Phòng họp nơi tên thống lĩnh đang nói chuyện với Lăng Thượng Quân nằm ở tầng hai, được canh phòng nghiêm ngặt hơn tầng một. Dựa vào ‘camera thần thông’ L44, Vân Linh biết được đâu là thời điểm tốt nhất để lên lầu. Sau khi đánh ngất mấy tên canh gác ở cửa cầu thang, Vân Linh chậm rãi nhẹ nhàng tiến lên lầu hai rồi chạy đến núp vào một lối rẽ, nín thở chờ đợi.
“Ký chủ, chị đã sẵn sàng chưa?”
Vân Linh hít một hơi thật sâu, nắm chặt khẩu súng Glock 17 đã được gắn thêm ống giảm thanh mà cô vừa mua từ trong cửa hàng của hệ thống, gật đầu đáp, “Rồi.”
Vài giây sau, Ellie nói lớn, “Lên!”
Vân Linh ngay lập tức từ trong lối rẽ thò người ra, liền thấy ngay trước mặt cô khoảng mười mét là một trong ba tiểu đội đi tuần tra ở trên lầu hai này. Không để bọn chúng kịp phản ứng, Vân Linh đã nhắm ngay yếu điểm của chúng như đầu và ngực mà nổ súng, nháy mắt đã hạ gục hơn một phần ba.
Hai phần ba còn lại còn chưa kịp làm gì cũng đã bị Vân Linh dùng Ly Băng kiếm giải quyết.
Bởi vì sợ bản thân không đủ nhanh, để cơ hội cho bọn chúng nổ súng hay báo động cho những kẻ khác, Vân Linh đã tưởng tượng ra trước trong đầu mấy lần cảnh tượng này. Cộng thêm lúc trước đã có kinh nghiệm súng kiếm phối hợp, lúc này cô liền may mắn xử lý hết tiểu đội trong một nốt nhạc.
Vân Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu lại Ly Băng kiếm rồi nhanh chóng xoay người chạy đi. Cô không có nhiều thời gian, mười mấy phút nữa hẳn đội tuần tra còn lại sẽ bắt gặp đội cô vừa giết, đến lúc đó cô sẽ bị bại lộ. Cô nhất định phải trong thời gian này giải quyết được tên thống lĩnh kia rồi rời đi.
Theo sự chỉ dẫn của Ellie, Vân Linh tìm được đến trước căn phòng tên thống lĩnh đang ở. Trong căn phòng, ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ có phó thống lĩnh và một cô gái khác.
Vân Linh theo bản năng sờ bên hông mình, nơi đó nhét một quả cầu lớn cỡ nắm tay nữ sinh. Quả cầu này là vật cô mua từ cửa hàng hệ thống không lâu sau khi gặp phải sự kiện bom nổ, gọi là cầu bảo hộ. Cầu bảo hộ ở trong cửa hàng có rất nhiều loại, loại mà Vân Linh chọn mua là loại có thể chịu được sức công phá của một quả bom cỡ trung, diện tích bảo hộ linh hoạt có thể khống chế. Khi kích hoạt, quả cầu sẽ tạo ra một lớp chắn vô hình ôm sát lấy người cô, bảo vệ cô không bị tổn thương trước năng lượng của một quả bom cỡ trung đổ lại. Nếu cô muốn bảo vệ thêm những người khác cũng rất dễ, chỉ cần tiếp xúc với người đó là được, khi đó lớp bảo hộ sẽ tự động lan ra cả người đó. Chỉ có điều, dù là linh hoạt, giới hạn bảo hộ của quả cầu này cũng chỉ được năm người.
Vừa rồi khi tiêu diệt tiểu đội tuần tra kia, vì để phòng hờ, cô đã kích hoạt quả cầu này. Lỡ nếu như cô không kịp giết bọn chúng thì ít nhất cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Chắc chắn lúc này quả cầu vẫn đang được mở, Vân Linh lại hít một hơi thật sâu, sau đó dùng chiếc kẹp tóc lúc trước cạy khóa cửa, khẽ khàng mở cửa ra. Trước khi hành động, Ellie đã giúp cô phân tích trước, biết rằng có thể mở cánh cửa này mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào Vân Linh mới hành động như vậy. Cô cong người linh hoạt lẻn vào bên trong, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, căn phòng lại được cách ly với thế giới bên ngoài như trước. Có lẽ vì không muốn để lộ thông tin khi đang họp hành ở bên trong ra bên ngoài nên căn phòng được thiết kế cách âm rất tốt, lúc này liền vô cùng thuận tiện cho Vân Linh hành động.
Tình hình bên trong giống như Ellie nói trước đó, chỉ có ba người. Thống lĩnh, phó thống lĩnh và cô gái kia đều đứng đối diện với màn hình lớn, quay lưng lại về phía cửa. Trên màn hình là hình ảnh Lăng Thượng Quân trong bộ quân phục Đại tá của mình. Như Ellie đã nói, sắc mặt của anh trông cực kỳ tệ, khuôn mặt thâm trầm tựa như có thể nhỏ nước, hai mắt u ám tràn đầy sát khí và lệ khí, dày đặc đến mức như có thể thực thể hóa, tuôn trào ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Lúc thấy cô lén lút xuất hiện, sâu trong đáy mắt Lăng Thượng Quân thoáng xoẹt qua tia kinh ngạc, nhưng chỉ tích tắc sau đã biến mất, nhanh đến nỗi dù ba kẻ kia vẫn luôn đối diện với anh cũng không nhận ra được, một phần cũng là vì bị tấm màn sát khí kia che lấp mất.
Tiến vào trong căn phòng rồi, Vân Linh mới rõ vì sao tên thống lĩnh và Lăng Thượng Quân lại có thái độ như vậy.
Bởi vì hắn ta nói với Lăng Thượng Quân là đã bắt được cô, nếu anh không phối hợp cùng với bọn chúng cố tình thua trận, bọn chúng sẽ khiến cô sống không bằng chết. Mỗi lần anh không làm theo ý bọn chúng, bọn chúng sẽ từ trên người cô cắt xuống một bộ phận, đóng gói thành quà gửi đến cho anh.
Ban đầu tên thống lĩnh kia còn có chút không quá tin tưởng rằng biện pháp này sẽ có hiệu quả. Dù sao Lăng Thượng Quân cũng có thân phận như vậy, cho dù trong tay bọn chúng có vợ anh, sao anh có thể vì cô mà phản bội lại tổ quốc, hy sinh mạng sống của đồng đội và hàng vạn người dân vô tội khác, hủy diệt quốc gia của bản thân chứ?
Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Lăng Thượng Quân, hắn liền biết hắn đã sai rồi. Lăng Thượng Quân, vị Đại tá trẻ tuổi nhất của nước X, cháu đích tôn của Tướng quân Lăng Nhậm Sơn, hậu bối Lăng gia, lại có thể vì một người con gái mà do dự khi đứng trước an nguy của tổ quốc!
Hắn không khỏi đắc ý cười lớn, cảm thấy chiến thắng đã nắm chắc trong tầm tay, lúc này cũng không vội vàng, kéo dài thời gian trêu đùa Lăng Thượng Quân, cười nhạo trên nỗi đau của anh, tận hưởng vẻ mặt tồi tệ muốn ăn tươi nuốt sống hắn của anh nhưng lại không thể làm gì được.
“Thế nào, Lăng-Đại-tá?” Hắn nhấn nhá từng chữ một, “Cậu suy nghĩ xong chưa? Tôi nghĩ tôi đã rất nhân nhượng dành ra cho cậu rất nhiều thời gian để suy nghĩ rồi chứ nhỉ? Vợ và quốc gia, một sống một chết, không biết cậu sẽ chọn thế nào đây?”
Lăng Thượng Quân nhìn hắn ta nham nhở đắc ý cười, ánh mắt hơi hướng ra sau, nhìn Vân Linh từ từ giơ súng lên nhắm vào đầu hắn. Nhưng cô không nổ súng ngay mà lại nhìn anh, trong mắt là sự tin tưởng vô hạn, tin tưởng anh sẽ tin tưởng cô. Ngay tại khoảnh khắc mắt chạm mắt, anh liền nhận ra, cô gái lạ mặt này chính là người anh vẫn luôn lo lắng trong lòng mấy chục phút qua.
Nhận ra là cô, anh không khỏi hốt hoảng, lo lắng cho an nguy của cô sau khi cô bị bại lộ. Nhưng khi nhớ đến cảnh tượng ngày đó ở trung tâm thương mại, trái tim đang treo cao của anh liền hạ xuống, biết rõ, hẳn cô sẽ không có việc gì.
Vì thế, Lăng Thượng Quân vẫn luôn âm trầm nặng nề sắc mặt mấy chục phút qua, nay bỗng nở nụ cười đáp, “Tôi chọn cả hai!”
Pằng!
Gần như cùng một lúc, Vân Linh nổ súng. Tuy đã có lắp ống giảm thanh nhưng lúc này đang ở trong phòng kín, âm thanh nho nhỏ lúc súng nổ vang lên vô cùng rõ rệt. Tên phó thống lĩnh và cô gái kia vừa nghe thấy liền đồng loạt kinh ngạc quay đầu ra sau, thấy là Vân Linh, sắc mặt cả hai tức khắc hiện lên vẻ không thể tin nổi cùng hốt hoảng.
Giây sau, hai người họ như nhận ra điều gì, lại nhìn về phía tên thống lĩnh, liền thấy hắn ta cứng đờ người, trên mặt vẫn là nụ cười đắc ý mới vừa rồi, chậm rãi ngã uỵch xuống đất.
“Thống lĩnh!!” Tên phó thống lĩnh kinh hãi hét lên.
Hắn ta quay sang căm thù trừng cô, nhanh như cắt rút ra khẩu súng giắt bên hông liên tục nã súng về phía cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, dù mới vừa rồi Lăng Thượng Quân đã nói sẽ tin tưởng cô, lúc này lại vẫn không nhịn được mà hốt hoảng. Tâm can tựa như bị ai đó bóp nát, đến mức tay chân cứng đờ, lồng ngực cũng nặng nề đau đớn không tài nào thở nổi.
Anh siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm lên thân ảnh nhỏ nhắn thân thuộc ở phía bên kia màn hình, chỉ thấy từng viên đạn chết chóc lao vút đến cô. Kế đó, hàng loạt âm thanh trầm đục vang lên, từng viên đạn kia tựa như bị một thế lực vô hình nào đó chặn lại, lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất.
Mà người con gái anh yêu thương, lại vẫn lông tóc vô thương đứng đó, mỉm cười nhìn anh.
Phó thống lĩnh và cô gái kia không khỏi kinh hãi sững sờ trước cảnh tượng vừa xảy ra ngay trước mắt mình. Lúc trước tên phó thống lĩnh kia hung hăng bao nhiêu thì nay khí thế đã hoàn toàn sụp đổ, mang theo sợ hãi cùng không thể tin nổi trừng Vân Linh. Tiếp đó, một tiếng súng nổ vang lên, hắn liền được đưa đi gặp vị thống lĩnh mà hắn vẫn luôn kính trọng nể phục kia.
Còn lại duy nhất một cô gái, Vân Linh chĩa súng sang phía cô ta, đang định giải quyết nốt cô ta thì đột nhiên nghe thấy cô ta nói, “Hôm nay ăn tối cái gì?”
Vân Linh nhất thời sửng sốt, mang theo ý dò xét nhìn cô ta, đối đáp, “Pizza. Cỡ trung đủ chứ?”
“Không, cỡ lớn đi, thêm hai ly coca,” cô gái kia không chút hoang mang đáp lại.
Vân Linh không khỏi nhíu mày, chậm rãi hạ súng xuống, thế nhưng cảnh giác lại vẫn dâng cao không đổi.
Cô gái này vậy mà cũng là thành viên của cục tình báo nước X sao? Bọn họ không chỉ cử mình cô đi ám sát thống lĩnh nước Y?
Dù sao thân phận mục tiêu cũng cao, bên cục tình báo có không an tâm muốn cử nhiều hơn một người cũng không phải là vô lý. Nhưng mà… không hiểu sao, cô lại vẫn cảm thấy không quá an tâm.
“Ký chủ, có điều này em không biết có quan trọng không, nhưng mà… cô gái này chính là Sở Hinh Nhiên.”