Vân Linh tức khắc sững sờ, mở to mắt nhìn qua cô ta.
Sở Hinh Nhiên?! Chẳng lẽ cô ấy vậy mà cũng là thành viên của cục tình báo sao? Hai thành viên trong cục tình báo vẫn luôn sống cùng nhau, quen biết thân phận thật của nhau suốt thời gian qua mà không hề hay biết gì sao?
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta mau rời khỏi đây thôi,” Sở Hinh Nhiên lạnh nhạt nói rồi bước về phía cửa.
Vân Linh vốn đứng giữa cửa phòng và Sở Hinh Nhiên, nghe thấy cô nói Vân Linh cũng không đáp lời hay động đậy gì, chỉ nhìn chằm chằm cô. Đến lúc Sở Hinh Nhiên đi đến chỗ cô, thấy cô vẫn không nhúc nhích, cô ta dừng lại nhìn cô hỏi, “Còn không đi, chẳng lẽ cô muốn đợi bọn chúng đến đây bắt cô sao?”
Đúng lúc này, Lăng Thượng Quân đột nhiên lên tiếng, “Lúc nãy là cô ta gợi ý cho tên thống lĩnh lấy em ra để uy hiếp anh!”
Nghe được lời này, suy nghĩ trong lòng Vân Linh càng thêm chắc chắn. Ánh mắt cô trầm xuống, lẫn lộn nhiều loại cảm xúc khác nhau, nhưng nhiều nhất vẫn là quyết tuyệt, giơ súng lên bắn Sở Hinh Nhiên.
Lăng Thượng Quân nói câu kia tuy là muốn nhắc nhở cô nhưng đồng thời cũng nhắc nhở Sở Hinh Nhiên, giúp cô ta kịp thời nghiêng người né tránh viên đạn. Viên đạn xẹt qua cánh tay cô ta, máu từ nơi đó chậm rãi rướm ra.
“Cô làm cái gì vậy?! Chúng ta là cùng một phe đó! Lúc nãy tôi đưa ra biện pháp như vậy chỉ để kéo dài thời gian, tìm thời cơ giết chết hắn ta thôi!” Sở Hinh Nhiên phẫn nộ hét lên.
Nhưng Vân Linh không chút giao động, giơ súng ngắm thẳng vào cô ta, lạnh nhạt mở miệng, “Sở Hinh Nhiên.”
Sở Hinh Nhiên giật mình, một tia kinh ngạc lướt thoáng qua trên mặt cô ta. Đợi đến lúc cô ta lấy lại phản ứng thì khẩu súng trên tay Vân Linh đã nổ, viên đạn ghim thẳng qua tim cô ta.
Cô ta đau đớn ngã xuống, sắc mặt trắng nhợt nhìn Vân Linh. Trong mắt mang theo kinh ngạc, không cam lòng, không thể tin nổi, và cả áy náy và bất đắc dĩ.
Không đợi Vân Linh mở miệng, Sở Hinh Nhiên đã tự nói, “Xin lỗi… tớ không cố ý… chỉ tiếc… chúng ta đã… là địch từ khi… sinh ra…”
Sau này Vân Linh mới hiểu câu nói lúc này của cô có nghĩa là gì.
Sở Hinh Nhiên không phải là người nước X mà là người nước Y. Năm đó chiến tranh ở biên giới xảy ra khiến nhiều hộ dân gặp nạn, nhà tan cửa nát, trong đó có cả gia đình của Sở Hinh Nhiên. Cô lúc đó chỉ là đứa trẻ sơ sinh, không biết bằng cách nào mà lưu lạc qua bên lãnh thổ nước X. Cục tình báo bên nước X cho rằng đó là trẻ mồ côi của quốc gia họ nên đem về nuôi dưỡng. Sau này Sở Hinh Nhiên được người bên nước Y liên lạc, biết được thân phận thật của mình, sau khi suy nghĩ đấu tranh một hồi thì quyết định phản bội, làm gián điệp hai mang cho nước Y.
Chuyện tên trợ thủ của bang chủ Hắc Hổ bang lúc trước đúng là do Sở Hinh Nhiên để lộ ra. Cũng chỉ đến thời điểm đó Sở Hinh Nhiên mới biết người bạn cùng nhà của mình hóa ra lại là một thành viên của cục tình báo. Mọi chuyện chỉ là tình cờ, Sở Hinh Nhiên vì muốn mượn lực của tên trợ thủ mới tìm hiểu thông tin về Thời Khê giúp hắn. Sau khi phát hiện Thời Khê là Vân Linh, cô đã đắn đo một lúc, nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn tâm nói cho tên trợ thủ biết, bởi vì đơn giản một điều, Lăng Thượng Quân thích Vân Linh.
Lúc trao đổi thông tin với tên trợ thủ, Sở Hinh Nhiên chỉ có một yêu cầu, phải giết luôn cả Lăng Thượng Quân.
Dựa theo kế hoạch thì hắn định đợi đến khi cô đến nơi học ngoại khóa, cùng với Lăng Thượng Quân tập hợp thì mới ra tay. Bởi vì lúc đó sẽ có rất nhiều bạn học vây xung quanh khiến cho tình cảnh hỗn loạn, hắn mới có thể dễ dàng hành động, phần trăm lấy được tính mạng của Lăng Thượng Quân cũng sẽ cao hơn. Chỉ tiếc, bởi vì Vân Linh phát hiện ra giữa chừng nên nửa đường xuống xe, tên trợ thủ đành trước hết động thủ khiến cho kế hoạch cuối cùng đổ sông đổ bể.
Lần này cũng vậy, Sở Hinh Nhiên biết bên cục tình báo sẽ cử gián điệp qua ám sát thống lĩnh nước Y nên mới tìm hiểu để cảnh báo trước cho bọn chúng biết, chỉ là không ngờ, người được cử lại trùng hợp là Vân Linh mà thôi. Bởi vì không muốn Vân Linh bị thống lĩnh giết chết, Sở Hinh Nhiên mới tiết lộ mối quan hệ của cô và Lăng Thượng Quân, vì vậy tên thống lĩnh mới không giết cô ngay mà chỉ đánh thuốc mê cô rồi đem đi nhốt lại.
Sở Hinh Nhiên nói xong câu đó thì nhắm mắt lại, bên khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt rồi trút hơi thở cuối cùng của mình.
Vân Linh lặng người nhìn Sở Hinh Nhiên, hơi mím môi, không biết phải diễn tả tâm tình của mình như thế nào. Đúng lúc này, cảnh báo đột nhiên được kích hoạt, tiếng chuông chói tai vang lên không dứt, cả tòa nhà đều chìm trong tiếng báo động ầm ĩ. Vân Linh nhất thời lấy lại tinh thần, biết rõ tiểu đội cô giết lúc trước đã bị phát hiện, cũng không hoang mang, quay đầu nhìn qua Lăng Thượng Quân trên màn hình lớn.
Lăng Thượng Quân sắc mặt nghiêm trọng, gằn từng chữ một nói với cô, tựa như đang phát lời thề, “Anh đến đón em về!”
Vân Linh mỉm cười, gật đầu đáp, “Được. Em chờ anh.”
Vừa dứt câu, cánh cửa phòng đã bị người mở tung ra, hàng loạt các binh lính chạy vào. Liếc mắt thấy tình cảnh trong phòng, bọn chúng lập tức đồng loạt nã súng về phía cô.
Trước khi máy tính liên lạc bị bọn chúng phá hủy, Vân Linh lại nghiêng đầu nhìn Lăng Thượng Quân lần cuối, trong mắt vẫn tràn đầy tín nhiệm như cũ, nở nụ cười nhìn anh.
Giây sau, cô rời mắt khỏi màn hình, đối diện với đám lính vẫn đang điên cuồng bắn mình, không chút do dự triệu hồi ra Ly Băng kiếm, bắt đầu đơn phương tàn sát.
Cảnh tượng đấy khiến Lăng Thượng Quân rung động không thôi. Ánh mắt chứa đầy tín nhiệm mới rồi của cô bỗng hiện ra trong đầu anh, khiến tâm anh run lên từng đợt.
Anh xoay người, đi ra khỏi phòng họp, đối diện với cấp dưới của mình nói, “Tiến công!!!”
Quân đội hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, nhưng vì Lăng Thượng Quân mãi không ra lệnh nên bọn họ chỉ có thể đứng bên lãnh thổ nước mình mà mắt trừng mắt với đối phương. Nay vừa nghe Lăng Thượng Quân hạ mệnh lệnh, toàn bộ quân đội nước X liền như thủy triều nhào đến, mãnh liệt ồ ạt tấn công đối phương.
Chỉ huy cấp cao của nước Y ở nơi này đã bị Vân Linh tiêu diệt toàn bộ nên lúc này quân đội nước Y như rắn mất đầu. Các đội trưởng sau khi liên lạc với thống lĩnh thất bại, chỉ đành cắn răng hạ lệnh cho đội của mình phản kích. Vì không có người nắm giữ toàn cục, bên nước Y thua kém hẳn so với bên nước X. Lăng Thượng Quân còn tự thân ra trận chỉ huy quân đội cùng quân lính chiến đấu, khiến cho sĩ khí trong lòng binh lính đã cao nay lại càng cao thêm, ai nấy đều hăng hái như được tiêm máu gà, một đường tiêu diệt quân đội nước Y, tiến sâu vào bên trong thành phố biên giới của bọn chúng.
Hơn hai tiếng sau, quân đội nước X tiến đến trung tâm thành phố, bao vây lấy tòa nhà chỉ huy của thành phố này. Quân đội nước Y lúc trước vừa đánh vừa lui, khi lui đến nơi này thì chia nhau chạy vào trong tìm hiểu tình hình xem tại sao lại không liên lạc được với cấp trên. Đợi đến lúc Lăng Thượng Quân mang binh chạy đến được đây thì thông tin thống lĩnh và phó thống lĩnh bị giết đều đã lan truyền trong toàn quân. Một nửa binh lính còn sống sót tự quyết định bỏ thành phố này, chạy sang các thành phố bên cạnh phối hợp cùng quân lính nơi đó phòng thủ. Nửa còn lại thì vẫn cắn răng ở lại, quyết sống quyết chết phòng thủ nơi này, đồng thời cũng cố gắng liên lạc với trung tâm chỉ huy, hy vọng bọn họ nhanh chóng đưa ra quyết định, dù là ra lệnh cho bọn họ tử thủ, rút lui hay là tìm ai khác đến làm thống lĩnh cũng được.
Đứng trước tòa nhà chỉ huy, Lăng Thượng Quân ra lệnh cho binh lính bao vây xung quanh và tiêu diệt nốt những ai còn chống trả, còn ai đã chạy trốn thì tạm thời mặc kệ, không cần đuổi theo. Sau đó, anh gọi trung đội lúc trước của mình khi còn là trung đội trưởng đến, nói với bọn họ, “Mọi người theo tôi vào bên trong.”
Trung đội còn chưa kịp có ý kiến gì, phó thống lĩnh đã hốt hoảng ngăn lại, “Thống lĩnh, chỉ một trung đội có ít quá không? Hay là anh gọi thêm một đội nữa đi?”
“Không cần, nhiêu đây người là đủ rồi. Cậu ở lại chỉ huy mọi người, nửa tiếng sau tôi sẽ quay trở lại.”
Lăng Thượng Quân vỗ vai anh ta, sau đó chạy vào bên trong tòa nhà. Trung đội được anh chỉ định vội vàng chạy theo sau.
Vào bên trong tòa nhà, nhìn cảnh tượng xác người la liệt ở trong, trung đội không khỏi ngỡ ngàng, nghi hoặc nhất thời tràn đầy đầu.
Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ bọn họ còn chưa đến bọn chúng đã tự nội chiến rồi sao???
Đứng ở cửa tòa nhà, Lăng Thượng Quân không vội tiến vào ngay mà quay ra nhìn trung đội, ẩn ý nói, “Biết tại sao tôi lại chỉ gọi mọi người theo không?”
Trung đội trưởng nhìn vị đội trưởng tiền nhiệm của mình, mù mờ hỏi lại, “Tại sao?”
Lăng Thượng Quân mỉm cười, không trả lời mà vỗ vai anh hai cái, bàn tay nặng trịch nắm lấy vai anh, hất đầu vào bên trong tòa nhà nói, “Mọi người vào tàn sát đi. Ngoại trừ một cô gái, còn lại gặp kẻ nào giết kẻ đó, toàn bộ không tha.”
Trung đội trưởng ngơ ngác nghệt mặt một lúc, mới đầu không hiểu rõ ý anh là gì. Bên trong rõ ràng đã chết gần hết, còn bảo bọn họ lên tàn sát là sao? Còn cô gái mà anh nhắc đến kia là ai?
Nhưng mà chỉ vài giây sau, dựa vào quãng thời gian sinh hoạt chung với nhau khi trước, đừng nói là trung đội trưởng mà toàn bộ các thành viên còn lại đều lần lượt hiểu ra ẩn ý của anh sau lời nói. Trung đội trưởng đại diện mọi người trả lời, “Đội trưởng yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ tàn sát tất cả, ai cũng không tha! Toàn bộ những kẻ ở đây đều sẽ phải chết ở trước mũi súng của chúng tôi!”
Lăng Thượng Quân nở nụ cười hài lòng, lại vỗ vai anh hai cái, sau đó để bọn họ chạy đi làm nhiệm vụ.
Trung đội lần lượt chia nhau ra, hai người một nhóm nhỏ chạy vào bên trong, một bên tìm xem có kẻ nào còn sống sót không thì giết luôn, một bên lại chú ý tìm kiếm cô gái mà Lăng Thượng Quân đã nhắc trước đó.