Xem xong ký ức, nàng liền biết, lúc này bản thân đang cùng với Phong Nhã Uyên ngồi trên xe ngựa đến Đông Hải quốc. Lúc này bọn họ vẫn chưa ra khỏi lãnh thổ Tây Lâm quốc, người phụ trách đưa dâu là một vị tướng quân của Tây Lâm quốc, đợi đến khi vượt qua biên giới, tiến vào lãnh thổ Đông Hải quốc, sẽ có người bên Đông Hải quốc tiếp nhận.
Nguyệt Linh thầm nghĩ, nếu ‘chủ nhân’ của mình đã phải gả cho Hoàng đế Đông Hải quốc, mà thiên định nhân duyên của mình lại là hoàng thân quý tộc, vậy trước mắt nàng cứ theo nàng ta tiến vào hoàng cung Đông Hải quốc trước rồi lại tính.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Linh liền không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, chuyển sang chú ý đến phương pháp hóa người.
Dựa theo bản năng vốn có tự hiểu của loài yêu thì yêu chỉ cần tu luyện đến một mức độ nhất định là có thể hóa người. Nhưng hệ thống tu luyện của yêu rất mơ hồ, Nguyệt Linh không rõ là tu luyện dựa vào cái gì, trông khá giống như hấp thu tinh hoa của đất trời?
Nghĩ không bằng làm, đằng nào cũng rảnh rỗi, Nguyệt Linh lập tức bắt tay vào việc tu luyện.
Nguyệt Linh mới ra đời không lâu đã phải chịu cảnh gia đình ly tán, trước khi bị bán vào trong hoàng cung cuộc sống vẫn luôn không tốt, tinh thần vẫn luôn hỗn loạn nên lơ là chuyện tu luyện. Vào hoàng cung không lâu thì lại chuyển đến cung điện của Phong Nhã Uyên, chuyển đến đó không lâu lại lên đường sang Đông Hải quốc.
Tóm lại, nguyên chủ Nguyệt Linh chưa bao giờ tu luyện qua, khiến Nguyệt Linh hiện tại cũng không rõ ràng lắm nên tu luyện thế nào. Cũng may, nàng dù gì cũng đã sống qua thế giới tu tiên và mạt thế, qua hai canh giờ cố gắng rốt cuộc cũng nắm bắt được cảm giác, hấp thu được một tia tinh hoa của đất trời, chính thức tiến vào con đường tu luyện.
Nhưng nàng tu luyện chưa được bao lâu thì Phỉ Thúy, nha hoàn bồi giá của Phong Nhã Uyên đã tiến vào hỏi ý nàng ta đã muốn dùng bữa trưa chưa. Phong Nhã Uyên gật đầu, bảo nàng sai người dâng thức ăn lên, lại tiện tay đưa Nguyệt Linh cho nàng.
Nguyệt Linh bị di dời, chỉ có thể rời khỏi tu luyện.
Phỉ Thúy cung kính nhận lấy Nguyệt Linh rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống một góc trong xe ngựa. Đến khi thức ăn được dâng lên, Phỉ Thúy bày biện từng dĩa thức ăn ra trước mặt Phong Nhã Uyên, trong khi đó, Hồng Ngọc lại cầm một dĩa cá nướng đã được gỡ xương xé nhỏ cùng một bát sữa đến đặt trước mặt Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh nhìn hai dĩa thức ăn trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời.
Đừng nói là, nàng sẽ phải vùi đầu vô dĩa cá này để ăn đấy nhé?! Rồi lại phải thè lưỡi liếm sữa?!!
Đối với người bình thường chuyện này cũng đã khó có thể chấp nhận rồi, huống chi là một thiên kim tiểu thư như nàng!
Nhưng mà giờ số phận đưa đẩy, ngoại trừ chấp nhận thì nàng còn có thể làm gì nữa đây?
Thở dài một hơi, Nguyệt Linh nhắm mắt lại, gục đầu vào trong dĩa cá bắt đầu ăn trưa. Cũng may nàng hiện tại chỉ là một bé mèo con mới ra đời mấy tháng, huống chi đối với yêu mà nói, tốc độ sinh trưởng phần lớn phụ thuộc vào tốc độ tu luyện, nên sức ăn của nàng khá nhỏ, ăn vài miếng cá, uống vài hớp sữa liền no.
Sau khi ăn xong, Hồng Ngọc bê một chậu nước đến trước mặt nàng, dùng một chiếc khăn lụa thấm ướt nước rồi nhẹ nhàng cẩn thận giúp nàng lau mặt và móng vuốt. Nhìn chậu nước trước mặt, Nguyệt Linh không nhịn được tò mò, hơi rướn đầu qua muốn nhìn thử xem mình rốt cuộc có bộ dáng thế nào.
Phản chiếu ở trên mặt nước là một bé mèo con nho nhỏ lớn bằng hai bàn tay, bộ lông toàn thân trắng muốt, sợi lông mảnh nhỏ mềm mịn, độ dài vừa vặn, nhìn qua trông không khác gì một quả cầu lông. Đôi mắt nàng rất đặc biệt, mang màu tím oải hương trong suốt tựa như hai viên lưu ly, lấp lánh xinh đẹp còn hơn cả sao trời.
Nguyệt Linh thỏa mãn vừa ý thở dài một hơi, hai mắt hơi híp lại ngoan ngoãn để cho Hồng Ngọc vệ sinh giúp mình.
Đợi đến khi Phong Nhã Uyên dùng bữa xong xuôi thì lại ôm Nguyệt Linh trở lại, đặt trên đùi mình nhẹ nhàng vuốt ve. Lúc này đã rảnh rỗi, Nguyệt Linh nhắm mắt vờ ngủ, tiếp tục công cuộc tu luyện của mình.
*
Ba ngày sau, đoàn người vượt qua lãnh thổ, tiến vào Đông Hải quốc. Tướng quân Tây Lâm quốc sau khi bàn giao lại cho người đón dâu bên Đông Hải quốc liền dẫn quân quay về. Đoàn người tiếp tục tiến sâu vào bên trong Đông Hải quốc, đợi đến khi bọn họ đặt chân đến kinh thành thì đã là chuyện của hai tháng sau.
Đoàn người Phong Nhã Uyên được sắp xếp nghỉ ngơi tại dịch quán trong kinh thành. Bên Đông Hải cũng không làm cao, qua hai ngày bên trong hoàng cung đã cho người đến mời sứ thần tiến cung. Ngay ngày hôm sau, tiệc đón gió tẩy trần được tổ chức, sứ thần cùng Phong Nhã Uyên đều tham dự.
Nguyệt Linh thân là một con mèo liền rất nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ cần nằm yên một chỗ cũng có người đến hầu ăn hầu ngủ, toàn bộ thời gian đều được nàng dành cho việc tu luyện. Thấy chuyện liên hôn của Phong Nhã Uyên tiến triển thuận lợi như vậy, nàng càng thêm không lo lắng, an ổn chờ đợi ngày nhập cung.
Mấy ngày qua vì vẫn luôn ở trên xe ngựa nên Nguyệt Linh không thể tự do thoải mái, mỗi lần tu luyện đều chỉ nằm trong lòng Phong Nhã Uyên hay nằm trên đệm êm của mình giả bộ ngủ để tu luyện. Thậm chí có lần Phong Nhã Uyên thấy nàng cả ngày chỉ ngủ, sợ nàng sinh bệnh liền cho người gọi thái y đến, hại nàng sau đó không dám cả ngày nhắm mắt nữa.
Nay được dịp Phong Nhã Uyên tiến cung dự tiệc đón gió tẩy trần, Hồng Ngọc ở dịch quán cũng không kỹ càng trông nom nàng nữa, nàng liền chạy đến bên cửa sổ mà nằm. Tu luyện của yêu dựa vào hấp thu tinh hoa đất trời, mấy ngày qua vì ở trong xe ngựa, cộng thêm tư thế tu luyện không thích hợp lắm nên tiến độ rất chậm. Lúc này có được cơ hội, nàng đương nhiên muốn thử nghiệm một chút.
Quả nhiên, so với ở trong xe ngựa thì nằm phơi ánh trăng có lợi hơn rất nhiều trong việc tu luyện. Nguyệt Linh liền hăng hái xốc lên tinh thần, tranh thủ chút thời gian này hấp thu càng nhiều tinh hoa đất trời.
Hồng Ngọc ngồi ở một bên đang thêu hoa văn cho một chiếc khăn tay, ngẩng đầu nhìn qua thấy mèo con đang ngoan ngoãn nằm bên cửa sổ liền không nghĩ nhiều, tiếp tục chú tâm vào công việc trên tay.
Không biết qua bao lâu, tiếng động ồn ào bên ngoài gọi Nguyệt Linh khỏi việc tu luyện. Thế nhưng nàng vẫn không mở mắt mà nằm yên như cũ, một bên tiếp tục hấp thu tinh hoa một bên dỏng tai lắng nghe.
“Bổn cung đường đường là tiểu Công chúa được sủng ái nhất của Tây Lâm quốc, tài trí dung mạo đều song toàn, phân vị Hoàng hậu không được đã đành, nay đến cả một vị trí trong tứ phi cũng không có!”
Phong Nhã Uyên tức giận chộp lấy ly trà trên bàn ném xuống đất, “Nhã phi?! Đây là không coi trọng bổn cung hay xem thường Tây Lâm quốc ta?!”
Nguyệt Linh thầm bĩu môi trong lòng, là Công chúa đi hòa thân, được phân vị phi cũng đâu đến nỗi nào? Đông Hải quốc không thua kém gì Tây Lâm quốc, quan hệ hai quốc gia vẫn luôn dè chừng lẫn nhau, tên Hoàng đế kia có bệnh mới phong Công chúa Tây Lâm quốc làm Hoàng hậu.
“Công chúa bớt giận, là do hắn ta có mắt như mù, không nhìn ra được điểm tốt đẹp của ngài. Sau này hắn nhất định sẽ hối hận!” Phỉ Thúy theo nàng tiến cung nên hiểu rõ sự việc, vội vàng lên tiếng an ủi.
“Ngươi nói đúng,” Phong Nhã Uyên xả giận xong thì lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe lên sự tự tin, “Bổn cung nhất định sẽ nắm bắt được tâm hắn, sau đó khiến hắn tự tay dâng lên ngôi vị Hoàng hậu cho bổn cung!”
Nguyệt Linh nằm một bên nghe lại lần nữa âm thầm bĩu môi.
Hừ, nếu cuối cùng nàng xác nhận được Hoàng đế Đông Hải quốc đúng là mục tiêu của nàng, vậy nàng ta đừng hòng nhúng chàm hắn!
Ellie quan sát từ đầu đến cuối, không khỏi cảm thấy bất lực với ký chủ nhà mình.
Chị à, chị trước mắt cứ nên hóa người rồi lại tính có được không? Chẳng lẽ chị định lôi cái thể xác con mèo của mình đi công lược sao?
Sau đó Ellie rất nhanh liền biết, ký chủ nhà cô đúng là có thể lôi thân xác mèo con của mình đi công lược, hơn nữa còn rất thành công.
*
Một tháng sau, mùng năm là ngày lành, thích hợp cưới gả. Phong Nhã Uyên liền dắt theo người của mình cùng của hồi môn nhập cung.
Buổi lễ phong phi diễn ra khá long trọng, dùng từ khá là bởi vì toàn bộ buổi lễ đều án theo phi vị mà tiến hành, không hơn cũng không kém, hoàn toàn nhìn không ra điểm nào đáng chê trách hay Hoàng đế Đông Hải không coi trọng Phong Nhã Uyên.
Nhưng nếu hắn thật sự coi trọng, sẽ chỉ dùng mức tiêu chuẩn của phi vị để tiến hành buổi lễ sao?
Suốt cả buổi trưa diễn ra buổi lễ, Nguyệt Linh theo của hồi môn của Phong Nhã Uyên và đám nha hoàn bồi giá đến Diêu Hoa cung trước. Nhìn đám cung nữ thái giám bận rộn tới lui sắp xếp lại đồ đạc, Nguyệt Linh lười biếng nằm ở một bên, tranh thủ thời gian thử nghiệm xem tinh hoa của mặt trời có có lợi cho việc tu luyện của mình giống như tinh hoa của mặt trăng không.
Đợi đến chiều, trước khi mặt trời lặn, Phong Nhã Uyên mới trở về Diêu Hoa cung. Sau khi được cung nữ giúp đỡ thay y phục, nàng mệt mỏi tựa lưng ở trên giường, cho Phỉ Thúy giúp mình xoa bóp bả vai, một bên kêu Hồng Ngọc mang Nguyệt Linh đến cho nàng, một bên cầm một miếng bánh hoa đào lên ăn lót dạ.
Nguyệt Linh bị ẵm lên, chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi tu luyện, cam chịu làm sủng vật ngoan ngoãn cho Phong Nhã Uyên vuốt ve.