Lăng Thượng Quân nhờ Lance giúp mình tra vị trí của Vân Linh, sau đó liền một mạch chạy thẳng đến đó. Vân Linh không ở đâu xa lạ, vẫn là tại căn phòng họp trên tầng hai. Sau khi giết xong quân đội nước Y ở trong này, cô đã quay lại đó ngồi chờ Lăng Thượng Quân.
Lúc Lăng Thượng Quân đến nơi thì thấy trong căn phòng đầy xác người la liệt, mùi máu tanh và thuốc súng tràn ngập trong không khí tạo thành một mùi hương không mấy dễ chịu, người con gái của anh ngồi ngay ngắn ở trong một góc, nhắm mắt yên bình mà ngủ.
Tâm anh nhất thời nhũn ra, vừa buồn cười lại vừa tức giận, không ngờ rằng trong tình cảnh này mà cô lại vẫn có thể ngủ. Nhưng Lăng Thượng Quân cũng không thể trách cô được, chờ lâu như vậy, Vân Linh lại không có việc gì để tiêu khiển, cộng thêm vừa mới mệt mỏi một trận, Vân Linh chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi để giết thời gian mà thôi.
Lăng Thượng Quân tiến đến chỗ cô, vì Vân Linh ngủ không sâu nên anh vừa đến cô liền tỉnh dậy, mở mắt nhìn anh. Trong lúc còn đang mơ màng, Lăng Thượng Quân đã cúi người bế cô lên, hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô bảo, “Nếu mệt thì cứ ngủ tiếp đi.”
Vân Linh nhoẻn miệng cười, khoác tay lên cổ anh, nhắm mắt lại khẽ dụi vào ngực anh thì thầm nói, “Anh đến rồi.”
“Ừm, anh đến rồi,” Lăng Thượng Quân nhẹ đáp lại.
Lúc Lăng Thượng Quân bế Vân Linh xuống đến tầng trệt thì trung đội cũng đã ‘tàn sát’ xong tòa nhà này. Nhìn đến cô gái được Lăng Thượng Quân ôm trong tay, cả đám không khỏi trợn mắt ngây người. Đội trưởng của bọn họ từ bao giờ đối xử với con gái dịu dàng như vậy?
Nhớ lại đám nữ binh sĩ thầm thương trộm nhớ anh ở trong quân đội, ai mà không phải hoặc là bị anh hành lên hành xuống trong các kỳ huấn luyện, hoặc là bị anh đối xử lạnh nhạt ngàn dặm xa cách để rồi cuối cùng chỉ có thể tự buông bỏ tình cảm này, cam nguyện chỉ làm đồng đội của anh?
Vậy mà bây giờ anh lại vì một cô gái mà dẫn theo bọn họ để làm tấm chắn cho cô, hiện tại còn tự mình ôm cô.
Thấy Lăng Thượng Quân đã sắp đi ra ngoài, cả đám đồng loạt hồi thần, nhanh chân chạy đuổi theo sau anh.
Phó thống lĩnh ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi, khi thấy Lăng Thượng Quân xuất hiện thì nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nhưng khi nhìn đến Vân Linh ở trong vòng tay anh, anh ta tức khắc sững sờ, không thể lý giải nổi chuyện này là thế nào.
Lúc đi ngang qua anh ta, Lăng Thượng Quân hơi dừng lại, mở miệng, “Cậu ở lại lo liệu nốt những chuyện còn lại, tôi về trước.”
Sau đó cũng không đợi anh ta trả lời, Lăng Thượng Quân đã bước đi.
Trở lại xe quân dụng của mình, Lăng Thượng Quân đặt Vân Linh ngồi lên ghế lái phụ rồi bản thân ngồi vào vị trí bên cạnh, điều khiển xe rời đi, trở về lại lãnh thổ nước X.
Trước đó Vân Linh còn chập chờn, đợi đến khi yên vị trên xe rồi cô mới bắt đầu thiếp đi. Sau đó Vân Linh cũng không rõ mình ngủ bao lâu, chỉ biết cô là vì bị khó thở mà tỉnh lại. Vừa mở mắt, Vân Linh đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Lăng Thượng Quân ngay trước mắt mình.
Biết cô đã tỉnh, Lăng Thượng Quân mở mắt nhìn cô, động tác trên môi lại vẫn không giảm, gần như điên cuồng lại mạnh bạo dày xé cắn nuốt cô.
Vân Linh bị ánh mắt của anh chiếu đến, trái tim khẽ run lên.
Ánh mắt của anh rất phức tạp, nơi đáy mắt có ngọn lửa bùng lên, không rõ là vì tức giận hay vì gì khác.
“Ưm…” Vân Linh hơi kháng cự, muốn đẩy anh ra, lại bị Lăng Thượng Quân mạnh mẽ trói chặt hai tay lên đỉnh đầu. Cả người anh đổ rạp trên người cô, cộng thêm nụ hôn dồn dập và nóng bỏng lúc này, cô càng ngày càng thiếu dưỡng khí, hai gò má đỏ ửng lên, cơn buồn ngủ nhanh chóng bay sạch.
Còn lại một tay rảnh rỗi, Lăng Thượng Quân bắt đầu ra tay xử lý chiếc váy mỏng manh trên người cô. Chẳng mấy chốc, cả người cô đã trơn tuột từ trên xuống dưới, chỉ còn lại hai mảnh đồ lót để che lại những chỗ cần che.
Vân Linh bị hành động của anh dọa cho có chút sợ hãi, nhân lúc anh chú tâm lột sạch mình, tay chân không rảnh rỗi cô nghiêng đầu sang một bên tránh thoát được môi anh, vội vàng gào lên, “Lăng Thượng Quân, anh nổi điên cái gì vậy??”
Nghe cô hỏi vậy, ngọn lửa trong lòng Lăng Thượng Quân càng thêm cháy to, anh nhìn cô, gần như nghiến răng nghiến lợi đáp, “Anh nổi điên? Là em điên mới đúng! Ai cho phép em đến chỗ nguy hiểm như vậy hả?!”
Trước khi đến tòa nhà chỉ huy bên nước Y, Lăng Thượng Quân vẫn luôn lo lắng cho Vân Linh nên vừa nhìn thấy cô vẫn còn khỏe mạnh yên bình ngủ ở đó, anh chỉ thấy tâm mình nhẹ nhõm hẳn, toàn thân tựa như vừa được hồi sinh trở lại. Vì thế nên khi thấy cô mệt mỏi, anh chỉ cảm thấy đau lòng thay cô, dịu dàng ôm cô đi ra ngoài.
Nhưng nay khi đã về trụ sở bên nước X rồi, nhìn cô đang ở ngay bên cạnh mình, biết rõ cô đã an toàn, Lăng Thượng Quân liền không tránh khỏi nghĩ đến bản thân lo lắng hoảng hốt vì cô như vậy, cô lại vẫn có thể an tâm mà ngủ, lửa giận không biết từ đâu liền bùng lên, mới dẫn đến một loạt các sự việc xảy ra sau đó.
Vân Linh bị anh mắng thì hơi sững sờ, mấy giây sau không tránh khỏi có chút ủy khuất, cũng trừng anh đáp, “Cũng có phải là do em muốn đâu! Anh cũng biết mà, vậy mà bây giờ còn mắng em! Không phải anh cũng vậy sao, cũng giấu em chuyện anh phải ra chiến trường đấy thôi. Em không nói anh nghe còn có thể giải thích là vì bọn họ không cho phép, còn anh thì sao? Anh mới chính là cố tình giấu nhẹm ấy! Vậy mà còn mắng em! Đồ đáng ghét! Mau tránh ra! Đừng chạm vào em!”
Vân Linh bực bội cựa quậy muốn hất anh ra. Vừa mới tỉnh dậy, bị anh bá đạo đè dưới thân còn chưa nói, sau đó còn bị anh mắng, Vân Linh cảm thấy oan ức ủy khuất cực kỳ, hai mắt hơi ướt nước tức giận trừng anh, khiến tâm Lăng Thượng Quân chợt như bị vuốt mèo cào qua, chớp mắt đã mềm lòng hạ hỏa.
Anh nằm qua một bên ôm cứng lấy cô, tay chân tựa như con bạch tuộc cuốn chặt lấy cô không cho cô trốn thoát.
“Tiểu Linh đừng giận, là anh sai rồi. Anh không nói cho em không phải là vì sợ em lo lắng sốt ruột sao? Anh mắng em cũng là vì lo lắng cho em mà. Em có biết lúc anh nghe hắn nói em đang nằm trong tay bọn hắn, anh đã có cảm tượng gì không? Anh dường như đã chết lặng vậy, chỉ cần tưởng tượng em bị bọn chúng làm gì, anh liền không giữ nổi bình tĩnh, chỉ muốn đem bọn chúng ra lăng trì xẻo thịt, em có biết không? Thậm chí lúc đó anh còn có ý nghĩ điên rồ, chỉ cần cứu được em, cho dù là hy sinh tính mạng này hay là phản bội lại tổ quốc thì có hề gì chứ!”
“Quân!!!” Vân Linh kinh hoảng thốt lên, vội vàng giơ tay che miệng anh lại, nghẹn ngào run rẩy đáp lại, “Anh đừng nói như vậy, đừng nói như vậy. Anh là Lăng Đại tá, là người của Lăng gia, sao có thể----”
“Nếu ngay cả vợ mình anh cũng không thể bảo vệ, vậy anh còn bảo vệ những người khác làm gì nữa chứ?!” Lăng Thượng Quân cũng không e ngại bản thân đang ở trong tòa nhà chỉ huy của nơi này, thẳng thắn nói.
Anh càng thêm ôm chặt cô, dụi đầu vào hõm cổ cô hít thở mùi hương thuộc về riêng cô, tựa như thì thào nói, “Tiểu Linh, anh không vĩ đại như vậy đâu. Anh rất ích kỷ. Tâm anh không rộng lớn như đại dương, không thể quan tâm tới nhiều người không liên quan như vậy được. Cho nên Tiểu Linh, hứa với anh, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có được không?”
Vân Linh ôm lấy anh, ngón tay đan xen vào trong những sợi tóc ngắn của anh, nghẹn ngào đáp, “Được. Lần này trở về, em sẽ xin rút khỏi tổ chức.”
“Anh sẽ giúp em.”
“Vâng,” Vân Linh mỉm cười, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ người anh.
Nhưng khoảng thời gian bình yên này không kéo dài được lâu, chục giây sau, Vân Linh đột nhiên cảm thấy hõm cổ mình có chút ướt át lành lạnh. Sắc mặt cô tức khắc đỏ bừng lên, bao nhiêu cảm động trước đó đều bay biến hết.
“Quân, không được…”
“Đằng nào cũng cởi quần áo rồi, cho anh đi, được không?” Lăng Thượng Quân khàn khàn hỏi.
“Không được đâu… không thể ở đây được,” Vân Linh cứng rắn đẩy anh ra, “Nhiệm vụ của anh còn chưa xong mà.”
Lăng Thượng Quân thở dài, dụi dụi ở hõm cổ cô làm nũng, “Thật chẳng muốn xa em chút nào...”
Thấy anh như vậy, Vân Linh không khỏi mềm lòng, nhẹ xoa đầu anh, trong một khoảnh khắc chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nói, “Sau này sẽ lại đền bù cho anh mà…”
Lăng Thượng Quân tức khắc ngẩng đầu dậy, hai mắt sáng rực lên hưng phấn nhìn cô, “Em nói thật chứ!”
Thấy Vân Linh cứng đờ sắc mặt, tia hối hận thoáng lướt qua đáy mắt, Lăng Thượng Quân lập tức ngồi dậy sửa soạn lại quần áo của mình, nói với cô, “Em đã nói rồi đấy nhé. Không phải anh ép em đâu đấy nhé. Sau này đền bù cho anh đấy!”
Nhìn bộ dạng trẻ con này của anh, Vân Linh có chút buồn cười, rốt cuộc gật đầu cam chịu, “Biết rồi biết rồi, em nhớ rồi, sẽ không quỵt của anh đâu mà.”
Nụ cười trên môi Lăng Thượng Quân càng thêm hăng hái. Chỉnh xong trang phục, anh cúi đầu mút mạnh môi cô, lại thuận tay bóp nhẹ hai cái bánh bao căng tròn đang chỉ được che đậy bởi một lớp vải ở trước ngực cô mấy cái.
“Lăng Thượng Quân!” Vân Linh đỏ bừng mặt đánh lên tay anh, vội vàng lùi ra sau che chắn trước ngực mình, “Anh… anh thật là!!!”
Lăng Thượng Quân liếm liếm môi, nhếch môi cười, “Anh đi đây,” rồi sảng khoái đắc ý xoay người bước ra khỏi phòng, để lại Vân Linh xấu hổ quẫn bách vừa tức lại vừa buồn cười.