Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 202: Mèo nhỏ của Đại tá (16)




Đợi đến khi Lăng gia biết Lăng Thượng Quân đã cầu hôn thành công Vân Linh thì từ già đến trẻ đều đồng loạt sững sờ, ngay cả ông nội Lăng Nhậm Sơn người luôn mong có cháu dâu nhất cũng vì mong ước trở thành hiện thực đến quá bất ngờ mà không thể phản ứng nổi, cả người cứ lâng lâng.

Sau đó…

Sau đó, Lăng Thượng Quân cứ thế nộp đơn xin kết hôn rồi thong dong trở về quân đội, đem toàn bộ những chuyện còn lại giao cho Lăng Nhậm Sơn lúc này đã lấy lại phản ứng, nụ cười luôn nở trên môi lo liệu.

Vân Linh thân là một thành viên trong cục tình báo, thông tin về đời tư của cô bên chính phủ đương nhiên nắm rất rõ ràng, cô rất sạch sẽ. Nhưng sạch sẽ ở đây cũng phân thành nhiều loại, nếu so với nhóm dân thường thì người mang thân phận gián điệp và sát thủ như cô đương nhiên không thể sạch sẽ bằng. Bù lại, bọn họ có thể đảm bảo nhân phẩm và đạo đức của Vân Linh, không cần lo cô sẽ phản bội tổ quốc hay phạm tội.

Cũng vì đây là lần đầu tiên quân đội và cục tình báo ‘liên hôn’ nên cả hai bên đều không khỏi bất ngờ, nhưng nói chung thì cuối cùng đơn xin kết hôn của Lăng Thượng Quân vẫn được xét duyệt thuận lợi, anh được cấp trên cho bảy ngày nghỉ kết hôn. Bởi vì chỉ có bảy ngày, Lăng Thượng Quân cũng không vội về ngay mà giao hết mọi chuyện cho Lăng gia và Vân Linh giải quyết. Cuối cùng, tất tần tật từ đầu đến cuối của hôn lễ, thứ duy nhất mà Lăng Thượng Quân tự mình lựa chọn cũng chỉ có bộ vest chú rể của mình mà thôi. Ngay cả ảnh cưới cũng đợi đến giây phút cuối cùng khi Lăng Thượng Quân trở về Vân Linh mới có thể cùng anh chụp, sau đó vội vàng in ảnh để ngày hôm sau làm lễ cưới.

Lăng gia có thân phận địa vị cực cao nên lễ cưới được làm rất hoành tráng, khách mời tuy không phải rất đông nhưng ai nấy đều là người có máu mặt ở nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng đa phần vẫn là trong chính trị và quân đội, từ bạn bè đến đối tác quan trọng, ai cũng không thiếu. Khách mời bên nhà gái ngược lại đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì Vân Linh chỉ là trẻ mồ côi nên cuối cùng đại diện bên nhà gái cũng chỉ có Sở Hinh Nhiên và vị nhà giàu hảo tâm đã tài trợ cho cô tiền ăn học suốt chục năm qua. Đương nhiên, chuyện tài trợ là giả, nhưng mặt ngoài chính là như thế, Vân Linh cũng không thể không mời ông ta được; cũng nhờ vậy mà ông ta được hân hạnh đảm nhận vị trí của cha cô dâu.

Lúc nhận được thiệp mời cưới của Lăng gia, rất nhiều người đã vì tò mò mà cho người nghe ngóng tin tức, tin tức về thân thế của Lăng thiếu phu nhân sắp vào cửa cũng được đặt trên bàn làm việc của nhiều người. Đối với chuyện cô là trẻ mồ côi, có người thì thầm than đây chính là chuyện cổ tích Hoàng tử và Lọ Lem ngoài đời thật, có người thì không coi trọng Vân Linh, có người lại nghi hoặc không rõ vì sao Lăng gia lại để một người không có bối cảnh gì trở thành vợ của cháu đích tôn duy nhất của họ.

Nhưng đợi đến khi tham gia hôn lễ, nhìn thái độ của toàn bộ thành viên Lăng gia, từ trưởng bối đến các hậu bối đồng lứa, ai nấy đều hoặc là hòa ái vui mừng nhìn cặp đôi chính ngày hôm nay, hoặc là hớn hở thích thú quan sát người con gái đã thành công bắt được trái tim anh em họ nhà mình, bọn họ liền dẹp bỏ toàn bộ tâm tư và suy nghĩ xấu của mình sang một bên.

Vân Linh mặc trên mình váy cưới màu trắng, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng đặt ở thời đại này thì lại đã là kiểu thịnh hành nhất, khoác hờ tay ‘cha nuôi’ được ông dắt đi đến trước mặt Lăng Thượng Quân. Ông trao tay cô cho anh, nói vài lời mà trưởng bối nhà gái nên nói trong dịp này. Lăng Thượng Quân tuy biết ông chỉ là tấm chắn cho thân phận của Vân Linh nhưng thái độ và biểu cảm lại vẫn rất đúng mực và phù hợp, chân thành và nghiêm túc đáp “Vâng” khi nghe ông nói từ nay về sau giao cô cho mình chăm sóc.

Sau đó, Vân Linh chuyển qua khoác lấy tay Lăng Thượng Quân, cùng anh chậm rãi từng bước tiến về phía trước. Mục sư nói một tràng lời dạo đầu rồi lần lượt đặt câu hỏi cho hai người. Cả hai tay trong tay, khóe môi luôn cong lên suốt cả quá trình, khi được hỏi đều không chút do dự mà nhìn qua đối phương, trong mắt là nhu tình như làn sóng chực chờ muốn trào ra ngoài cuốn lấy đối phương, nhẹ đáp “Con đồng ý.”

Sau khi buổi lễ kết thúc, Lăng Thượng Quân và Vân Linh tay trong tay đi chào hỏi khách khứa hôm nay đến tham dự đám cưới của bọn họ, nhận lại vô số lời chúc phúc. Biết Vân Linh kén rượu, Lăng Thượng Quân đã đặc biệt dặn dò trước, ly rượu trên tay cô lúc này chứa rượu tráng miệng thơm ngon ngọt ngào, màu sắc so với ly rượu của mọi người đậm hơn vài phần. Khách khứa tuy rằng có chú ý đến nhưng bọn họ lại không để tâm mấy, cười cười nói nói cụng ly với đôi vợ chồng mới cưới, tùy theo bối phận mà thể hiện thái độ và lời chúc phúc cho phù hợp.

Sáng ngày hôm sau, Lăng Thượng Quân và Vân Linh đã tay xách vali lên máy bay bay sang thành phố bên cạnh để đi nghỉ tuần trăng mật. Thành phố nơi bọn họ sinh sống và thành phố bọn họ bay đến này tuy đều là thành phố ven biển, nhưng một bên lại trội ở mặt kinh tế thương mại, một bên lại trội ở mảng dịch vụ du lịch. Đó là vì biển ở thành phố này tuy không đẹp nhưng vị trí lại thuận lợi để xuất nhập hàng hóa với nước ngoài; trong khi đó biển ở thành phố bên cạnh lại đẹp hơn rất nhiều, biển xanh cát trắng nắng vàng, là địa điểm du lịch nổi tiếng và được nhiều người yêu thích của cả người trong nước và khách nước ngoài.

Hai thành phố ngay cạnh nhau, lại dùng máy bay di chuyển nên không tốn nhiều thời gian. Sau khi đáp máy bay, Lăng Thượng Quân và Vân Linh đi thẳng đến khách sạn mà Vân Linh đã đặt trước đó, cất đồ đạc rồi đi ăn trưa. Đợi đến chiều khi nắng bớt gắt, cả hai liền thay sang đồ bơi, cùng nhau xuống bãi biển của khách sạn.

Lăng gia không thiếu tiền nên lúc chọn khách sạn Vân Linh đã chọn nơi tốt nhất, bãi biển của họ cũng thuộc top những bãi biển đẹp nhất nơi này. Dọc theo bờ cát trắng mịn, bên khách sạn cho đặt một hàng ghế nằm với những cây dù biển thật lớn, xen kẽ giữa những chiếc ghế còn đặt mấy cái bàn con con để khách hàng có thể đặt đồ đạc hay thức ăn nước uống trên đó.



Bởi vì đi nghỉ tuần trăng mật hơi gấp nên lúc này Vân Linh hơi uể oải, không tính xuống biển ngay. Lúc đi ngang qua quầy bar cô đã gọi một ly cocktail trái cây, sau đó chọn một ghế trống không người nằm xuống thư giãn phơi nắng. Kem chống nắng đã được cô thoa từ trước khi còn ở trong phòng, lúc đó Lăng Thượng Quân đã xung phong nhận giúp cô thoa kem chống nắng. Đến lúc này nằm phơi nắng trên ghế, nhớ lại tình cảnh lúc đó, Vân Linh lại vẫn hối hận không thôi, bởi vì chỉ suýt chút nữa thì cô đã không ra biển được rồi.

Lăng Thượng Quân nhìn những đường cong lả lướt hiện ra dưới lớp áo tắm bó sát của vợ mình, lần nữa cảm thấy tiếc nuối trong lòng vì lúc nãy đã không kịp ‘ăn’. Anh chẹp miệng, bước đến bên cô nói vài câu rồi đi thuê một ván lướt sóng của khách sạn, sau đó xuống biển lướt sóng.

Tuy một người trên bờ một người dưới nước, nhưng Lăng Thượng Quân lại chỉ lướt sóng ở phần biển ngay trước mặt Vân Linh nên mỗi lần cô mở mắt liền lập tức nhìn thấy thân ảnh Lăng Thượng Quân ở phía xa xa đang tuấn lãng tiêu sái cưỡi sóng, trông quyến rũ hấp dẫn đến mức đã vài lần khiến cô ngây người ngắm nhìn.

Qua một lúc lâu, có lẽ đã lướt sóng chán, Lăng Thượng Quân bơi về lại bờ. Đúng lúc này Vân Linh cũng vừa vặn theo thói quen mở mắt nhìn anh, thấy anh đi về phía này thì biết anh đến tìm mình, cũng không ngồi dậy mà thư thả nằm đó, hơi mỉm cười nhìn anh chờ anh đến gần.

Tuy rằng vì Vân Linh đeo kính mát nên Lăng Thượng Quân không nhìn ra được cô đang mở mắt hay nhắm mắt, nhưng dựa vào nụ cười của cô anh liền biết cô đang nhìn mình, khóe môi cũng không nhịn được cong lên, dưới chân lại tăng tốc độ lên đôi chút.

Nhưng khi khoảng cách giữa hai người còn tầm bốn năm mét, một cô gái bỗng nhiên tiến lại tiếp cận Lăng Thượng Quân.

Vân Linh nhìn nụ cười thẹn thùng trên môi cô gái kia, hàng lông mày bất giác chau lại, hỏi Ellie, “Cô ta nói gì vậy?”

“E hèm,” Ellie hắng giọng, sau đó bắt chước giọng nói và thái độ của cô gái kia trả lời, “Soái ca, anh là đi một mình sao? Có muốn gia nhập cùng bọn em cho vui không?”

Còn chưa kịp tức giận, Vân Linh đã nghe Ellie nói tiếp, “Vừa hỏi, cô gái kia vừa dùng ánh mắt bẽn lẽn xấu hổ nhìn dáng người tiêu chuẩn của Lăng Thượng Quân. Ngón tay cô đan vào nhau, hơi vân vê, tựa như ngứa ngáy muốn sờ thử lên cơ bụng tám múi rõ ràng xinh đẹp kia. Cô đứng thẳng người, hơi ưỡn ngực về phía trước, tựa như muốn phô trương-------”

“Ellie!!” Vân Linh dở khóc dở cười gọi một tiếng.

Cô cũng chỉ hỏi Ellie cô ta nói cái gì mà thôi, Ellie vậy mà đi đặc tả cô ta luôn. Ellie là muốn khiến cô tức chết sao?

“Không phải em sợ chị nhìn không rõ, không đoán được ý đồ và suy nghĩ lúc này của cô ta nên mới nói cho chị nghe sao?” Ellie nhịn cười biện minh.

Vân Linh hừ một tiếng, cứ làm như cô không biết ý đồ thực sự của Ellie vậy. Lúc trước Ellie chưa biết gì thì lạnh nhạt vô cảm biết bao nhiêu, hiện tại được giải khai cảm xúc, Vân Linh mới nhận ra tính cách thật của Ellie khác xa một trời một vực với hình tượng ban đầu.