Còn lại một mình trong phòng, Vân Linh đứng dậy đi tìm xem có quần áo gì để thay hay không. Bộ đồ cô mặc lúc trước tuy vẫn chưa bị Lăng Thượng Quân xé hỏng nhưng nó dù sao cũng không được kín đáo lắm, Vân Linh cũng không muốn mặc lại.
Từ trong tủ quần áo của Lăng Thượng Quân cô kiếm được một chiếc áo sơ mi, liền mặc tạm vào. Dáng người của cô so với anh thì khá nhỏ bé nên vạt áo cũng che được qua mông, so với chiếc váy mà cô mặc trước đó còn kín đáo hơn. Thay quần áo xong, Vân Linh đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại dung nhan rửa mặt, lúc này nhìn đến mình trong gương cô mới giật mình nhận ra bản thân vẫn còn đang đeo mặt nạ.
Vậy mà ban nãy Lăng Thượng Quân cũng xuống tay cho được, không biết là vì biết chắc đó là cô nên không có chướng ngại gì trong lòng, hay thật ra còn vì gương mặt xa lạ này mà càng thêm hưng phấn đây?
Vân Linh thở hắt một hơi, lắc nhẹ đầu. Thôi, tự dưng nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, nghĩ nhiều lại mệt thân.
Bởi vì còn đang ở trong quân doanh nên Vân Linh không tháo mặt nạ xuống. Sau khi trở ra từ phòng vệ sinh, Vân Linh tò mò tiến về phía cửa sổ của căn phòng nhìn ra bên ngoài, được một lúc lại trở lại giường, nằm xuống ngủ.
Thật ra cô cũng không quá buồn ngủ, nhưng ngoài ngủ ra cô cũng không biết làm gì khác, chỉ đành vậy thôi. Dù sao đây cũng là quân doanh, cô không thể tự tiện đi ra ngoài được.
Trong khi Vân Linh quá buồn chán chỉ có thể đi ngủ để giết thời gian, thì Lăng Thượng Quân sau khi rời đi liền tập hợp phó thống lĩnh cùng các đội trưởng lại để họp báo cáo tình hình. Trận chiến này bọn họ toàn thắng, tỉ lệ thương vong cũng nhỏ hơn rất nhiều so với dự toán, đã thế còn tiêu diệt được chủ lực chỉ huy của nước Y ở nơi này nên ai nấy đều hào hứng hưng phấn không thôi.
Tuy rằng Lăng Thượng Quân rất tức giận với chuyện Vân Linh xuất hiện ở trụ sở của nước Y, nhưng anh lại không thể không thừa nhận, nhờ có cô ‘phá đám’ từ bên trong mà trận chiến này bọn họ thắng rất đậm. Hơn nữa, vì giữ bí mật cho Vân Linh nên phần lớn công lao của cô sẽ thuộc về quân đội, cô chỉ có thể nhận bản thân đã giết ba người thống lĩnh, phó thống lĩnh và nội gián mà thôi. Mà công lao thuộc về quân đội, thì cũng có khác gì thuộc về anh đâu chứ?
Trung đội Lăng Thượng Quân dẫn theo lúc trước cũng rất thông minh nhanh nhạy, khi thấy vết thương trên người đám lính bên trong phần lớn đều là từ đao kiếm gây ra, sau khi gom hết các thông tin mật của nước Y, bọn họ liền quyết đoán cho nổ tòa nhà rồi giả vờ như vô tình giẫm phải mìn quân đội nước Y chôn sẵn ở đấy, ôm một thân bị thương cùng mớ tài liệu đi ra ngoài.
Phó thống lĩnh lúc đó cũng có mặt ở đó cùng với những người khác để tìm kiếm thông tin, lúc tiến vào tuy có để ý đến điểm kỳ lạ trên những cái xác ở nơi này nhưng vì vội vàng tìm kiếm thông tin mật nên anh ta tạm thời không để tâm đến. Sau khi vụ nổ xảy ra, tuy rằng anh ta có nghi ngờ nhưng cũng không thể nói gì nữa, dù sao bọn họ thắng cũng đã thắng, tài liệu lấy cũng đã lấy, điểm kỳ lạ kia, chắc là do anh ta hoa mắt nhìn nhầm mà thôi.
Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, làm gì còn ai sử dụng kiếm?
Khi Lăng Thượng Quân họp hành xong thì cũng đã hơn hai tiếng sau. Trở về phòng, thứ chào đón anh không phải là cô vợ bé nhỏ tươi cười chờ mình mà là hình ảnh cô nằm co chân ngủ ngoan trên giường. Cô đưa lưng về phía anh, trên người là chiếc áo sơ mi quen thuộc, bởi vì cô co chân mà toàn bộ đôi chân thon dài trắng nõn đều lộ ra. Bờ mông căng tròn của cô hướng về phía anh, mái tóc đen xõa tung trên giường cực kỳ đối lập với sắc trắng của áo sơ mi và làn da, khiến anh chỉ mới nhìn chút thôi mà lửa nóng bị dập tắt hai tiếng trước đó phút chốc đã bùng lên trong nháy mắt.
Anh tiến về phía cô, bàn tay vội vàng nới lỏng cổ áo sơ mi. Lần này có vẻ như cô ngủ rất say, anh hấp tấp tiến lại như vậy mà cô vẫn không tỉnh. Anh thò tay lật người cô lại rồi áp môi lên môi cô, bàn tay nhanh nhẹn dễ dàng luồn vào trong áo sơ mi, tìm đến hai chiếc bánh bao thuộc về riêng anh khẽ nắn bóp, cũng không sợ cô bị mình đánh thức sẽ tức giận.
Vân Linh chính là một lần nữa vì nghẹt thở mà tỉnh dậy. Hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cô khiến cô hơi ngây người trong chốc lát, đợi đến khi não phân tích được toàn bộ những tín hiệu từ khắp nơi trên cơ thể truyền về, cô tức khắc trợn lớn mắt, vừa tức vừa buồn cười đánh lên lưng anh mấy cái.
Lăng Thượng Quân hơi tách ra, nhìn cô cười hỏi, “Em tỉnh rồi sao? Ngủ ngon chứ?”
Vân Linh bĩu môi, trong mắt lại không giấu được ý cười, “Nếu anh không hôn em đến tỉnh thì sẽ còn ngon hơn nữa.”
Lăng Thượng Quân nhếch môi, cọ lên mũi cô, “Nhưng anh hôn em đến tỉnh sẽ khiến việc tỉnh giấc của em trở nên ngọt ngào tốt đẹp hơn, không phải sao?”
Vân Linh phì cười, vừa mắng vừa đẩy anh, “Anh đúng là đồ mặt dày mà! Mau xuống khỏi người em.”
Lăng Thượng Quân cười cười, ngoan ngoãn nằm sang bên cạnh, nhưng lại theo đà mà gác chân gác tay ôm lấy cô. Hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc ấm áp thuộc về cô, anh thỏa mãn thở dài một hơi, mỉm cười lẩm bẩm, “Thật tốt…”
Vân Linh hơi mím môi, ôm lấy cánh tay anh đang đặt trên người mình, mang theo chút áy náy khẽ đáp lại, “Em sẽ xin rút khỏi tổ chức mà… anh đừng lo nữa.”
“Anh biết,” Lăng Thượng Quân nhắm mắt lại, dụi đầu nơi gáy cô, lẩm bẩm, “Chỉ là có em ở trong vòng tay của anh lúc này, thật tốt…”
***
Bởi vì đang có chiến tranh nên Lăng Thượng Quân không thể rời khỏi quân doanh, mấy ngày sau khi trở về cũng chỉ có mình Vân Linh rời đi. Về đến thành phố quen thuộc, Vân Linh không về nhà ngay mà dùng phương thức lúc trước để đi đến trụ sở cục tình báo báo cáo lại kết quả nhiệm vụ. Chuyện Sở Hinh Nhiên là gián điệp cô cũng báo lại cho cấp trên biết.
Trước khi cô đến, thật ra bọn họ đã nhận được tin tức chiến thắng từ bên quân đội truyền qua nên cũng đã lờ mờ đoán được cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này nghe cô nói đã diệt trừ cả thống lĩnh và phó thống lĩnh, đồng thời còn tìm ra được kẻ phản bội của tổ chức, bọn họ càng thêm vui sướng không thôi. Nhưng còn chưa được bao lâu, bọn họ đã nhận được một tin sét đánh.
“C--cái gì cơ?” Lần đầu tiên trong đời, ông ta đối diện với cấp dưới của mình mà lại lắp bắp như vậy.
Vân Linh ngược lại không hề có chút căng thẳng nào, ngoài mặt bình thản lặp lại, “Tôi mới xin rút khỏi tổ chức.”
“Từ trước đến giờ chưa từng có ai có ý tưởng muốn xin rời khỏi tổ chức cả, cô biết điều đó đúng không?” Sau khi bình tĩnh lại, ông ta cau mày nói.
Không ai có ý tưởng đó, không phải bởi vì không muốn rời đi mà là vì đây là tổ chức tình báo. Bọn họ biết nhiều thứ như vậy, được tổ chức nuôi dưỡng chỉ dạy, sao còn có thể tự do rời đi chứ? Chưa từng có ai nghĩ rằng bọn họ sẽ được phép rời đi nên cũng chưa từng có ai đề ra nguyện vọng này với cấp trên. Cũng vì vậy mà vừa rồi khi nghe Vân Linh nói ông ta lại kinh ngạc đến vậy.
“Tôi biết,” Vân Linh gật đầu, “Nhưng công việc của tôi quá nguy hiểm, Quân không yên lòng.”
Đang định hỏi Quân là ai, nhưng sau đó ông ta đã chợt nhớ ra cháu đích tôn của Lăng gia có tên đầy đủ là Lăng Thượng Quân, lời nói liền nghẹn lại trong họng. Ông ta bực bội khó chịu phất tay, “Cô cứ về trước đi, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.”
Lúc nghe ông ta hỏi câu kia, Vân Linh cũng hiểu chuyện này trước giờ chưa từng có tiền lệ, khả năng bọn họ đồng ý là rất thấp. Nếu không phải vì cô nhắc đến Lăng Thượng Quân, ông ta hẳn đã không nói thêm câu ‘sẽ suy nghĩ’ kia vào. Nhưng dù vậy, cô cho rằng kết quả có khả năng cao sẽ không phải theo hướng cô mong muốn.
Vân Linh chào ông ta rồi đi ra ngoài, nghĩ thầm trong lòng, xem ra cô phải nhờ Quân và ông nội nói giúp thôi.
Lên chiếc taxi vẫn đang đợi mình, cô quay trở về địa điểm cũ, thay đổi bộ dạng rồi trở về Lăng gia. Trùng hợp Lăng Nhậm Sơn đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy cô về, ông liền vội vàng đứng lên, tiến đến chỗ cô lo lắng hỏi.
“Linh Nhi về rồi đấy à? Con có bị thương ở đâu không? Có gặp nguy hiểm gì không? Mau mau lại đây cho ông xem nào!”
Từ lúc thấy ông đứng lên bước về phía mình, Vân Linh cũng đã tăng nhanh bước chân chạy về phía ông, vội đỡ lấy ông lo sợ ông bất cẩn mà vấp ngã. Nếu không phải hiện tại Lăng Nhậm Sơn đang lo lắng cho cô nên không chú ý đến hành động này, nếu không hẳn ông đã càu nhàu nói cô chê ông già rồi.
“Con không sao, không gặp nguy hiểm gì cả. Ông xem xem, trên người con đâu có vết thương nào đâu,” Vân Linh vừa nói vừa giơ hai cánh tay ra trước mặt ông.
Lăng Nhậm Sơn nhìn tay cô xong lại đưa mắt nhìn khắp toàn thân cô, cộng thêm thấy sắc mặt cô vẫn hồng hào khỏe mạnh, ông liền tạm thời tin tưởng cô thật sự không gặp chuyện gì, an lòng thở phào một hơi.
Hai ông cháu dắt tay nhau lại ghế sô pha ngồi xuống. Bởi vì công việc của Vân Linh đặc biệt nên ông cũng không tính hỏi cô về mấy ngày qua, chỉ cần biết cô đã bình an trở về là được. Cho dù cô có thất bại cũng không sao, chẳng lẽ bọn họ còn dám động đến cháu dâu Lăng gia ông sao?
Lăng Nhậm Sơn nắm lấy bàn tay cô, chợt nhớ đến tin tức mình nghe được mấy ngày trước, trong lòng vừa tức vừa giận. Ông vỗ về bàn tay Vân Linh, áy náy nhìn qua cô, do dự mở miệng, “Linh Nhi, có chuyện này… ông nghĩ cũng không nên giấu con…”
“Sao ạ…?” Thái độ kỳ lạ của ông khiến Vân Linh không khỏi bồn chồn lo lắng, nghi hoặc nhìn ông.
Lăng Nhậm Sơn thở dài lắc đầu, hơi mấp máy môi, sau đột nhiên lại tức giận chau mày, chắc nịch nói với cô, “Nhưng con cứ yên tâm. Cho dù chuyện đó có là thật, ông cũng sẽ chỉ đứng về phía con mà thôi!”