Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 191: Mèo nhỏ của Đại tá (5)




Tiết học này khác với tiết học trước, cần khá nhiều tài liệu. Nhân lúc giáo sư chưa đến, Vân Linh lấy ra tài liệu cần thiết rồi đặt trên đùi. Nhìn đến xấp tài liệu này, cô bỗng nhớ đến sự cố ngày hôm qua. Đêm hôm trước lúc soạn sách vở cô bất cẩn, để lẫn một tin tình báo được mật mã hóa vào trong đó, hôm qua sau khi trả lời câu hỏi, cầm xấp tài liệu lên cô mới nhận ra. Lăng Thượng Quân lúc đó ngồi ngay phía sau cô, cũng không biết anh có thấy không, mà nếu thấy, lại không biết anh có đoán ra được gì không. Dù sao cục tình báo bọn cô và quân đội vẫn luôn đi lại rất gần, Lăng Thượng Quân giữ cấp bậc cao như vậy, nếu đã từng thấy qua mật mã cục tình báo bọn cô sử dụng cũng không phải điều gì lạ.

Còn đang trầm ngâm, xấp tài liệu trên tay bỗng bị người lấy đi. Vân Linh giật mình nhìn qua thì thấy Lăng Thượng Quân đặt xấp tài liệu của mình lên trên phần bàn của anh. Có lẽ vì vừa mới nghĩ đến vấn đề nhạy cảm nên lúc này nhìn anh Vân Linh bỗng dâng lên tâm thái phòng bị, cau mày sẵng giọng, “Anh làm cái gì vậy?”

“Bàn của tôi trống, em cứ để ở đây cho tiện.”

Vân Linh hơi há miệng, đang định nói không cần lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt chân thành trong suốt của anh, không hiểu sao chợt có chút do dự. Một chút do dự này giúp cô kịp thời lấy lại bình tĩnh, chợt cảm thấy có lẽ bản thân đã phản ứng hơi thái quá, cuối cùng ngậm miệng lại không nói gì nữa.

Không bao lâu sau giáo sư tới, Vân Linh cũng không để ý đến Lăng Thượng Quân nữa. Ngồi học được một lúc, mặt trời ngoài kia dần di chuyển, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng học, mang đến ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, nhưng đồng thời cũng mang đến cái nóng nực của buổi trưa.

Ngày hôm qua lúc Lăng Thượng Quân ngồi ở phía sau nhìn cô, anh đã để ý thấy vầng trán cô vì bị nắng chiếu mà lấm tấm những giọt mồ hôi. Hôm nay anh cố tình chọn vị trí ngồi ở giữa cô và cửa sổ, lợi dụng ưu thế cao lớn của mình giúp cô che nắng.

Qua một lúc, Vân Linh mới dần nhận ra hôm nay có gì đó khang khác. Cô bất giác liếc qua, liền thấy Lăng Thượng Quân vẫn đang ngồi chống cằm nhìn mình, chỉ là tư thế lúc này có chút kỳ lạ, nhìn qua không được tự nhiên thoải mái cho lắm, nhưng lại vừa vặn che được phần nắng chiếu vào mặt cô.

Vân Linh hơi mím môi, dời ánh mắt về lại giáo sư tiếp tục nghe giảng, chỉ là nội tâm lại chợt có chút xốn xang dao động.

*

Giờ học của Vân Linh không phải là tốt nhất, lúc tiết học này kết thúc thì đã quá trưa, sau đó cô mới có thời gian nghỉ để dùng bữa trưa.

Lăng Thượng Quân dĩ nhiên vẫn bám dính lấy cô không rời, vừa ra khỏi lớp, anh đã cười ngỏ ý, “Tôi mời em ăn trưa nhé?”

“Không cần đâu,” Vân Linh nhàn nhạt đáp.

“Sao lại không cần? Dù sao tôi vẫn chưa chính thức xin lỗi em vì hôm đó đã hiểu lầm em mà.”

“Không cần thiết, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

“Vậy xem như là tôi muốn cùng em ăn một bữa trưa đi, thế nào? Không cần nhất thiết là hôm nay, khi nào em rảnh đều được.”

Lời vừa dứt, Vân Linh đột nhiên đứng lại khiến Lăng Thượng Quân không kịp trở tay bước thêm một bước nữa. Mới vừa quay đầu nhìn cô, anh đã nghe cô nói, “Lăng thiếu, dựa vào bề ngoài, gia thế và cấp bậc của anh trong quân đội, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều cô gái sẵn lòng cùng anh ăn trưa, anh có thể mời bọn họ.”

Dứt lời, cô lại tiếp tục bước đi.



Ellie nhìn thái độ của cô đối với mục tiêu, không nhịn được nhắc nhở, “Ký chủ, chị đừng nhập vai quá, chị còn nhớ nhiệm vụ của chị không vậy?”

“Yên tâm, cái này gọi là lạt mềm buột chặt, dục nghênh hoàn cự.”

Ellie nhìn vẻ nghiêm túc đứng đắn của cô, nhất thời cũng không phân rõ được cô là đang nói thật hay là lại đang bao biện để qua mặt mình. Đừng cho rằng cô không nhớ, ở thế giới thứ nhất ký chủ đã hoa ngôn xảo ngữ để không phải chia sẻ 'kinh nghiệm' yêu đương với cô, thành công lừa cô tự đi nghiên cứu về tình yêu. Qua càng nhiều thế giới, khả năng diễn xuất của ký chủ lại càng tiến bộ, Ellie nhiều lúc cũng không nhìn thấu được cô.

Nhưng mà sau đó Ellie cũng không còn lý do gì để phàn nàn nữa, bởi vì Lăng Thượng Quân đã nhanh chóng nắm lấy tay Vân Linh kéo lại.

Nghĩ đến lời Vân Linh vừa nói, Lăng Thượng Quân thật là cảm thấy vừa tức vừa ức, hơi chút nghiến răng nói, “Xem ra em đã quên lời tôi nói hôm qua rồi?”

“Ah?” Đột ngột bị kéo và hỏi một câu như vậy, Vân Linh không khỏi ngơ ngác nhìn anh.

“Bởi vì là em, tôi mới như thế! Em nghĩ tôi tùy tiện như vậy sao, cô gái nào cũng có thể tiếp cận tôi? Điểm quan trọng ở đây là cùng ăn trưa sao? Điểm quan trọng là người, là người em hiểu không? Nếu không phải em, ông đây thà nhịn đói còn hơn ăn với đứa khác!”

Vân Linh thoáng ngây người, không ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như vậy. Nhìn thấy trong đáy mắt anh thấp thoáng một tia ủy khuất, Vân Linh càng thêm sững sờ, nhất thời không thể phản ứng lại. Áy náy không biết từ đâu bỗng dâng lên trong lòng cô, cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi…”

Thấy cô như vậy, sự khó chịu trong lòng Lăng Thượng Quân nháy mắt liền biến mất. Anh tận dụng luôn cơ hội này, nhanh chóng đưa ra điều kiện, “Nếu đã muốn xin lỗi, vậy sau này sẽ do tôi đưa đón em đi học, thế nào?”

Vân Linh lại lần nữa sững người, ngơ ngác hỏi lại, “Không phải chúng ta đang nói đến chuyện mời ăn trưa sao…?”

Lăng Thượng Quân cười cười, “Nhưng ăn trưa chỉ một bữa là xong, sao có thể bằng ngày ngày đưa đón được.”

“…”

Quả nhiên, ủy khuất trước đó đều là giả, mặt dày mới là bản sắc thật của anh.

Vân Linh khẽ hừ một tiếng, xoay người bước đi hướng về phía căn tin của học viện.

Lăng Thượng Quân chân dài, nhanh chóng bắt kịp được cô, không buông tha tiếp tục hỏi, “Thế nào? Không đồng ý sao? Em xin lỗi mà không có chút thành ý nào hết vậy?”

Nói xong câu này, Lăng Thượng Quân vốn cũng không mong đợi cô sẽ đáp lại mình, không ngờ lại nghe thấy cô mở miệng, nhàn nhạt lại tựa như đang than nhẹ hỏi, “Anh đang nghiêm túc sao?”

Nghe được thái độ của cô có chút khác biệt, lần này Lăng Thượng Quân cũng không nổi giận, ngược lại nghiêm túc đáp, “Tôi đã nói rồi, trên vấn đề này, tôi không phải là người tùy tiện.”

Vân Linh chợt đứng lại, Lăng Thượng Quân cũng nhanh chóng đứng lại theo. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng giây sau lại phát hiện bản thân vẫn là ngại ngùng không mở miệng nổi, chỉ đành đánh ánh mắt sang bên rồi nói, “Nhưng anh chỉ mới biết tôi được hai ngày mà thôi, ngay cả tên tôi là gì anh cũng không biết, anh dựa vào đâu để có thể nghiêm túc?”



Vân Linh chờ một lúc lâu vẫn không thấy anh trả lời, nội tâm không hiểu sao chợt có chút hụt hẫng. Đang định quay đầu bỏ đi, cô lại bỗng nghe anh hỏi, “Em tên gì?”

Tình huống diễn biến đột ngột, Vân Linh không kịp nghĩ gì đã theo bản năng trả lời, “Vân Linh.”

Lăng Thượng Quân nở nụ cười, “Đã biết.”

Lúc này Vân Linh mới nhận ra anh là đang đáp lại câu hỏi vừa rồi của cô, không khỏi dở khóc dở cười, “Anh hiểu rõ ý tôi muốn nói không phải chỉ có như vậy.”

“Cho nên tôi mới đang tìm cách để có thêm nhiều thời gian và cơ hội ở cùng em, tìm hiểu về em, không phải sao?”

Vân Linh không ngờ mình nói một vòng rốt cuộc vẫn là quay lại chủ đề đưa đón đi học và ăn trưa, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Vậy ý của em thế nào?” Lăng Thượng Quân cười cười hỏi.

“…Tùy anh. Dù sao anh vẫn sẽ làm theo ý mình cho dù tôi có không đồng ý mà thôi.”

Nghe ra được tia bất lực trong lời cô, Lăng Thượng Quân cười càng thêm tươi rói, đắc ý vui vẻ nói, “Xem ra mới hai ngày mà em cũng đã rất hiểu tôi rồi, không phải sao?”

Vân Linh trừng anh, thầm mắng một câu mặt dày, lại không biết khóe miệng mình đang cong lên với một biên độ cực kỳ nhỏ.

*

Sau hôm đó, ngày nào Lăng Thượng Quân cũng lái xe đến đón cô đi học. Chiếc xe anh lái không phải loại bình thường, là mẫu xe của hãng xe cực kỳ cao cấp và nổi tiếng thời này. Anh chơi trội như vậy, mới ngày đầu tiên đã có không ít học sinh trong học viện chú ý đến.

Không quá mấy ngày, gần như toàn học viện đều biết, có một nữ sinh hằng ngày được một vị thiếu gia nhà giàu nào đó đưa đón bằng xe xịn. Vị thiếu gia kia giống như không có công ăn việc làm, cả ngày rảnh rỗi theo sau nữ sinh kia cùng lên lớp với cô. Một lớp học có gần trăm học sinh, không ai nhớ nổi trong lớp mình có những ai, vậy mà lúc này lớp của Vân Linh lại nhớ rất chính xác trong lớp mình có hai nhân vật như vậy, một là Vân Linh, một là vị thiếu gia con ông cháu cha ăn chơi trác táng nào đó.

Còn lý do vì sao bọn họ lại đưa ra được kết luận như vậy về Lăng Thượng Quân, thì chỉ có thể trách anh không những dùng siêu xe mà cả ngày còn ăn vận trang phục đắt tiền được đặt may riêng, đi dự thính chui nhiều lần mà lại không có bất kỳ một vị giáo sư nào, kể cả viện trưởng, mở miệng nói một lời.

Vân Linh tất nhiên đã từng thử nói với anh, nhưng ai đó lại bao biện mà nói mình chỉ có xe như thế trang phục như thế, nếu bây giờ thay đổi giản dị hơn thì sẽ phải mua xe hơi và trang phục mới về. Như vậy rốt cuộc là đang khiêm tốn hay đang phung phí đây? Vân Linh cũng chỉ đành mặc kệ anh.

Cũng may bản chất của cô vốn không để tâm đến ánh nhìn của người khác, nếu không đổi lại là một cô gái bình thường, cho dù hiện tại xã hội đã đối với phái nữ dễ tính hơn một chút, cũng sẽ không chịu được ngày ngày bị người ta nói ra nói vào bàn tán như vậy.

Chuyện này ầm ĩ như vậy, thân là bạn cùng trường kiêm bạn cùng nhà Sở Hinh Nhiên cũng biết đến, tò mò không nhịn nổi hỏi Vân Linh. Sau khi biết Lăng Thượng Quân chính là vị Đại tá mà mình đã trêu chọc lúc trước, cô liền không khách khí mà cười lớn tự nhận mình là bà mai, còn nói nếu sau này hai người họ thật sự thành thì nhất định phải cho cô một hồng bao lớn. Vân Linh chỉ có thể bất đắc dĩ cười đáp ứng.