“Nhà hàng P* này có danh tiếng rất tốt, hôm nay anh dẫn em đi ăn thử xem thế nào, sẽ không không hợp khẩu vị của em chứ?” Trên đường di chuyển, Lăng Thượng Quân vừa lái xe vừa hỏi.
(*) Thực ra P là viết tắt của Pháp thôi, giống như V (Việt) và N (Nhật) lúc trước. Nhưng tại vì đây là thế giới khác nên tên của các quốc gia cũng sẽ khác, nên mình mới viết tắt.
Nhà hàng mà Lăng Thượng Quân chọn là một nhà hàng cao cấp kiểu Pháp. Tuy rằng anh biết Vân Linh thích ẩm thực châu Á như Việt Nhật Trung, nhưng nhà hàng vừa cao cấp lại có không gian lãng mạn ở trong thành phố này thì chỉ có nhà hàng Pháp này là phù hợp. Vân Linh cũng không ghét ẩm thực Pháp, thực ra đối với ẩm thực phương Tây, chỉ cần hợp khẩu vị thì thỉnh thoảng cô vẫn sẽ thích ăn.
Cho nên khi nghe anh hỏi vậy, Vân Linh nhẹ lắc đầu, “Không sao, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng tốt mà. Em cũng không kén ăn.”
Lăng Thượng Quân nghe một câu không kén ăn kia của cô, khóe môi hơi cong lên. Xét ở một phương diện nào đó thì cô đúng là không kén ăn, bởi vì chỉ cần món ăn đó được nấu từ những nguyên liệu cô ăn được thì dù nấu thành kiểu gì cô vẫn sẽ ăn. Còn nếu như nấu từ nguyên liệu cô không thích, vậy thì dù chế biến thành kiểu gì cô cũng sẽ không động đũa, cũng không nghĩ đến ăn thử. Ví dụ như rau sống, cho dù là ăn kèm, salad hay gói cuốn thì cô sẽ đều không ăn; nhưng nếu là hải sản, dù là ăn sống hay hấp nướng, cay hay không cay, tươi sống hay đã qua đông lạnh cô đều sẽ ăn.
Càng tiếp xúc lâu dài, Lăng Thượng Quân sẽ càng phát hiện khẩu vị ăn uống của Vân Linh khá ‘độc đáo’ và kỳ lạ, khiến cho anh mỗi lần nghe thấy cô tự nhận mình không kén ăn đều cảm thấy dở khóc dở cười, phản đối cũng không phải mà đồng ý cũng không được.
Đến nhà hàng, Lăng Thượng Quân và Vân Linh được phục vụ dẫn đến một bàn hai người. Lăng Thượng Quân cũng không làm ra loại hành động bao trọn nhà hàng, nhưng bàn mà bọn họ ngồi có vị trí khá tốt, vừa ở riêng một góc góp phần tăng thêm tính riêng tư, vừa có thể nhìn rõ phía sân khấu nơi đặt một chiếc đàn piano có một nghệ sĩ đang đánh một bản nhạc trữ tình nào đó.
Không gian bên trong nhà hàng được trang trí sang trọng và lãng mạn với những bóng đèn chùm được làm từ thủy tinh hay pha lê, phản chiếu lại ánh đèn vàng nhạt tạo nên cảm giác lung linh thơ mộng. Trên bàn ăn trải một tấm khăn trắng, chính giữa đặt một bình hoa hồng đỏ nho nhỏ, hai bộ bát đĩa dao nĩa với thiết kế đơn giản nhã nhặn được xếp ngay ngắn ở hai bên.
Lăng Thượng Quân ga lăng thay cô kéo ghế ra. Hành động của anh cũng rất đến nơi đến chốn chứ không như một số người đàn ông cố tỏ ra mình ga lăng nhưng lại chỉ làm nửa vời. Đương lúc cô ngồi xuống, anh giúp cô đẩy ghế vào, như vậy cô có thể thoải mái ngồi dựa vào lưng ghế mà khoảng cách với bàn ăn vẫn đủ gần để cô có thể dễ dàng ăn uống.
Lăng Thượng Quân đã đặt bàn trước nên cũng đã đặt sẵn luôn thực đơn, khoảng thời gian qua cũng đủ để anh nắm được đại khái Vân Linh thích ăn gì và không thích ăn gì nên cũng không sợ mình chọn không đúng món. Lúc này đến nơi, anh chỉ cần chọn thêm rượu vang, ngồi đợi một lúc thì các món ăn lần lượt được phục vụ mang lên.
Nguyên chủ vì cần giữ tỉnh táo để sẵn sàng ứng phó cho bất kỳ trường hợp nào nên không quá thích uống rượu, vừa vặn hợp với tính tình của cô. Trong lúc dùng bữa số lần cô nâng ly chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần lại chỉ chạm môi tượng trưng. Lăng Thượng Quân biết tính cô, nhưng cảm thấy không có rượu vang thì quá thiếu thiếu sai sai nên anh mới gọi thêm, cô uống hay không cũng không sao.
Nhưng đợi đến khi ăn tráng miệng, Lăng Thượng Quân gọi tiếp một chai rượu vang tráng miệng khác thì mới phát hiện, Vân Linh không phải không thích rượu, chỉ là cô quá kén rượu mà thôi.
Thực ra đừng nói là Lăng Thượng Quân, ngay cả Vân Linh cũng mới nhận ra điều này. Trước giờ cô luôn không thích uống đồ uống có cồn ngoại trừ việc cô không thích cảm giác khi lưỡi chạm phải cồn ra, thì còn bởi vì vị của nó. Chẳng hạn như bia, quá đắng, các loại rượu khác cũng vậy, cho dù rượu vang tuy bớt đắng hơn rất nhiều nhưng cô vẫn cảm nhận được, mà rượu vang khá chát so với khẩu vị của cô nên cô cũng không thích. Lại nghĩ đến cồn không tốt cho cơ thể, trước giờ cô cũng không nghĩ cưỡng ép mình thích nghi với rượu bia, từ đó về sau cũng không thử qua nữa.
Chỉ đến lúc này uống loại rượu vang tráng miệng này, cô mới biết hóa ra rượu cũng có thể ngọt như vậy. Độ chua ngọt cân bằng, không chát cũng không đắng, vị cồn hầu như đã bị che lấp đi, khiến cho những khuyết điểm làm cô không thích rượu cũng bị giải quyết.
Lần thứ ba nâng ly rượu lên, Vân Linh còn đang thích ý nhâm nhi chất lỏng màu đỏ sậm ngọt ngào ở trong miệng thì phía đối diện Lăng Thượng Quân đột nhiên đứng lên. Cô cũng không buông ly rượu xuống mà ngóng mắt dõi theo anh, ban đầu cô cho rằng anh tính đi vệ sinh, không ngờ lại thấy anh vòng đến trước mặt mình.
Trước mặt mọi người, trước cái nhìn nghi hoặc của cô, anh không chút để tâm mà mỉm cười, cứ thế quỳ xuống.
Vân Linh sững sờ, cứng đờ người nuốt ực ngụm rượu xuống, ngây người nhìn anh.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng và kinh ngạc của cô, Lăng Thượng Quân từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, chậm rãi mở nó ra, để lộ ra chiếc nhẫn nhỏ nhắn tinh xảo ở trong đó. Viên kim cương dưới ánh đèn vàng của nhà hàng phản chiếu lại các vụn sáng nhỏ, nhưng lại vẫn thua xa ánh sáng rực rỡ ở trong mắt anh.
“Tiểu Linh, chúng ta kết hôn nhé?”
Vân Linh sững sờ đến mức quên cả chớp mắt, nghệt người nhìn anh, cho nên cũng không biết rằng hiện tại tất cả khách hàng và nhân viên trong nhà hàng đều đang hiếu kỳ và hưng phấn nhìn hai người họ.
“Bao nhiêu năm qua anh chưa từng qua lại với cô gái nào, không phải vì tính hướng của anh có vấn đề, chỉ là vì anh biết người con gái sẽ đi cùng anh đến suốt cuộc đời vẫn chưa xuất hiện nên anh mới luôn chờ đợi mà thôi. Anh biết thời gian chúng ta quen nhau không dài, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên gặp em, anh đã biết em chính là người con gái anh vẫn luôn chờ đợi. Một khi tại đúng thời điểm gặp được đúng người, thời gian dài ngắn đã không còn quan trọng nữa, bởi vì dù có là một tháng hay một năm, dù có qua bao lâu, tình cảm anh dành cho em vẫn sẽ không thay đổi. Anh nguyện dùng cả tính mạng mình để yêu thương em, cưng chiều em, bảo hộ em, cho em một đời bình an và hạnh phúc. Tiểu Linh, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Vân Linh nghe anh bày tỏ, nước mắt dần đong đầy lúc nào không hay, chỉ đến khi khung cảnh trước mắt mờ nhòa cô mới nhận ra. Từng lời từng chữ anh nói, đối với nhiều người có lẽ chỉ cho rằng đó là lời nói ngon ngọt của đàn ông, chỉ hiệu nghiệm khi họ còn đang yêu đương mặn nồng với mình mà thôi, tuyệt đối không thể coi là thật rồi tin tưởng rằng anh ta sẽ thật sự yêu mình đến suốt đời. Nhưng đối với Vân Linh thì lại không như vậy, bởi vì cô hiểu được cảm giác đó, cái cảm giác đúng thời điểm gặp đúng người.
Kể từ giây phút đầu tiên khi gặp anh, cô liền biết anh sẽ là người cùng mình đi đến cuối cuộc đời này. Có lẽ cảm giác đó không chỉ đơn thuần là vì cô yêu anh mà còn vì cô biết anh là thiên định nhân duyên của thân thể này, nhưng dù có là vậy thì cô vẫn rõ ràng, tình cảm mình dành cho anh là thật, mà cảm giác lúc đó cũng là thật. Mặc kệ là cô yêu anh trước nên mới muốn cả đời ở bên anh hay là vì cô biết anh là thiên định nhân duyên của mình nên mới yêu anh, điều đó không quan trọng, bởi vì cả hai đều là thật, yêu anh là thật, muốn ở bên anh cũng là thật.
“Tiểu Linh?”Lăng Thượng Quân thấy cô mơ màng ngẩn người, không khỏi khẩn trương khẽ gọi một tiếng, nội tâm không nhịn được lo lắng có phải bản thân rốt cuộc đã quá gấp rút rồi hay không.
Vân Linh hồi thần, trong màn nước mắt thấp thoáng nhìn ra được nét lo âu trên khuôn mặt Lăng Thượng Quân. Cô bất giác nhoẻn miệng cười, nụ cười ngày càng tươi rói rực rỡ khiến cho đôi mắt của cô càng thêm long lanh. Lăng Thượng Quân hơi ngẩn người nhìn nụ cười của cô, trong thâm tâm dần dâng lên tia hy vọng và mong chờ.
Quả nhiên, không đợi lâu, Lăng Thượng Quân đã thấy Vân Linh tươi cười hạnh phúc mà gật đầu, “Em nguyện ý.”
Lăng Thượng Quân tức khắc nở nụ cười hân hoan mừng rỡ, trái tim đập thình thịch liên hồi, cõi lòng tràn đầy vui sướng không sao kể xiết. Thấy Vân Linh đưa tay ra nhìn mình chờ đợi, Lăng Thượng Quân lập tức nắm lấy tay cô, có chút vui mừng quá độ mà không khống chế được run rẩy nhẹ, cẩn thận đeo nhẫn cầu hôn lên tay cô.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm ngay ngắn trên ngón tay thon nhỏ trắng nõn của Vân Linh, tâm Lăng Thượng Quân đột nhiên tràn đầy thỏa mãn, tựa như ước muốn lớn nhất đời này của mình đã đạt được, không cần cầu gì hơn. Anh nâng bàn tay cô lên, mang theo tia thành kính và trân trọng chậm rãi và sâu lắng in lên đó một nụ hôn.
Thấy anh như vậy, hốc mắt Vân Linh rốt cuộc không giữ nổi nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô tươi cười hết cỡ, thuận tay nắm lấy tay anh kéo dậy, sau đó tựa như chú chim nhỏ mà sà vào lòng anh.
Lăng Thượng Quân đón lấy cô, ôm chặt lấy cô vào lòng, hai cánh tay cứng cáp rắn chắc ôm chặt lấy cô tựa như muốn trói chặt cô cả một đời, cho cô cảm giác an toàn và an tâm hơn hết thảy.