Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 212: Mèo nhỏ của Đại tá (26)




Phải qua ba ngày sau Vân Linh mới hoàn toàn hết ê ẩm và xuống được giường. Cô vẫn nhớ như in vẻ mặt tươi cười hết cỡ và đầy ẩn ý khi Lăng Nhậm Sơn thấy cô xuất hiện, khiến cô mỗi lần nghĩ lại vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi. Nhưng đợi đến khi cơn ngại ngùng trôi qua, trong tâm Vân Linh lại xuất hiện sự áy náy và nỗi buồn man mác, bởi vì cô hiểu nụ cười kia của ông có nghĩa là gì. Lăng Nhậm Sơn thấy cô và anh chăm chỉ cày cấy như vậy, cho rằng rất nhanh thôi ông sẽ có thể ôm cháu chắt rồi, nhưng Vân Linh biết, mong muốn đó của ông cô sẽ không thể nào thực hiện được.

Bởi vì biết rõ bản thân mình có khiếm khuyết, những ngày sau đó tâm trạng của Vân Linh vẫn luôn lúc lên lúc xuống. Khi trước Lăng Thượng Quân vẫn còn phải ở nơi biên cương chiến đấu, vợ chồng không ở cạnh nhau nên vấn đề này tạm thời bị bỏ qua. Giờ đây Lăng Thượng Quân lại được nghỉ phép những ba tháng, Lăng gia liền bắt đầu chú ý đến động tĩnh trong bụng cô. Huống chi, thời đại này vẫn còn là cận đại, vấn đề nối dõi tông đường vẫn rất được xem trọng, mà Lăng Thượng Quân còn là cháu đích tôn của Lăng gia, trách nhiệm đặt lên vai Vân Linh càng thêm nặng nề.

Nếu cô có khả năng thì cô cũng không nói làm gì, dù có nặng nề thế nào thì sớm hay muộn cũng sẽ có mà thôi. Nhưng cô lại không thể, dù có điều trị thế nào cũng đều không thể, khiến cho Vân Linh không thể nào lạc quan nổi, bởi cô biết cô không có cách gì để giải quyết chuyện này cả.

Giống như để cho mọi chuyện càng thêm áp lực, mới nghỉ phép được một tháng, Lăng Diêu Hải, cha của Lăng Thượng Quân, cũng trở về Lăng gia nghỉ phép. Từ lúc quen Lăng Thượng Quân đến giờ, Vân Linh chỉ mới gặp mặt ông một lần duy nhất, cũng chính là trong lễ cưới của bọn họ. Cho nên, so với Lăng Nhậm Sơn thì cô không thân thiết với Lăng Diêu Hải bằng, đứng trước ông cô vẫn còn vẻ ngại ngùng khép nép, hành xử cũng cẩn thận giữ kẽ hơn.

Từ lúc kết hôn đến nay đã ba năm, Lăng Thượng Quân đã sắp hai mươi chín tuổi, người khác ở độ tuổi này của anh, con cái cũng đã bắt đầu đến trường rồi. Không nói đâu xa, Tần Lãng khi trước vẫn là nỗi đau đầu của Tần gia nay cũng đã có một đứa con gái hai tuổi với Châu tiểu thư, người nay đã trở thành Tần thiếu phu nhân.

Vân Linh không rõ có phải do bản thân quá nhạy cảm hay không nhưng cô có cảm giác Lăng Diêu Hải rất hay nhìn về phía bụng cô. Tuy rằng ông không nói gì nhưng cô vẫn có thể nhận ra được, khi bọn cô lộ ra dấu hiệu của một đêm cày cấy chăm chỉ, cả ông và Lăng Nhậm Sơn đều sẽ rất vui vẻ hài lòng, hai cha con bọn họ thường trao nhau ánh mắt vui vẻ hy vọng.

Nhưng thái độ này không giữ được lâu. Một tháng sau, Vân Linh bắt đầu nhận được những chén thuốc bổ từ người hầu. Nhìn chén thuốc bổ đen tuyền nóng hổi trước mặt, Vân Linh chỉ có thể ngoan ngoãn uống xuống, nhưng tâm tình trong lòng lại càng thêm u sầu. Thà rằng cô không biết gì thì ít nhất cô vẫn còn có thể ôm hy vọng, đằng này cô rõ ràng biết mình không thể mang thai, nhưng lại vẫn phải phối hợp với mọi người. Nhìn Lăng gia ngày ngày chờ mong sự ra đời của đứa cháu chắt không bao giờ tồn tại, sự áy náy và tiếc nuối trong lòng Vân Linh như bị tăng lên vô hạn.

Thuốc bổ này là do Lăng Diêu Hải cho người tìm về sau khi bàn bạc với Lăng Nhậm Sơn sau một tháng chờ đợi không thấy tin tức gì, công hiệu cực kỳ tốt. Hai cha con bọn họ trong lòng cứ đinh ninh rằng dựa vào sự cố gắng của Lăng Thượng Quân, cộng thêm phương thuốc bổ này, rất nhanh thôi tin tức mà bọn họ mong chờ bao lâu nay cũng sẽ đến. Nào ngờ, ba tuần nữa trôi qua, mắt thấy Lăng Thượng Quân sắp hết kỳ nghỉ phép mà bụng Vân Linh vẫn im ắng như thường, sự kiên nhẫn trong lòng hai người họ cũng bị bào mòn hết.

Tối nọ, Lăng Diêu Hải gọi Lăng Thượng Quân qua phòng Lăng Nhậm Sơn để nói chuyện. Tuy rằng quãng thời gian qua Lăng Thượng Quân được nghỉ ngơi nhưng thi thoảng anh vẫn phải họp bàn với ông nội và cha về vấn đề quân sự nên lần này Vân Linh cũng cho rằng là như thế, nhất thời cũng không có tâm tư suy nghĩ gì.

Mà Lăng Thượng Quân thì lại khác, nhìn vẻ mặt của cha mình có phần khác biệt so với mọi lần, anh liền đoán được nội dung của buổi họp lần này không phải là vấn đề quân sự, tâm tình tức khắc trầm xuống.



Ngồi trong thư phòng của Lăng Nhậm Sơn, cả ba người đàn ông ai cũng đều không lên tiếng trước, chỉ trầm mặc thưởng trà. Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Hải nhìn nhau, đùn đẩy qua lại, cuối cùng thân là con, Lăng Diêu Hải chỉ có thể nhận mệnh, làm người mở lời.

“Thượng Quân, con năm nay cũng sắp ba mươi nhưng dưới gối lại không con, khiến cho ông và cha rất lo lắng…” Lăng Diêu Hải dù sao cũng là nam nhân, nhất thời không biết nên nói thế nào về vấn đề này.

Mà sự ngập ngừng của ông tạo thành cơ hội cho Lăng Thượng Quân lên tiếng, “Hai người không cần phải lo lắng gì cả, dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của vợ chồng con.”

Một câu này của anh khiến cho sự ngập ngừng trong Lăng Diêu Hải bay biến, ông có chút tức giận nói, “Sao lại không liên quan được chứ? Con chính là cháu đích tôn của Lăng gia chúng ta, chuyện nối dõi tông đường, kéo dài huyết mạch Lăng gia là trách nhiệm của con!”

Lăng Thượng Quân trầm mặc, hai tay ôm ly trà hơi cúi đầu, nghiêm túc nói với hai người họ, “Cha và ông rốt cuộc có suy nghĩ gì, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Lăng Diêu Hải nhìn qua Lăng Nhậm Sơn, nhưng Lăng Nhậm Sơn lại lảng tránh ánh mắt. Trong lòng ông thật ra có chút không nỡ, dù sao thì Vân Linh cũng là cháu dâu mà ông mong ước đã lâu, cô ngoan ngoãn như vậy, tính tình cũng rất hợp với ông...

Lăng Diêu Hải thấy ông như vậy thì chỉ đành nói tiếp, “Vậy cha cũng nói thẳng, cha rất quý Vân Linh, nhưng hiện nó lại không thể sinh con cho con, cha cũng không còn cách nào. Nhân lúc còn một tuần này, con nói rõ ràng với nó rồi hai đứa ly hôn đi. Con lại từ trong nhóm tiểu thư khuê các chọn ra một người tái giá, khi trở về quân doanh thì hai vợ chồng cùng đi, sớm ngày mang thai sinh con.”

Lăng Thượng Quân càng nghe càng siết chặt nắm đấm, đến khoảnh khắc Lăng Diêu Hải kết thúc câu nói thì ly trà cũng không chịu được lực ép nữa, “choang” một tiếng vỡ tan.

Một vài mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà, nhưng vài mảnh còn lại thì đâm sâu vào trong da thịt bàn tay anh. Máu đỏ chảy ra hòa lẫn với nước trà màu hổ phách, lách tách từng giọt rơi xuống, loang lổ một vùng nhỏ trên tấm thảm lông cừu lót sàn.

“Con làm cái gì vậy?!” Lăng Diêu Hải bất ngờ, nhíu mày không vui nhìn bàn tay anh.

Lăng Nhậm Sơn cũng giật mình, vội vàng mở ngăn tủ dưới bàn lấy ra hộp cứu thương đưa cho anh. Lăng Thượng Quân không nhận lấy, chỉ xòe bàn tay ra, nhìn những vết thương nông sâu vẫn đang bị những mảnh sứ ghim vào, không mặn không nhạt nói, “Cha và ông có biết, khi con nghe những lời kia, cảm giác trong lòng con là gì không? Lại có biết, nếu Tiểu Linh nghe được những lời kia, trong lòng cô ấy sẽ là cảm giác gì không?”



Không đợi bọn họ trả lời, anh đã nói tiếp, “Giống như bàn tay này của con vậy, tâm như bị dao sắc cứa qua, máu chảy đầm đìa.”

“Cha…”

“Ông…”

Hai người họ bật thốt, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Lăng Thượng Quân đứng dậy, nhìn Lăng Nhậm Sơn hỏi, “Ông à, nếu năm đó mẹ không sinh ra con, có phải ông cũng sẽ khuyên cha như vậy không?” Anh lại nhìn qua Lăng Diêu Hải, “Cha à, nếu như ông thật sự đưa ra yêu cầu như vậy, liệu cha có thể đúng lý hợp tình, như không có chuyện gì như lúc này mà ly hôn với mẹ rồi cưới một người khác về làm vợ không?”

“Mày nói cái gì vậy hả?!” Lăng Diêu Hải bị câu hỏi và thái độ của anh chọc tức, cũng không quan tâm đến bàn tay vẫn chưa được xử lý của anh nữa mà lớn tiếng mắng, “Sao mày có thể nói chuyện với ông và cha như vậy? Chuyện mày nói đều không có thực, trên đời này không có nếu như!”

Lăng Thượng Quân cười khẩy, “Việc cha không trực tiếp trả lời câu hỏi của con đã bán đứng thái độ và suy nghĩ của cha rồi, rốt cuộc là chính cha cũng sẽ không, đúng không? Lăng gia chúng ta có truyền thống chung tình, ông không ly hôn, cha không ly hôn, cả đời hai người đều chỉ có một thê, vậy tại sao hai người lại ép con ly hôn?!”

“Đó là bởi vì Vân Linh không thể sinh con! Mà mày lại là cháu đích tôn Lăng gia chúng ta, không thể không có con!” Lăng Diêu Hải gầm lên.

Lăng Nhậm Sơn lại bị câu hỏi của anh đả động, không khỏi cảm thấy hổ thẹn và áy náy. Ông đẩy hộp cứu thương đến lại gần anh, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Con xử lý vết thương trước đã, chuyện gì chúng ta lại từ từ nói sau. Chẳng lẽ con định để tay như vậy trở về để Linh Nhi nhìn thấy sao?”

Vốn Lăng Thượng Quân không thèm để tâm đến tay mình, nhưng nghĩ đến Vân Linh, anh không khỏi mềm lòng, liền nhận lấy hộp cứu thương bắt đầu xử lý vết thương.