Phần lớn lãnh thổ nước X giáp biển, quốc gia láng giềng chỉ có hai nước Y và Z. Trong đó, nước Z là nước nhỏ, lại theo chủ nghĩa hòa bình, mà nước Y thì vừa mới thua trận, tổn thất nặng nề, trong vòng mấy năm tới sẽ không có sức lực gây hấn với bọn họ. Vì vậy, Lăng Thượng Quân được bên trên cho nghỉ phép ba tháng, coi như là phần thưởng cho chiến công của anh trong ba năm qua.
Mặc dù đã qua những ba năm, thư từ qua lại giữa Lăng Thượng Quân và Vân Linh trong ba năm này cũng không nhắc đến vấn đề đó nhưng Lăng Thượng Quân vẫn nhớ như in lời hứa sẽ đền bù cho anh của cô khi trước. Nay được nghỉ phép, Lăng Thượng Quân liền mang tâm trạng hưng phấn chờ mong trở về.
Về đến Lăng gia, sau khi chào hỏi Lăng Nhậm Sơn và giao đồ đạc cho người giúp việc, Lăng Thượng Quân lập tức lái xe đến trước cửa công ty nơi Vân Linh đang làm việc chờ cô. Chuyện anh được nghỉ phép anh chưa từng nói qua với cô, cũng dặn ông nội giúp anh giữ bí mật để tạo bất ngờ cho Vân Linh, vì vậy Vân Linh không hề biết lúc này anh đã trở về.
Đúng năm giờ, Vân Linh theo thường lệ tan làm. Lúc mới vào đây, cũng có vài đồng nghiệp nam để mắt đến cô. Nhưng khi thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô, cộng thêm cô ngày ngày có tài xế riêng đưa rước, bọn họ liền ngậm ngùi buông tha cho loại tình cảm đến nụ còn chưa kịp có này.
Vân Linh ra đến cửa công ty, đưa mắt tìm kiếm xe hơi nhà mình. Tuy rằng giờ giấc cô tan làm lúc sớm lúc trễ nhưng lần nào khi cô ra ngoài cũng đều nhìn thấy tài xế đã đến sẵn. Vậy mà lúc này lại không thấy anh ta đâu, cô không khỏi nghi hoặc, lông mày khẽ chau lại.
Đúng lúc này, một chiếc xe đậu phía trước tòa nhà bỗng ấn còi hai cái, Vân Linh theo bản năng nhìn qua, chợt cảm thấy chiếc xe kia có chút quen mắt.
Không để Vân Linh kịp nghĩ ra, cửa sổ xe đã hạ xuống. Khuôn mặt của tài xế ngồi trong xe dần lộ ra, nhìn người nọ hướng về phía mình nở nụ cười tươi rói rạng rỡ, Vân Linh tức khắc sững sờ, kinh ngạc ngây ngốc nhìn anh.
Phản ứng của cô khiến Lăng Thượng Quân vừa yêu vừa buồn cười, anh mở cửa bước xuống xe, tiến dần về phía cô.
Mà Vân Linh lúc này cũng đã lấy lại được phản ứng, trên môi bất giác nở nụ cười, nỗi nhớ mong bao năm qua ùa về hóa thành triều lũ dâng trào trong lòng cô, khiến mắt cô ướt nhòa. Trong mắt cô trong tai cô lúc này, tựa như chỉ còn hình bóng anh đang bước dần về phía cô, chỉ còn tiếng bước chân anh cách mình ngày càng gần.
Cô chạy như bay về phía anh, hai tay cô giang ra, tựa như chú chim nhỏ mà sà vào lòng anh, nghẹn ngào gọi một tiếng, "Quân!!!"
Lăng Thượng Quân ôm chặt lấy cô vào lòng, giống như muốn ghim cô vào sâu trong tâm khảm vậy. Anh mỉm cười đáp lại, “Anh đây. Anh đã về rồi.”
“Em rất nhớ anh! Rất nhớ rất nhớ anh!!” Cảm xúc chất chứa trong ba năm qua khiến cô không chút thẹn thùng mà bày tỏ, cánh tay siết chặt lấy anh.
Lăng Thượng Quân tươi cười càng thêm vui vẻ. Anh hôn lên đỉnh đầu cô thật lâu, ôn nhu đáp lại, “Anh cũng rất nhớ em, Tiểu Linh của anh.”
Tại cửa tòa nhà có vài đồng nghiệp của Vân Linh vừa lúc tan làm, thấy Vân Linh ôm ấp một nam nhân xa lạ thì tò mò nhìn qua, trong đó trùng hợp còn có người lúc trước từng có ý với Vân Linh. Nhìn đến người nam nhân tuấn tú phong độ, cao lớn ngời ngời kia, anh ta không tránh khỏi có chút tự ti. Cũng may lúc trước sớm phát hiện cô đã kết hôn nên dừng lại, nếu không hiện tại anh thật không biết nên để mặt mũi mình vào đâu nữa. Anh làm gì có cửa để so với nam nhân kia chứ.
Vân Linh cũng nhận ra người chú ý đến bọn họ ngày càng nhiều, dần cảm thấy xấu hổ, hơi buông lỏng tay muốn rời khỏi lồng ngực anh. Lăng Thượng Quân biết tính cô nên cũng không chơi xấu, nhanh chóng buông cô ra, nhưng lại thuận tay nắm lấy tay cô, “Chúng ta về nhà thôi.”
Chỉ là một câu đơn giản nhưng không hiểu sao Vân Linh lại cảm thấy ấm áp cực kỳ. Cô vui vẻ gật đầu đáp “Vâng” một tiếng, không hề biết rằng chỉ nửa tiếng sau thôi cô sẽ hối hận vì lúc này lại vui vẻ và hồ hởi cùng anh về nhà đến vậy.
Vừa về đến Lăng gia, Vân Linh còn chưa kịp chào hỏi Lăng Nhậm Sơn thì đã bị Lăng Thượng Quân bế lên phòng ngủ, bắt đầu công cuộc đòi bồi thường và đền bù. Một lần đền bù này khiến cho cô bỏ qua cả bữa tối ngày hôm đó, đến sáng hôm sau mới vì đói mà tỉnh.
Vân Linh mệt mỏi khẽ nâng mí mắt, ánh sáng buổi sớm chiếu vào khiến cô hơi chói mắt, theo bản năng nâng tay che ngang mắt lại, eo cũng hơi xoay tính quay lưng về phía cửa sổ. Nào ngờ, eo vừa mới động, cơn đau nhức ê ẩm không gì tả nổi đã ập đến khiến Vân Linh không nhịn được rên lên, vội ôm lấy eo mình.
Cửa phòng lúc này vừa vặn bật mở, Vân Linh xoay đầu nhìn qua liền thấy Lăng Thượng Quân từ bên ngoài tiến vào. Thấy cô đã tỉnh anh hơi ngạc nhiên, ngay sau đó đã nở nụ cười tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô, xoa đầu cô hỏi, “Tiểu Linh đã dậy rồi đấy à?”
Vân Linh nhìn thủ phạm khiến mình ê ẩm toàn thân trước mặt, lửa giận tức khắc bốc lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cút!!!”
Lăng Thượng Quân bật cười hai tiếng, không những không cút mà còn ngồi sát vào cô, hai bàn tay chạy xuống chỗ eo nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp, “Tiểu Linh đừng giận. Là anh sai rồi. Anh không nên vì Tiểu Linh quá mê người mà không kiềm chế được liên tục làm càn, cũng không nên vì Tiểu Linh quá ngon miệng mà không nhịn được liên tục ăn em.”
Nghe câu xin lỗi khiến người sôi máu kia, Vân Linh càng thêm tức giận, hung hăng đẩy tay anh ra. Nhưng cô không ngờ động tác của mình quá mạnh nên động chạm đến eo, cơn đau ập đến khiến cô không nhịn được hút một ngụm khí, lại vẫn cắn răng nhịn xuống nói, “Cút!!”
Thấy Vân Linh lặp lại từ ‘cút’, Lăng Thượng Quân lập tức hiểu mình không nên đùa giỡn nữa. Anh thu lại nụ cười trên môi, khóe môi trệ xuống, khóe mắt cũng hơi hạ, còng lưng ủy khuất thở dài, “Anh cũng không phải là cố ý đâu… Tiểu Linh cũng biết mà, anh đã phải nhịn những ba năm rồi… Haizzz… Em có biết ba năm qua anh phải sống như thế nào không? Một mình ở nơi xa xôi biên ải, chiến tranh khắp nơi, mỗi lần ra trận là một lần bước qua quỷ môn quan, lúc đó em chính là chấp niệm duy nhất khiến anh nhất quyết phải sống sót đến cùng. Bao đêm anh ao ước được có em ở trong vòng tay, nhưng khi tỉnh dậy thì chỉ là giường không gối trống, em có biết lúc đó anh hụt hẫng thất vọng đến mức nào không… Haizz… anh nhớ trước đó có người nói là sẽ đền bù cho anh mà… chẳng lẽ người nọ đã quên rồi sao…”
Nghe nửa vế đầu, Vân Linh tuy biết anh chỉ đang khua môi múa mép nhưng lại vẫn không nhịn được mà cảm động và đau lòng thay cho anh, khiến cho cô khi nghe anh nhắc đến lời đền bù kia, phản ứng đầu tiên trong lúc nhất thời chính là cảm thấy hổ thẹn và áy náy, lửa giận cũng vì thế mà xẹp xuống. Nhưng vài giây sau, cô lập tức ngộ ra, đây còn không phải là anh đang cố ý khiến cho cô cảm thấy như vậy sao?
Nghĩ đến mình lại bị anh dùng lời nói ngon tiếng ngọt mê hoặc, Vân Linh không khỏi tức tối. Nhưng lửa giận trước đó vì bị anh ‘hành’ cả nửa ngày cũng đã dập tắt, lúc này muốn giận cũng không giận được nữa, Vân Linh liền bực bội hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Tiếng hừ khẽ kia của Vân Linh rõ ràng là đang làm nũng, không giận nhưng vẫn muốn tỏ ra mình vẫn còn giận nên mới vậy, làm cho Lăng Thượng Quân nhất thời cảm thấy bé mèo nhỏ của mình thật quá đáng yêu, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười tràn đầy vẻ đắc ý xen lẫn cưng chiều và yêu thương.
“Tiểu Linh đã đói chưa, anh mang bữa sáng lên cho em ăn nhé?” Anh xoa đầu cô, dịu dàng hỏi.
Nghe anh nhắc đến bữa sáng, cơn đói bụng của Vân Linh tức khắc hiện hình trở lại, còn reo lên vài tiếng như thể đang đáp lời Lăng Thượng Quân vậy. Vân Linh đưa tay xoa bụng, cảm thấy bản thân thật sự cần ăn gì đó, liền chống tay cố gắng nâng thân thể mềm oặt không còn sức lực của mình dậy.
Nhưng còn chưa được bao nhiêu, bên vai đã bị Lăng Thượng Quân đè xuống, “Em động đậy làm gì, cứ nằm đó. Anh mang bữa sáng lên cho em.”
Vân Linh ương bướng lắc đầu, “Không được, tự nhiên lại ăn sáng trong phòng, ông nội sẽ nghĩ như thế nào chứ?”
“Còn như thế nào nữa,” Lăng Thượng Quân nhếch khóe môi, mang theo vẻ phúc hắc đáp lời, “Từ tối hôm qua em không xuống ăn cơm ông đã biết rồi. Nếu bây giờ em mà xuống với bộ dạng này, ông còn không phải sẽ trách mắng anh sao?”
Nghĩ đến Lăng Nhậm Sơn cái gì cũng biết, Vân Linh tức khắc đỏ bừng mặt. Mà đầu sỏ gây nên mọi tội lỗi lại đang mặt đầy ý cười nhìn mình, Vân Linh không khỏi tức giận, nâng nắm đấm lên đánh anh, “Anh mau biến đi!”
Lăng Thượng Quân cười cười, nhanh như cắt cúi người hôn lên trán cô rồi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Tuân lệnh bà xã! Anh lập tức biến đi lấy thức ăn cho em ngay!”