Linh được Dương Vinh An ôm ở phía sau nên nhìn rõ được toàn bộ sự việc, không khỏi đắc ý híp mắt cười. Phải thế mới đúng chứ! Không hổ là mục tiêu của nàng!

Phong Nhã Uyên không bất bình lâu, tựa hồ giây sau đã khống chế được tâm tình, mặt mày ôn hòa dịu dàng ngẩng đầu dậy, vốn là tính đi theo Gia Luật Quân vào bên trong hầu hạ hắn, không ngờ lại đúng ngay lúc Dương Vinh An ôm Nguyệt Linh đi ngang qua, không khỏi ngạc nhiên thốt lên, “A Tuyết?”

Dương Vinh An thấy nàng chú ý đến thì mỉm cười cung kính đáp, “Nhã phi nương nương, lúc nãy trên đường đến đây Hoàng thượng vô tình trông thấy con mèo của nương nương đi lạc bên ngoài, mới hạ lệnh cho nô tài cùng mang đến đây giao lại cho ngài.”

Phong Nhã Uyên nghe hắn giải thích thì không khỏi nghi hoặc trong lòng, không rõ vì sao mèo con của nàng đang yên đang lành ở bên Tây điện lại thành chạy lạc bên ngoài rồi. Nhưng lúc này cũng không phải lúc thích hợp suy nghĩ chuyện đó, nàng liền cười cảm tạ Dương Vinh An, sau đó ra hiệu cho Hồng Ngọc tiến lên nhận lại con mèo. Lúc nhận mèo, Hồng Ngọc còn lén lút nhét một hà bao vào trong tay Dương Vinh An, hắn biết đây là ý đa tạ của Phong Nhã Uyên, dù sao cũng không có gì nhiều, liền cười cười nhận lấy.

Ôm Nguyệt Linh trong tay, Hồng Ngọc hướng Phong Nhã Uyên thi lễ rồi lui xuống. Mắt thấy mình sắp bị ôm ra khỏi chủ điện, Nguyệt Linh không khỏi nôn nóng giãy giụa vài bận, ai ngờ Hồng Ngọc vì đang lo sợ bản thân sơ sẩy để mèo con chạy loạn nên sẽ bị trách phạt, lúc này dụng tâm hơn vạn lần, vừa ôm Nguyệt Linh đến tay liền ôm nàng rất chặt, nàng có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Nguyệt Linh chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn, để Hồng Ngọc ôm mình qua Tây điện. Nằm ở trong ổ nệm làm từ vải lụa và gỗ thượng đẳng, Nguyệt Linh nhắm mắt lại, âm thầm dặn dò Ellie, một khi bên kia chuẩn bị diễn ra ‘chính sự’ liền phải báo cho nàng biết.

Bên chính điện, Phong Nhã Uyên tiến đến bàn trà ưu nhã cầm lên ấm trà rót cho Gia Luật Quân một ly trà, mỉm cười nhẹ hỏi hắn, “Không biết bệ hạ đã dùng bữa chưa?”

Gia Luật Quân nhấp một ngụm trà, đáp, “Trẫm vẫn luôn bận rộn chính sự, còn chưa kịp dùng.”

“Vậy để thần thiếp sai người truyền thiện nhé.”



Phong Nhã Uyên mềm nhẹ nói, thấy Gia Luật Quân không phản đối liền nhìn sang Phỉ Thúy ra hiệu. Phỉ Thúy tức khắc nhún gối thi lễ rồi lui ra ngoài. Không bao lâu sau, nàng đã quay lại, theo sau là các cung nữ khác, trên tay mỗi người là một dĩa thức ăn, nối đuôi nhau tiến vào trong điện.

“Thần thiếp không biết bệ hạ thích ăn món gì nên đã dặn trù phòng làm mỗi món một ít, ngài nếm thử xem. Nếu thích, lần sau thần thiếp lại dặn bọn họ chuẩn bị.”

Gia Luật Quân nhàn nhạt ừ một tiếng, để cho Dương Vinh An đến hầu hạ mình dùng bữa. Phong Nhã Uyên vốn định dùng thời điểm này quan sát khẩu vị sở thích của Gia Luật Quân, ai ngờ quan sát một hồi lại phát hiện, sáu mươi bốn món trên bàn món nào hắn cũng ăn qua, mỗi món vừa vặn ăn hai đũa, ăn đến món cuối cùng thì vừa vặn no.

Phong Nhã Uyên không rõ hắn là đề phòng tất cả mọi người hay chỉ đề phòng mình, cũng không thể nói gì, sai người dọn thiện đi rồi lại dâng lên trà đặc để súc miệng. Ăn uống xong xuôi, sắc trời cũng tối, cung nữ thái giám đều lui hết ra ngoài khiến cho bầu không khí trong điện lúc này trở nên yên ắng bình lặng hẳn. Xung quanh chỉ còn ánh nến vàng nhạt nhấp nháy, tạo nên cảm giác vừa ấm áp vừa lãng mạn, Phong Nhã Uyên nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, tuy trước đó đã rất mạnh miệng nói sẽ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Gia Luật Quân, lúc này thân là nữ tử cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Nàng lén lút đưa mắt nhìn qua quan sát nét mặt hắn, chỉ thấy ánh nến hắt lên làm cho dung mạo hắn nửa sáng nửa tối, càng làm nổi bật lên đường nét trên khuôn mặt hắn. Lông mày hắn rất đậm, tựa như dùng mực vẽ ra vậy, từng sợi xếp thẳng tắp như kiếm, đuôi mày hiện rõ nét quyết đoán anh minh. Hai mắt hắn rất sáng, trong suốt thông thấu đen thẳm như mặc ngọc. Lông mi hắn thực chất không quá dày, nhưng vì ánh nến chiếu đến tạo thành cái bóng dài phủ xuống hai gò má hắn, tạo nên ảo giác khiến nó trông dày và dài hơn rất nhiều. Sống mũi hắn vừa cao lại thẳng, bên dưới là đôi môi mỏng lạnh, có lẽ là một người bạc tình.

Nghĩ đến đây, Phong Nhã Uyên chợt hồi thần, hung hăng mắng chửi mình trong lòng.

Bạc tình hay không thì liên quan gì đến nàng chứ? Bạc tình càng tốt, bạc tình chứng tỏ hắn sẽ không có người trong lòng, càng dễ dàng cho nàng hành động.

Gia Luật Quân là người nào, sao có thể không biết nàng vẫn luôn chú ý quan sát mình nãy giờ, dưới đáy lòng không khỏi dâng lên một trận bài xích khó chịu.

“Đêm đã khuya, nên đi nghỉ thôi.”

Phong Nhã Uyên còn đang không biết nên mở lời thế nào, nghe Gia Luật Quân nói vậy thì không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, đứng lên lấy lòng cười nói, “Vâng, để thần thiếp giúp bệ hạ.”

“Không cần, trẫm tự làm được,” Gia Luật Quân phất tay, tự mình tiến đến bên giường rồi cởi ngoại bào ra, cũng không đưa cho nàng mà đưa cho Dương Vinh An, sau đó nằm xuống giường.

Phong Nhã Uyên đứng ở bên giường trân trân nhìn hắn, một lần nữa cảm thấy ủy khuất cùng tức giận. Hắn không muốn nàng hầu hạ cũng thôi, nàng thèm vào, nhưng hắn lại nằm xuống giường trước, chẳng lẽ còn định bắt nàng trèo qua người hắn để vào phía bên trong sao?!

Chuyện khiếm nhã như vậy! Khiếm nhã như vậy!!!

Phong Nhã Uyên nuốt xuống cơn hận, ngoài mặt lại vẫn không thay đổi, chậm rãi cởi ra áo ngoài của mình, khiến cho bộ y phục đã mỏng nay lại càng thêm mỏng manh. Dưới ánh nến, sắc trắng của da thịt dường như hiển lộ bên dưới lớp vải trơn tuột, kích thích thị giác cực kỳ.



Thế nhưng, Gia Luật Quân từ khi nằm xuống giường đã nhắm mắt lại, còn có thể chiêm ngưỡng cái gì chứ?

Phong Nhã Uyên đưa áo ngoài của mình cho Phỉ Thúy, nàng ta cầm lấy thi lễ rồi cùng với Dương Vinh An thổi tắt nến, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa điện lại rồi đứng ở bên ngoài.

Bên trong điện, sau một hồi lúng túng vất vả, Phong Nhã Uyên rốt cuộc cũng nằm được vào bên trong giường. Thấy hắn không hề có ý động đậy, nàng cắn răng hạ quyết tâm, bất chấp ngượng ngùng nâng lên cánh tay ngọc, khẽ đặt lên ngực hắn.

Nhưng còn chưa kịp làm thêm động tác gì, tay nàng đã bị lấy ra, tiếp đó là một âm thanh lạnh nhạt, “Hôm nay trẫm mệt, ái phi mau ngủ đi.”

Phong Nhã Uyên cắn môi dưới, lúc này liền cảm thấy ủy khuất nhục nhã hơn bao giờ hết. Nàng được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Tây Lâm quốc, rốt cuộc là vì khẩu vị của hắn quái đản hay mắt thẩm mĩ của nam nhân Đông Hải quốc khác biệt nên mới lạnh nhạt với nàng như vậy?

Nàng tuy ban đầu không quá cam lòng, qua đây hòa thân cũng vì muốn giúp đỡ phụ hoàng hoàn thành giấc mộng. Nhưng từ lúc diện kiến Gia Luật Quân, nàng không phải là không có rung động, thậm chí đã nghĩ qua, chỉ cần hắn sủng ái mình, tôn mình là Hoàng hậu Đông Hải quốc, nàng sẽ giúp hắn nói với phụ hoàng, thay đổi kế hoạch của ngài.

Thế nhưng, tuy rằng chỉ mới qua một ngày, những gì nàng nhận được lại khiến nàng cảm thấy vừa hận vừa tủi. Nàng rốt cuộc có điểm nào không vừa mắt hắn chứ?

Càng nghĩ càng uất ức, thân là Công chúa được nuông chiều từ nhỏ, lúc này Phong Nhã Uyên không nhịn được âm thầm rơi lệ, tiếng hít mũi như có như không vang lên trong đêm.

Gia Luật Quân vẫn chưa ngủ, bên cạnh có người khóc hắn sao có thể không nghe ra được, nhưng bảo hắn động đến nàng là chuyện không thể. Đè nén xuống bực bội và chán ghét trong lòng, hắn đưa tay ra xoa đầu nàng, hơi mềm giọng khiến âm thanh trở nên có phần ôn nhu hơn, an ủi, “Ái phi đừng nghĩ nhiều, là vì dạo này quốc sự bận rộn, trẫm là thật sự mệt mỏi, ngày khác sẽ đền bù cho nàng, được không?”

Phong Nhã Uyên đang ủy khuất nghe hắn bỗng dưng trở nên ôn nhu dịu dàng như vậy thì không khỏi ngây ngẩn cả người, trái tim đột nhiên thình thịch đập mấy cái, bất giác ngừng khóc. Lại nhận ra trong giọng nói của hắn thật sự mang theo nét mệt mỏi, không nghi ngờ gì liền tin tưởng, gật đầu nũng nịu đáp, “Xin bệ hạ thứ lỗi, là thần thiếp không hiểu chuyện rồi. Cũng không hiểu sao, chỉ vừa nghĩ đến có thể thần thiếp không được bệ hạ yêu thích, thần thiếp liền cực kỳ lo sợ cực kỳ thương tâm.”

“Ái phi đa tâm rồi, ái phi rất tốt. Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sẽ mệt mỏi. Chúng ta mau ngủ thôi.”

“Vâng.”

Nghe hắn nhỏ nhẹ dỗ mình, Phong Nhã Uyên chợt cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, thầm nghĩ tuy đêm nay không thể thị tẩm nhưng có vẻ như nàng vẫn lưu lại được một ấn tượng tốt trong lòng hắn, an tâm nhắm mắt lại ngủ.

Chờ nàng ngủ say rồi, Gia Luật Quân lạnh lùng thu tay lại, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, không tiếng động dịch ra mép giường đôi chút, tránh không đụng vào cơ thể nàng.

Mà ở bên Tây điện, Nguyệt Linh sau khi biết rõ hai người họ không xảy ra chuyện gì, cũng an tâm hài lòng tiến vào giấc ngủ.