Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 210: Mèo nhỏ của Đại tá (24)




Lời nói và biểu cảm của Lăng Nhậm Sơn khiến Vân Linh không khỏi căng thẳng. Cô ngồi thẳng lưng dậy, bàn tay bất giác nắm chặt tay ông hơn một chút, cố gắng trấn tĩnh hỏi, “Ông nội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Nghe cô hỏi, vẻ tức giận trên mặt ông lại phai đi, thay vào đó là buồn rầu khó xử như trước. Ông thở dài một hơi, “Ông vừa mới nghe được tin tức từ chỗ Tiểu Quân truyền lại. Nó…”

Nghe được chuyện này có liên quan đến Lăng Thượng Quân, phản ứng đầu tiên của Vân Linh là cho rằng anh đã bị thương hay gặp chuyện gì đó, trái tim lập tức nhói mạnh. Nhưng ngay sau đó cô chợt nhớ ra, không phải cô vừa mới từ nơi đó về sao? Hơn nữa trận chiến vừa rồi bọn họ còn thắng đậm như vậy, bên nước Y không thể nào chưa gì đã hồi phục được sinh lực để gây chiến với bọn họ lần nữa.

Nghĩ vậy, tâm Vân Linh liền thả lỏng, hỏi ông, “Anh ấy làm sao ạ?”

“Nó… chắc con cũng biết nó phải ra chiến trường rồi nhỉ? Nó được đề cử làm thống lĩnh, trận chiến vừa rồi thắng rất đậm, chỉ huy bên địch đều bị giết hết. Chỉ là trong lúc thu thập thông tin ở trong tòa nhà chỉ huy bên đó, quân đội có phát hiện có người dân nước ta bị bọn chúng bắt sang, cho nên… Tiểu Quân đã cứu về.”

Vân Linh bỗng có chút ngơ ngác. Sao đoạn này nghe quen thế nhỉ?

Thấy vẻ mặt ngu ngơ của cô, Lăng Nhậm Sơn cho rằng cô vẫn chưa hiểu gì, đành cắn răng nói, “Đó là một cô gái! Ông... ông nghe nói Tiểu Quân đã đưa cô ta về trụ sở ở mấy ngày…”

Nghe đến đây, Vân Linh tức khắc nhận ra, mở to mắt kinh ngạc nhìn ông. Cô gái kia còn không phải là cô sao!!

Lăng Nhậm Sơn thấy cô như vậy thì không khỏi đau lòng, sợ cô buồn bã đau khổ liền vội vàng nói đỡ cho Lăng Thượng Quân, “Nhưng con đừng lo lắng, ông nghĩ nó không có làm gì có lỗi với con đâu. Dù sao nó cũng là quân nhân, bắt gặp người dân nước ta bị bắt qua bên đó thì nó giải cứu cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Con đừng suy nghĩ nhiều, nó sẽ không làm điều gì sai trái đâu.”

Thấy ông giấu đầu lòi đuôi, lúc trước rõ ràng còn do dự tức giận không biết nên mở lời thế nào, bây giờ lại bảo Lăng Thượng Quân rất trong sạch sẽ không chán cơm thèm phở, Vân Linh không nhịn được cười khẽ, khiến cho Lăng Nhậm Sơn bất giác ngây người, không kịp phản ứng trước thái độ ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Quân đâu chỉ cứu cô gái kia, anh ấy còn cho cô ta ở trong phòng ngủ của mình mấy ngày liên tiếp ấy chứ. Thậm chí, ngoài giờ họp thì toàn bộ thời gian còn lại Quân đều ở cùng cô ấy ở trong phòng, nửa bước cũng không rời.”

Nhìn cô nhẹ cười nói ra những lời này, trong phút chốc Lăng Nhậm Sơn không biết phải phản ứng như thế nào. Vốn ông cũng biết những điều này, nhưng vì sợ cô đau lòng nên chưa nói ra, không ngờ cô vậy mà đã biết rồi, lại còn biết tường tận đến như vậy. Nhưng bình thường nếu hay tin chồng của mình làm ra loại chuyện này, thân là vợ không phải cô nên tức giận hay đau khổ sao?

Thế biểu hiện nhẹ nhàng vui vẻ lúc này lại là gì đây???

Biết ông đang nghĩ lầm, Vân Linh cũng không câu giờ, lập tức giải thích, “Ông nội, cô gái kia là con.”



Một câu nói đơn giản như vậy lại khiến cho một Tướng quân như ông phải kinh ngạc trợn lớn mắt nhìn cô. Ông không thể tin nổi hỏi lại, “Cô gái kia là con?!”

“Vâng,” Vân Linh gật đầu khẳng định.

“Nhưng sao lại như thế được?! Cô gái kia rõ ràng…”

Nghe ông thắc mắc, Vân Linh không trả lời mà chỉ im lặng cười tủm tỉm, hai mắt chớp chớp nhìn ông. Thoáng chốc Lăng Nhậm Sơn liền hiểu ra, không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa. Hiện tại biết được cô gái xa lạ kia lại chính là cháu dâu của mình, ông liền sảng khoái cười lớn, vỗ bàn tay cô nói, “Hahaha, ông đã nói mà! Tiểu Quân sao có thể làm ra loại chuyện đó được chứ! Nam nhân Lăng gia trước giờ đều mang trong người gien chung thủy, nếu nó mà thật sự như vậy, ông còn định đem nó đi khám nghiệm DNA ngay xem có phải đã ôm nhầm cháu rồi hay không!”

Giọng điệu chắc nịch của ông khiến Vân Linh không nhịn được bật cười. Cũng không biết mới vừa rồi là ai băn khoăn tức giận trong lòng nữa.

Trò chuyện với ông thêm một lúc thì Vân Linh lên lầu nghỉ ngơi. Sau khi thay sang bộ đồ ngủ cho thoải mái, cô lại giường ngồi xuống, tựa lưng vào thành giường, tiện tay với lấy chiếc gối đầu bên cạnh ôm vào trong lòng, bắt đầu đàm phán.

“Ellie, nhiệm vụ phụ của chị có phải đã hoàn thành rồi không?”

Nghe Vân Linh hỏi với giọng chắc nịch, Ellie khó hiểu hỏi lại, “Vẫn chưa mà?”

“Sao lại chưa? Không phải trận chiến vừa rồi nước X đã thắng rất đậm đó sao?” Vân Linh nhướng mày.

“…Ký chủ, có phải chị có chút hiểu sai ý nhiệm vụ rồi không? Nhiệm vụ đưa ra là giúp nước X chiến thắng nước Y mà!”

Vân Linh cười tủm tỉm đáp lại, “Ừm, không phải nước X đã thắng rồi đó sao?”

“Nhưng đó chỉ mới là một trận chiến thôi, đã là kết quả chung cuộc đâu!”

Vân Linh khẽ đung đưa bàn chân, thong thả đáp, “Nhưng nhiệm vụ đưa ra cũng chỉ nói là giúp nước X thắng nước Y, chị đã giúp rồi, như vậy là đã đạt yêu cầu. Nếu có vấn đề gì thì là do bên em truyền đạt nhiệm vụ không rõ ràng, không thể trách chị được.”

Ellie nhất thời vạch đen đầy đầu, “Ký chủ, chị đừng giả ngu với em. Nếu chỉ đơn giản là thắng một trận thì phần thưởng sẽ không những ba mươi điểm rồi. Chị hẳn cũng hiểu điều này.”



Vân Linh cười tủm tỉm lắc đầu, “Không, chị chả hiểu gì cả. Chị chỉ biết chị đã giúp nước X thắng nước Y nên hiện tại em phải xác nhận đã hoàn thành nhiệm vụ phụ cho chị. Nếu không chị sẽ khiếu nại em và L44!”

Thấy cô mặt dày chiếm lý như vậy, Ellie siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi trong lòng, rốt cuộc đáp, “Được!”

Ellie thao tác trên hệ thống L44, cưỡng ép thay đổi trạng thái nhiệm vụ phụ sang hoàn thành, sau đó lại điều chỉnh một số điều mục khác. Mấy phút sau, cô có chút bực bội mở miệng, “Em đã thêm vào một số hiệu chỉnh rồi, sau này chị đừng hòng chơi xấu như vậy nữa!”

Vân Linh bật cười khẽ, không sao cả đáp, “Không được nữa cũng không sao. Lời được thêm ba mươi điểm lần này cũng đủ rồi.”

“Hừ!”

Nghe thấy tiếng hờn dỗi của Ellie, Vân Linh không nhịn được cười tiếp vài tiếng, dò hỏi, “Này, dù sao em cũng đi cùng chị bao lâu nay rồi, đáng lẽ em phải theo phe chị mới đúng chứ. Chẳng lẽ em không hy vọng chị nhanh chóng tỉnh lại sao?”

Ellie trợn mắt đáp lại, “Chị kiếm nhiều điểm free như vậy thì số lần làm nhiệm vụ cũng sẽ giảm lại, cơ hội cho em học tập cũng giảm bớt, sao em có thể theo phe chị được chứ!”

“Hahaha,” Vân Linh bật cười, “Lo gì chứ. Dựa theo tốc độ học tập cảm xúc của em lúc này, chị nghĩ rất nhanh thôi em sẽ biết yêu là gì. Cho dù có bị giảm bớt một hai nhiệm vụ cũng không ảnh hưởng gì đâu.”

Ellie nghe vậy thì bĩu môi, nhưng trong thâm tâm lại có chút vui vẻ và mong đợi khi được Vân Linh khen ngợi. Đợi đến khi gặp lại, cô nhất định phải khoe điều này với anh ta mới được!

*

Hơn ba tháng sau, dưới sức ép của Lăng gia, rốt cuộc bên cục tình báo cũng phải đồng ý cho Vân Linh rút khỏi tổ chức. Nhưng trước đó cô sẽ phải trải qua một cuộc thôi miên để khiến cô quên hết tất cả mọi điều liên quan đến tổ chức. Đối với yêu cầu này, cả Lăng gia và Vân Linh đều không có phản đối gì. Chỉ là vì không thích cảm giác bản thân bị người khác điều khiển và can thiệp lắm nên khi ở buổi thôi miên, Vân Linh đã nhờ Ellie giúp mình bảo vệ tâm trí, nhưng đồng thời cô cũng bảo Ellie xóa luôn toàn bộ ký ức liên quan đến cục tình báo của mình. Dù sao cô cũng chỉ là không thích bị thôi miên mà thôi, còn đoạn ký ức kia, có cũng được mà không có cũng không sao.

Sau khi rút lui khỏi cục tình báo, cuộc sống của cô không khác trước nhiều, chỉ là không phải thỉnh thoảng đi giả dạng thành người khác để làm nhiệm vụ mà thôi. Mỗi ngày Vân Linh trôi qua khá êm đềm và bình đạm, sáng sớm tới học viện đi học, đến chiều lại về nhà bồi Lăng Nhậm Sơn, những lúc nhớ Lăng Thượng Quân thì lại lấy những phong thư anh gửi về ra đọc lại.

Chiến tranh giữa nước X và Y diễn ra khá lâu, tuy rằng ban đầu bọn họ có khởi đầu suôn sẻ nhưng thực lực của hai nước lại khá đồng đều nên cứ dây dưa mãi. Đến tận khi Vân Linh tốt nghiệp, mọi người mới thấy được một chút ánh sáng phía cuối con đường, chiến tranh kéo dài hơn ba năm dần đi đến hồi kết.

Cuối cùng, đến khi Vân Linh đi làm được nửa năm, chiến tranh mới kết thúc. Tuy rằng nước X bị tổn thất khá nặng nề nhưng rốt cuộc vẫn là đã thắng. Bù lại, hơn một phần ba lãnh thổ nước Y đều đã bị sát nhập vào lãnh thổ nước họ. Biên giới nơi quân khu của Lăng Thượng Quân chiếm đóng nay đã trở thành nội địa, biên giới mới được đẩy xa thêm mấy ngàn kilomet nữa. Lăng Thượng Quân có tài như vậy, bên trên tự nhiên không muốn anh canh giữ ở nơi nội địa làm gì, không lâu sau đó anh liền bị điều đến một thành phố biên giới mới, nơi mà trước đó không lâu vẫn còn là lãnh thổ của nước Y.