Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 200: Mèo nhỏ của Đại tá (14)




Mấy ngày sau đó, mỗi ngày sau khi tan học Vân Linh đều sẽ ghé qua bệnh viện thăm Lăng Thượng Quân, trong đó có một lần cô gặp được anh họ của anh, cũng là con trai lớn của chú anh, viện trưởng của học viện cô đang theo học.

Khi nghe Lăng Thượng Quân giới thiệu cô là bạn gái của anh, trong mắt anh họ rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc khiến cô không khỏi có chút xấu hổ. Sau đó cô mới rõ, là do Lăng Thượng Quân đã trải qua hai mươi lăm cái xuân xanh trong tình trạng độc thân nên anh họ mới có phản ứng như vậy. Lăng Thượng Quân suốt ngày ru rú ở trong quân đội không tiếp xúc với phái nữ không nói, khi anh được nghỉ phép, người nhà sắp xếp cho đi xem mắt thì lại cứ tìm cách chạy trốn, khiến cho ông nội anh vừa tức vừa bất lực, cha anh thì nản không muốn quan tâm nữa, còn gia đình chú hai thì lại lấy tâm thái xem kịch vui, chỉ thiếu mở bàn đặt cược xem khi nào anh mới cưới vợ.

Sau khi anh họ rời đi, Vân Linh ngồi ở mép giường bên cạnh Lăng Thượng Quân, nhại lại lời ban nãy anh họ đã nói, nhướng mày trêu chọc, “Anh còn tưởng chú mày đồng tính chứ?!”

Lăng Thượng Quân tức cười nhéo má cô, “Đồng tính thì yêu em thế nào được? Hả? Đáng lẽ em nên cảm thấy vui vẻ vì mấy chục năm nay anh giữ thân như ngọc vì em chứ?”

Vân Linh cũng không nhịn được phì cười, “Lại còn giữ thân như ngọc vì em! Anh mới gặp em được gần một tháng thôi đó, còn không bằng một cái móng chân trong hai mươi lăm năm qua của anh. Nói, rốt cuộc là giữ thân như ngọc vì ai, hửm?”

Lăng Thượng Quân bắt lấy bàn tay đang đánh yêu mình của cô, trả lời với giọng điệu hiển nhiên, “Đương nhiên là vì em rồi! Chính là vì biết sau này sẽ gặp được em nên mới giữ mình trong sạch đó. Chứ nếu không con mèo nhỏ của anh sẽ tức điên lên cào anh chết mất.”

“A--ai là con mèo nhỏ chứ?! Em mới không dễ ghen vậy đâu!” Vân Linh đỏ mặt nâng cao giọng.

“Thật sao? Thế ai ban đầu mắng anh vô sỉ lưu manh vì nghĩ rằng anh gặp ai cũng có thể nắm tay áp tường thế nhỉ?” Lăng Thượng Quân làm bộ cố gắng nhớ lại, đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt lại mang theo ý đùa cợt như có như không nhìn cô.

Vân Linh lại bị anh làm cho cứng họng, đỏ mặt trừng anh. Nhìn cô lần nữa ‘xù lông’, tâm anh bỗng có chút nhộn nhạo, ôm mặt cô lại gần rồi mổ loạn khắp mặt cô, “Không giận không giận, có ghen chứng tỏ em có để ý đến anh, anh thích!”

Vân Linh bị anh làm loạn chỉ có thể nhắm tịt mắt lại bị động nhận lấy cơn mưa hôn, nghe anh nói vậy thì bĩu môi, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà tủm tỉm cong lên.



Lại thêm mấy ngày nữa, lúc Vân Linh đến thăm lại gặp được người quen, hay nói chính xác hơn là người quen của Lăng Thượng Quân, Tần Lãng.

Tần Lãng không đi một mình, ngoài anh ra còn có một cô gái ăn mặc lịch thiệp tao nhã, tuy không đặc biệt xinh đẹp nhưng lại rất có khí chất đi cùng.

Vân Linh ban đầu cho rằng đó là bạn gái của Tần Lãng, không để ý đến Lăng Thượng Quân đã khẽ chau mày khi thấy cô gái kia bước vào.

Tần Lãng nói chuyện hỏi thăm Lăng Thượng Quân vài câu, sau đó để cho cô gái kia lên tiếng, “Tôi nghe nói Lăng thiếu bị thương nên mạo muội đến thăm anh, chúc anh mau bình phục,” cô cười nhẹ, đưa anh một giỏ quà trái cây.

Vân Linh thay anh nhận lấy, cô gái kia liền hướng cô thân thiện gật đầu tựa như cảm ơn.

Lăng Thượng Quân lại không quá vui vẻ, có chút chột dạ nhìn Vân Linh, sau lại quay qua trừng Tần Lãng.

Tần Lãng biết anh hiểu nhầm, lúng túng ho khẽ, đứng bên cạnh anh hạ thấp giọng nói, “Không liên quan đến cậu.”

Lăng Thượng Quân hơi giật mình, rất nhanh liền hiểu ý, sự khó chịu trong ánh mắt đổi thành trêu chọc khiến Tần Lãng càng thêm lúng túng, quay đầu không nhìn anh nữa.

Ban đầu Lăng Thượng Quân cứ tưởng Châu tiểu thư đến đây là vì vẫn còn muốn tiếp tục buổi xem mắt khi trước, nên anh mới không vui khi thấy cô. Nhưng nghe Tần Lãng nói vậy, anh liền biết Châu tiểu thư đến thăm anh không phải là vì anh.

Vẻ đắc ý chợt lóe qua đáy mắt anh. Đợi lần sau anh gặp được ông nội, anh nhất định sẽ nói với ông lúc trước anh để Tần Lãng đi xem mắt thay anh là quyết định cực kỳ đúng đắn, là thiên ý không thể nào tránh khỏi. Còn không phải sao? Tần Lãng và Châu tiểu thư vậy mà thật sự có duyên phận với nhau, sau này ông cũng không thể nói là anh ảnh hưởng xấu đến Tần Lãng hay anh làm bậy được nữa.



Đây cũng chỉ là một nốt đệm nhỏ, dù sau này Vân Linh có biết cô gái kia hóa ra từng là đối tượng xem mắt của Lăng Thượng Quân cũng không cảm thấy gì, nếu có thì cũng chỉ là buồn cười trước hành động để Tần Lãng đi thay mình của anh mà thôi.

Trong mấy ngày qua lại giữa ba điểm, trường học, bệnh viện và nhà, Vân Linh nghe được một vài tin tức về vụ khủng bố hôm đó. Vụ nổ kia khiến cho sáu cảnh sát bị thương nặng, mười người bị thương nhẹ, còn người dân may mắn lúc đó đã được cảnh sát cứu ra ngoài nên không bị thương. Mà trong những người này, có bốn người bị thương nặng và hai người bị thương nhẹ là đứng quanh Vân Linh và Lăng Thượng Quân khi đó.

Đối với việc hai người họ không chút nào bị thương, bên trên tuy rằng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng không tìm hiểu được gì, chỉ coi như bọn họ gặp được kỳ tích. Ngoài điểm này ra thì từ hiện trường cảnh sát còn tìm được một điểm kỳ lạ khác nữa, chính là những xác chết của bên khủng bố ở trên tầng hai có loại vết thương rất kỳ quái, tựa như bị một vật sắc nhọn chém đứt đầu hoặc là đâm thủng tim. Bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức để điều tra, nhưng rốt cuộc camera không có, nhân chứng cũng không, cuối cùng bọn họ chỉ có thể để chuyện này sang một bên.

Biết chuyện của mình và Lăng Thượng Quân không bị lộ ra ngoài, sau đó Vân Linh cũng không để ý thêm các tin tức và kết quả điều tra về vụ khủng bố đó nữa. Có lẽ vì đột ngột gặp quá nhiều chuyện, nhất thời cô cũng quên mất mục đích ban đầu bản thân đến trung tâm thương mại là gì, cả ngày chỉ lo đi học và đi thăm Lăng Thượng Quân, đồng thời cũng chú ý phía bên cảnh sát để phòng hờ bọn họ tra ra được tin tức gì làm lộ bí mật của hai người. Đợi đến khi biết cảnh sát đã buông việc điều tra mấy điểm kỳ lạ kia xuống thì Vân Linh lại nhận được một nhiệm vụ từ bên cục tình báo, sợi dây chuyền liền càng bị cô quên mất.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Lăng Thượng Quân cũng quên. Đợi đến khi Vân Linh trở về, đi gặp Lăng Thượng Quân, anh bất ngờ lấy ra một sợi dây chuyền tự tay đeo lên cho cô, lúc này Vân Linh mới nhớ ra nó. Sợi dây chuyền này là Lăng Thượng Quân nhờ Tần Lãng lúc trước đến thăm mình lấy hộ, vốn tính sẽ đưa cô ngay, không ngờ cô lại phải đi làm nhiệm vụ nên mới phải chờ đến lúc này. Sau khi Vân Linh trở về, Lăng Thượng Quân nằm viện thêm vài ngày nữa thì cũng được bác sĩ cho xuất viện.

Lại đợi đến một ngày đẹp trời, Lăng Thượng Quân dẫn Vân Linh về Lăng gia chính thức ra mắt mọi người. Tối đó ngoại trừ cha Lăng Thượng Quân là vẫn còn ở trong quân đội không thể về thì ông nội và gia đình Lăng Diêu Phong đều ở. Tuy rằng thời gian Lăng Thượng Quân và Vân Linh quen biết nhau khá ngắn, nhưng Lăng Thượng Quân cũng chỉ giới thiệu cô là bạn gái của anh, còn chưa nói đến dự định tương lai nên mọi người cũng không cảm thấy quá gấp rút. Chỉ là nhớ đến Lăng Thượng Quân đến chừng này tuổi mới có người yêu, mọi người cũng bắt đầu tự chuẩn bị trước tâm lý cho mình rằng Vân Linh có khả năng rất cao sẽ trở thành một thành viên của Lăng gia trong tương lai.

Cũng may là bọn họ còn có chuẩn bị, bởi vì Lăng Thượng Quân ra tay nhanh đến không ngờ.

Sau khi xuất viện thì kỳ nghỉ ba tháng của anh chỉ còn lại nửa tháng. Lăng Thượng Quân suy tính, không biết đến chừng nào mình mới lại có cơ hội nghỉ phép để gặp mặt hẹn hò với Vân Linh, mà công việc của Vân Linh như vậy cũng sẽ không có thời gian đến thăm anh, huống chi cho dù đến, cũng chưa chắc anh đã có nhiều thời gian để trò chuyện cùng cô.

Lo sợ đợi đến khi mình trở về quân đội, thời gian chung đụng thì ít mà thời gian xa cách thì nhiều, muốn liên lạc với nhau cũng khó, Lăng Thượng Quân liền quyết định ‘bất chấp’ tất cả mà ‘ra tay’.

Tối hôm đó, Lăng Thượng Quân nói muốn hẹn cô đi ăn tối, còn đặc biệt dặn cô nên ăn mặc đẹp một chút. Vân Linh chỉ cho rằng anh sẽ dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng nên mới dặn dò cô như vậy nên không nghĩ nhiều, nghe theo anh mà ăn vận cho phù hợp. Chỉ đến khi Lăng Thượng Quân hành động, Vân Linh mới biết suy nghĩ lúc trước của mình tuy rằng không sai, nhưng lại thiếu.