Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 205: Mèo nhỏ của Đại tá (19)




Vân Linh nhất thời khựng lại, vẻ mặt thoáng biến một chút.

Bỏ khí gây mê trong phòng ngủ của mình làm cái quỷ gì vậy???

Chẳng lẽ hắn ta có sở thích đặc biệt gì đó? Thích làm với ‘xác chết’?

Càng nghĩ Vân Linh càng cảm thấy nghẹn lời.

Cô gái kia thấy cô đứng yên đó, cho rằng cô không muốn vào, sắc mặt càng thêm xấu đi, vừa xổ một tràng tiếng Y mắng cô vừa mở cửa ra rồi nhanh chóng đẩy cô vào bên trong.

Vân Linh chỉ có thể vội vàng nín thở, bảo Ellie mua cho mình một viên thuốc giải rồi uống vào, sau đó tiến về phía giường nằm xuống, giả bộ đã bất tỉnh.

Không bao lâu sau, cánh cửa phòng lại được mở ra, có người chậm rãi cẩn trọng bước vào, tiến về phía cô. Bởi vì không thể nhìn, Ellie thay cô quan sát mọi thứ. Biết người đang đến không phải là tên thống lĩnh, Vân Linh liền không động đậy, một bên lại nghi hoặc tại sao người đến lại không phải hắn ta.

Người nọ đến gần cô thì đứng một lúc, khoảng cách gần đến mức Vân Linh có thể cảm nhận rõ được sự hiện diện của anh ta. Giây sau, cô bị anh ta lay nhẹ vài cái. Thấy cô không có phản ứng, anh ta rời đi, lúc này Vân Linh mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cô còn sợ cuối cùng người ‘hưởng dụng’ cô lại đổi thành người khác, hại cô vừa rồi còn suy nghĩ xem nên tính toán thế nào.

Lúc này thấy người nọ rời đi, Vân Linh liền đoán hẳn người nọ chỉ đến kiểm tra xem cô đã ngất đi chưa mà thôi. Nghĩ vậy, Vân Linh càng cảm thấy sở thích của vị thống lĩnh này thật quái dị.

Nhưng không bao lâu sau, cô liền biết, toàn bộ suy đoán trước đó của mình đã sai rồi.

Bởi vì người vào tiếp theo sau đó vẫn không phải là mục tiêu cô cần giết, tên thống lĩnh kia, mà là hai tên lính khác. Bọn chúng nhanh chóng tiến đến bên cạnh cô, sau khi dùng còng tay trói tay chân cô lại thì bắt đầu soát người.

Vân Linh cố gắng thả lỏng cơ thể, nhịn xuống sự khó chịu khi bị sờ soạng khắp người, dò hỏi Ellie, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hình như bọn chúng biết chị là gián điệp hay sao ấy…” Ellie có chút lo lắng đáp, “Lúc nãy tên kia ra ngoài thì báo lại với thống lĩnh chị đã ngất xỉu, hắn ta liền bảo tốt, sau đó gọi người vào đem chị đi.”

“Nguyên văn thế nào?” Vân Linh có chút bất an xen lẫn nghi ngờ hỏi lại.

“Dịch ra thì là, ‘Tốt, cứ theo kế hoạch trước đó mà làm’, sau đó hắn quay sang nhìn cô gái lúc trước dẫn chị đến đây nói, ‘Dẫn cô gái tóc xoăn vàng mặc đồ xanh đến phòng tôi’.”

Tâm tình Vân Linh liền trầm xuống.



Kế hoạch lúc trước kia, là bao gồm chuyện bọn chúng trói cô và lục soát khắp người cô sao? Hắn ta muốn cô gái kia dẫn một người khác tới, lại còn nhớ kỹ người kia như vậy, giống như ngay từ đầu hắn đã nhắm với cô gái đó rồi vậy.

Nếu đã vậy, tại sao lại còn chọn cô? Còn có căn phòng đầy khí mê này…

Càng nghĩ, Vân Linh càng cảm thấy không ổn.

Sau khi hai tên lính kia lục soát người cô xong, tịch thu một khẩu súng và một con dao thì một tên đem cô vắt lên vai, khiêng như khiêng bao gạo đi ra ngoài. Vân Linh cố nén xuống cơn khó chịu do tư thế này mang lại, dặn dò Ellie quan sát rõ tình cảnh xung quanh.

Gần hai mươi phút sau, tên lính tựa như mới đến nơi cần đến. Vân Linh vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa, Ellie đã báo hắn vác cô đến một căn phòng có cửa bằng sắt, giống như phòng giam. Sau khi mạnh bạo quăng cô xuống đất, hắn ta phủi tay ra ngoài khóa cửa lại rồi rời đi.

Đợi đến khi Ellie thông báo là đã an toàn, Vân Linh mới dám mở mắt ra, từ trong áo ngực lấy ra một chiếc kẹp tóc. Sau khi bẻ nó thành hình dáng thích hợp, cô mở hai chiếc còng đang khóa tay chân mình ra rồi ngồi dậy, khẽ xoa xoa chỗ cánh tay nơi bị va đập ban nãy. Cũng may lúc hắn ném cô xuống cô vừa vặn đưa lưng về phía hắn, cộng thêm mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, nếu không hắn có thể đã phát hiện trong một khoảnh khắc cô đã không nhịn được đau đớn mà nhíu mày.

Lúc này bị đưa đến phòng giam, Vân Linh không cần nghĩ cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao mà thân phận gián điệp của cô đã bị lộ. Hơn nữa, dựa vào lời tên thống lĩnh nói trước đó, ‘theo kế hoạch mà làm’, hẳn bọn chúng đã biết từ trước cô sẽ trà trộn vào nơi đây, không phải là do cô để lộ ra sơ hở khiến bọn chúng phát hiện.

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Trong đầu Vân Linh chợt nghĩ đến tên trợ thủ của bang chủ Hắc Hổ bang lúc trước. Chẳng lẽ thật sự có kẻ phản bội trong tổ chức tình báo sao? Nếu chuyện lần này cũng là do người nọ làm, vậy người nọ hẳn là người của nước Y. Nếu vậy, tại sao lúc trước hắn lại nhắm vào cô? Tuy rằng cô là gián điệp và sát thủ của cục tình báo nước X, nhưng trong cục có biết bao nhiêu người, giết bớt một người là cô thì được ích lợi gì chứ?

Cũng không thể là vì có thù với cô được, Vân Linh nhớ rõ trước giờ cô chưa từng làm nhiệm vụ nào có liên quan đến nước Y, đây chính là lần đầu tiên.

Suy nghĩ trong đầu Vân Linh xoay chuyển mấy hồi, một mặt muốn phân tích rõ tình hình hiện tại, một mặt suy nghĩ xem bước kế tiếp mình nên làm gì.

Thông qua L44, Vân Linh biết được nơi cô đang ở là tầng hầm của tòa nhà này, một nửa tầng hầm được bọn chúng xây dựng thành nhà giam, bên trong bắt nhốt một số người. Lính canh chỉ đứng canh gác ở những nơi quan trọng như cửa ra vào hay cầu thang thông lên tầng trệt, vì vậy hiện tại mới không có ai phát hiện Vân Linh đã tỉnh.

Cũng nhờ L44, Vân Linh biết được mục tiêu của mình vậy mà không phải đang ở trong phòng ngủ làm với cô gái hắn chọn ban nãy, mà đang ở trong một căn phòng trên tầng hai bàn chuyện công việc. Nghe vậy, Vân Linh liền tính toán hành động vào lúc này luôn, nhân cơ hội trước khi hắn trở về thì lẻn vào phòng ngủ của hắn trước. Tuy rằng có lẽ bản thân sẽ bị đau mắt buồn nôn một trận, nhưng lúc ‘làm việc’ cảnh giác của hắn sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất, lính gác bên ngoài hẳn cũng sẽ không đứng gần, rất thuận tiện cho cô ra tay.

Nghĩ liền làm, Vân Linh bảo Ellie canh đám lính gác ở tầng hầm giúp cô. Sau khi quan sát chiếc ổ khóa rồi bẻ chiếc kẹp tóc thành một hình dạng khác cho phù hợp, cô cẩn thận và nhẹ nhàng cạy khóa phòng giam, sau đó tựa như mèo đen không tiếng động di chuyển ra ngoài.

“Ký chủ, có nhiệm vụ phụ.”



Đang đi nửa đường, Ellie đột nhiên thông báo khiến Vân Linh khẽ giật mình.

“Nhiệm vụ gì?”

“Giúp nước X chiến thắng nước Y trong chiến tranh. Hoàn thành được ba mươi điểm sinh lực, thất bại bị trừ mười lăm điểm sinh lực.”

“B--ba mươi điểm?!” Vân Linh suýt nữa đã không kiềm được mà thốt lên.

Không giống như nhiệm vụ chính có giới hạn thấp nhất và cao nhất cho phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ phụ không có giới hạn. Nó có thể chỉ thưởng một điểm, nhưng cũng có thể thưởng những một trăm điểm, mọi thứ đều tùy thuộc vào độ khó của nhiệm vụ mà thôi.

Lần này tuy được thưởng những ba mươi điểm, nhưng điều kiện là phải giúp nước X thắng nước Y. Đây là vấn đề tầm cỡ quốc gia đó, cô làm sao có thể hoàn thành chứ? Chẳng lẽ bắt cô cung cấp đạn pháo hay vũ khí tân tiến từ cửa hàng của hệ thống cho quân đội nước X sao?

“Ký chủ, chị quyết định nhanh đi, có nhận hay không? L44 không thể chờ lâu hơn được nữa đâu.”

Mỗi lần nhiệm vụ phụ được phát động các ký chủ đều cần quyết định ngay là nhận hay không nhận. Đây là để tránh trường hợp ký chủ gian lận, cứ để nhiệm vụ sang một bên, nếu sắp hoàn thành liền nhận để lấy thưởng, mà thấy không hoàn thành được liền không nhận nữa để tránh bị phạt. Vân Linh cũng biết quy định này, nghe Ellie nhắc nhở, suy nghĩ trong đầu cô xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng cắn răng nói, “Nhận!”

Quyết định xong, Vân Linh lại tiến tục tiến về phía trước, âm thầm tiếp cận hai tên lính canh ở cửa cầu thang nối lên tầng một. Vì chỉ có súng* trên người nên Vân Linh không tiện giết bọn chúng, liền thoăn thoắt mà chuẩn xác điểm lên huyệt ngủ của hai tên lính. Tức khắc, hai tên trợn trắng mắt, mềm oặt nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

(*) Trong trường hợp bạn nào quên thì súng này là súng Vân Linh mua từ cửa hàng nhé. Còn khẩu súng bị tịch thu lúc trước là khẩu bên cục tình báo phân phát để làm nhiệm vụ.

Từ trên người một tên Vân Linh tìm được chìa khóa cửa cầu thang, cô mở khóa ra, sau đó không tiếng động tiến lên cầu thang. Dựa vào Ellie, Vân Linh biết được tại lối ra cầu thang trên tầng một cũng có hai tên lính canh gác, cách đó năm mét đang có một tiểu đội tuần tra tiến về phía này. Vân Linh đành đứng ở cầu thang chờ đợi cho đến khi tiểu đội tuần tra kia đi xa mới tiến lên, giở lại trò cũ đánh ngất hai tên lính canh kia rồi dùng chìa khóa mở cửa cầu thang ra, đi ra ngoài.

Theo tính toán ban đầu, vốn lúc này Vân Linh sẽ đi tìm đến căn phòng ngủ thật sự của tên thống lĩnh kia để mai phục, nhưng vì để chắc ăn, cô vẫn bảo Ellie kiểm tra lại xem hắn có còn ở phòng họp hay không. Ellie kiểm tra xong liền đáp còn, nhưng Vân Linh còn chưa kịp nhờ cô dò đường để đi đến phòng ngủ của hắn thì đã nghe thấy Ellie nói tiếp.

“Nhưng mà ký chủ, em thấy hắn đang nói chuyện video với Lăng Thượng Quân...”

“Quân?” Vân Linh sửng sốt hỏi lại.

“Vâng, sắc mặt của tên thống lĩnh kia trông rất đắc ý, mà Lăng Thượng Quân trông lại rất tệ. Chị có muốn em dò thử xem bọn họ đang nói gì không?”

Nghe Ellie nói vậy, Vân Linh không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Thời gian gấp gáp, dường như chưa đầy ba giây cô đã thay đổi quyết định, bảo Ellie, “Không cần. Dẫn chị đến chỗ hắn.”