Tối đó, toàn cung nhận được tin tức, Hoàng thượng lật thẻ bài của Diêu Hoa cung.
Tuy đã đoán trước hôm nay hắn sẽ thị tẩm mình, nhưng lúc này nhận được tin tức chắc chắn rồi trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Phong Nhã Uyên mới hạ xuống. Nàng tức khắc phân phó Phỉ Thúy đi chuẩn bị nước tắm, lại gọi Lưu Ly lấy ra bộ y phục màu đỏ nhạt mỏng manh của mình, sau đó đưa Nguyệt Linh cho Hồng Ngọc rồi bước vào dục phòng đã được chuẩn bị tốt tắm rửa.
Ngâm mình trong làn nước ấm được rắc đầy cánh hoa hồng, Phong Nhã Uyên thầm nghĩ, đêm nay nàng nhất định phải thể hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng hắn, như vậy sau này mới càng thêm dễ dàng nắm bắt tâm của hắn.
Nửa canh giờ sau, Phong Nhã Uyên rời dục phòng, trên người đã khoác bộ y phục màu đỏ nhạt kia. Bộ y phục này thật ra không quá mỏng, không khiến nàng mất đi lễ nghi, nhưng chất liệu lại rất nhẹ, chỉ cần khẽ cử động vạt váy cũng đã phất phơ, rất có tiên khí. Hơn nữa, vì được làm từ nhiều lớp vải ghép thành nên ở dưới một góc độ và điều kiện ánh sáng nhất định, từng đường cong cơ thể sẽ mờ ảo hiển lộ, nửa che nửa hở như vậy càng kích thích thị giác hơn rất nhiều. Màu sắc của y phục là màu đỏ nhạt, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của Phong Nhã Uyên. Phải nói, bộ y phục mà nàng đã chuẩn bị cực kỳ phù hợp cho đêm đầu tiên thị tẩm này, vừa không khiến đối phương cảm thấy quá lả lơi không còn lễ nghi, nhưng sẽ để lại ấn tượng rất sâu đậm.
Dù sao thì, nam nhân luôn yêu bằng mắt trước tiên.
Ra đến chính điện, Phong Nhã Uyên hỏi han cung nữ về bữa tối, lại dặn dò bọn họ đủ điều, muốn chuẩn bị mọi thứ thật hoàn mỹ cho đêm nay, nhất thời không để ý đến bóng dáng sủng vật nhà mình đã biến mất không thấy đâu.
Tại thời điểm nàng ta tiến vào dục phòng, Nguyệt Linh đã nhân lúc cung nữ đều bận rộn chuẩn bị, tận dụng ưu thế thân hình nhỏ bé của mình mà trốn ra ngoài.
Bảng nhiệm vụ đã đưa ra gợi ý rất rõ, trước mắt đối tượng nàng cần phải kiểm tra đầu tiên chính là Hoàng đế Đông Hải quốc. Nếu không phải là hắn, vậy sau này nàng lại tìm thời cơ tiếp xúc thêm những vị trong hoàng tộc quý tộc khác. Còn nếu thật sự là hắn, vậy đương nhiên nàng phải tìm mọi cách mà phá hỏng đêm thị tẩm hôm nay rồi!
Nghĩ như vậy, Nguyệt Linh liền cảm thấy bản thân không thể rề rà thêm nữa, nên hiện tại mới có hình ảnh một bé mèo con nho nhỏ trăng trắng đang chạy loanh quanh ở trong hoàng cung.
“Ký chủ, chị mau chạy thẳng về phía trước, tầm ba trăm mét nữa thôi sẽ bắt gặp hắn,” Ellie dùng L44 tra xét hoàng cung, chỉ đường cho Nguyệt Linh tìm đến Hoàng đế.
Dựa theo hướng dẫn của nàng, Nguyệt Linh vận hết tốc lực chạy về phía trước, rất nhanh đã thấy một đoàn người từ xa tiến lại. Dẫn đầu là một nam nhân mặc y phục màu đen thêu hoa văn long ngũ trảo bằng chỉ vàng, vóc dáng cao lớn, toàn thân tỏa ra khí thế bất khả xâm phạm. Cho dù lúc này chưa nhìn rõ dung mạo, Nguyệt Linh cũng đã cảm nhận được vẻ uy nghiêm và cao quý từ trên người hắn. Dù có ở lẫn trong đám người, chỉ cần liếc mắt ai cũng đều có thể nhìn ra được hắn, bất kỳ người nào cũng đều không thể khiến hắn bị lu mờ.
Theo ngay sát hắn là một nam nhân tuổi trong tứ tuần, dáng người hơi còng xuống, đầu hơi cúi cung kính theo sau. Phía sau hắn nữa là một dàn các cung nữ cùng thị vệ theo bồi, trên tay các cung nữ đều cầm theo đèn lưu ly, khiến cho ngày còn chưa tối hẳn càng thêm sáng rực.
Nhìn thấy mục tiêu, Nguyệt Linh nhắm thẳng thẳng tiến, dưới chân phóng như bay, chớp mắt liền đã lọt vào tầm mắt của đoàn người.
Gia Luật Quân chậm rãi từ tốn tiến về phía Diêu Hoa cung, trong lòng vẫn luôn thầm nghĩ cách làm sao để cho qua buổi thị tẩm đêm nay thì chợt có một vật trắng trắng tròn tròn lọt vào tầm mắt hắn. Hắn nhất thời hồi thần, dưới chân dừng lại, nheo mắt nhìn kỹ, nhanh chóng nhận ra là một con mèo con.
Dương Vinh An đi phía sau Gia Luật Quân có hai bước chân, nhất cử nhất động của Gia Luật Quân đều lọt vào mắt hắn. Dương Vinh An phát hiện ra Nguyệt Linh còn sớm hơn cả hắn, thấy hắn dừng lại nhìn con mèo, mà con mèo kia giống như định cứ thế đâm về phía Gia Luật Quân, Dương Vinh An tức khắc tiến lên che trước mặt Gia Luật Quân, chân hơi nhấc lên định đá văng nàng.
“Ký chủ cẩn thận!”
Ellie đo lường được ác ý từ Dương Vinh An tức khắc lên tiếng cảnh báo, Nguyệt Linh cũng nhờ thế mà kịp thời tránh thoát, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn phóng qua một bên tránh được một cước của Dương Vinh An, sau đó liền tiện đà tiến đến bên cạnh Gia Luật Quân.
Dương Vinh An thấy mình đá hụt, vừa mới quay đầu đã thấy Nguyệt Linh tiếp cận được Gia Luật Quân, tim không khỏi đánh thịch một cái. Tuy trông nó chỉ là con mèo con, nhưng nãy thấy nó lao nhanh như vậy, Dương Vinh An cũng không dám để nó đến gần Hoàng thượng.
Nhưng giờ con mèo đã đến bên chân Hoàng thượng, Dương Vinh An không biết nên làm thế nào, do dự nhìn Gia Luật Quân, “Hoàng thượng…”
Sắc mặt Gia Luật Quân vô hỉ vô nộ, lạnh nhạt cúi đầu nhìn vật trắng nhỏ dưới chân mình. Nguyệt Linh lúc này cũng đang ngẩng đầu, hai mắt to tròn màu tím lưu ly nhìn hắn, trong mắt sáng trong đến mức tựa như có thể nhìn thấu tâm người, khiến Gia Luật Quân trong bất giác đã bị ánh mắt của nàng mê hoặc.
Trong khi đó, Nguyệt Linh lại vô cùng sầu não ngước nhìn Gia Luật Quân, không biết phải làm thế nào để dụ hắn chạm vào mình. Chỉ tại nàng quá thấp, hắn lại hết đi ủng lại mặc mấy lớp y phục, nàng có chạm cũng chỉ chạm được vào giày hay vạt áo hắn, không có cách nào kiểm tra.
“Đây là mèo cung nào?” Gia Luật Quân nhìn Nguyệt Linh, mở miệng hỏi.
Dương Vinh An nhanh chóng trả lời, “Bẩm Hoàng thượng, nô tài nghe nói Nhã phi nương nương có mang từ Tây Lâm quốc đến một con mèo con làm sủng vật, toàn thân trắng như tuyết, tròng mắt màu tím, giữa trán lại có ấn ký trăng non, là giống mèo quý hiếm ở Tây Lâm quốc. Dựa theo ngoại hình, hẳn con mèo này là của Nhã phi nương nương.”
Nghĩ đến nơi này cách Diêu Hoa cung không xa, nó chạy lạc từ chỗ đó đến đây cũng không lạ, Gia Luật Quân liền hơi gật đầu, thu lại tầm mắt nói với Dương Vinh An, “Đã vậy, mang nó theo cùng đi.”
Dương Vinh An vội đáp vâng một tiếng, cúi người xuống muốn bế Nguyệt Linh lên, ai ngờ nàng bỗng dưng chạy đi vụt khỏi tầm tay hắn. Dương Vinh An ngẩng đầu lên, liền thấy con mèo cũng không chạy đâu xa, sau khi thoát khỏi hắn thì lại tiến đến bên cạnh Hoàng thượng, tiếp tục ngẩng đầu giương hai mắt long lanh ánh nước nhìn hắn.
“Meow…”
Lúc nãy là do lần đầu Gia Luật Quân nhìn đến đôi mắt xinh đẹp kia nên mới hơi ngẩn người, bây giờ sao còn có thể bị nó thu hút nữa? Cho dù Nguyệt Linh lần này có kêu thêm một tiếng nhẹ nhàng yếu ớt cũng không có tác dụng.
Vì thế không hề để tâm đến Nguyệt Linh, hắn vẫn cứ nhấc chân đi thẳng về phía trước. Nguyệt Linh không được chú ý đến thì vừa tức vừa bất đắc dĩ, lại thấy Dương Vinh An sắp sửa bắt mình lần nữa, nàng liền cắn răng làm liều, lao đến đứng ngay trước mũi chân của Gia Luật Quân.
Gia Luật Quân vốn theo quán tính đang định hạ chân xuống, một vật trắng xóa đột nhiên lóe qua, còn chưa kịp phản ứng lại thì dưới chân đã vang lên tiếng mèo kêu nỉ non tràn đầy ủy khuất. Không hiểu sao, vừa nghe một tiếng kia, Gia Luật Quân bất giác nghiêng chân đi, vừa vặn hạ xuống ngay bên cạnh thân thể tròn tròn đang co rụt dưới đất.
Gia Luật Quân nhíu mày, không quá rõ bản thân là đang tức giận hay bất đắc dĩ với con mèo này, lại bỗng thấy nàng ngước đầu lên đáng thương nhìn mình, miệng khẽ kêu hai tiếng meow meow như làm nũng lại như trách hắn lúc nãy suýt nữa đã làm nàng bị thương.
Dương Vinh An thấy Hoàng thượng nhăn mày, cho rằng hắn sắp nổi giận, thầm hận bản thân sao hôm nay vô dụng đến vậy ngay cả một con mèo con cũng không bắt được, vội vàng tiến đến vươn tay tính bắt lấy Nguyệt Linh rồi lại tạ tội sau.
Nhưng mà, hắn còn chưa đến gần, Gia Luật Quân đã cúi thân rồng xuống, thò tay tóm lấy Nguyệt Linh giơ lên cao ngang tầm mắt mình.
Không biết có phải vì bản thân biến thành động vật nên giác quan trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều hay không, hoặc là vì thân hình quá nhỏ nhắn, Gia Luật Quân vừa cầm liền cầm toàn bộ người nàng nên tăng diện tích tiếp xúc, mà một cái chạm này, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến người không nỡ xa rời kia bỗng chốc đánh úp đến, lan ra khắp toàn thân nàng, tựa như thẩm thấu qua lớp da lông, len lỏi vào trong mạch máu xương cốt nàng, khiến nàng không nhịn được khẽ rùng mình, tim đột nhiên cũng đập nhanh hơn.
Nhưng cảm giác áp đảo này rất nhanh đã lặn đi, hẳn là vì sau đó nàng đã quen với sự tồn tại của nó, cho nên khi Gia Luật Quân thấy vừa bị mình cầm lên mèo con liền khẽ run đôi chút thì cho rằng là do nàng sợ hãi, nhất thời cười khẩy trong lòng.
Thế mà vừa rồi còn dám đến chắn đường hắn.
Nhìn qua Dương Vinh An đúng lúc thấy hắn đang giơ hai tay ra, Gia Luật Quân thuận tay ném Nguyệt Linh về phía hắn. Dương Vinh An nhanh tay chuẩn xác bắt lấy rồi vội vàng ôm nàng thật chặt, sợ nàng lại quậy phá vùng ra chạy trốn. Mắt thấy Gia Luật Quân đã bước đi, hắn lập tức nhanh chân đuổi theo sau.
Lo lắng của Dương Vinh An thật ra có chút dư thừa, bởi vì lúc này Nguyệt Linh đã xác nhận xong, tự nhiên sẽ không quậy phá nữa. Đã biết được ai là mục tiêu, vậy tiếp theo chính là bước thứ hai của kế hoạch, phá hoại buổi thị tẩm đêm nay!