Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 190: Mèo nhỏ của Đại tá (4)




Chỉ tiếc, đôi chân của Lăng Thượng Quân lại dài hơn hẳn cô, dù cô có cố thế nào cũng không thể thay đổi được khoảng cách giữa hai người.

Biết Vân Linh nghĩ mình như vậy, ngày thường tùy hứng tùy tiện như Lăng Thượng Quân lại khó được dịp mà cảm thấy oan khuất, bỗng có chút gấp gáp muốn giải thích rõ cho cô nghe, “Em đừng hiểu lầm. Hôm qua bởi vì là em nên tôi mới như thế. Nếu đổi lại là người khác, tôi chắc chắn sẽ không làm ra hành động như vậy!”

Lăng Thượng Quân không nói thì thôi, vừa nói Vân Linh lại càng đỏ mặt, phẫn nộ mắng, “Lưu manh!!!”

Sau đó cô liền nhấc chân chạy đi, gió ngày trưa thoáng thổi qua cũng không thể làm dịu đi nhiệt độ lúc này trên mặt cô, khiến cô vừa tức vừa quẫn bách. Sao anh có thể nói ra lời như vậy ngay giữa nơi đông người được chứ?! Có quân nhân nào lại vô liêm sỉ như vậy hay không!

Càng nghĩ càng giận, Vân Linh chỉ hận không thể giẫm Lăng Thượng Quân mấy cái. Nhưng không hiểu sao, khi nghe anh nói anh chỉ như vậy đối với cô, dưới tận đáy lòng lại nhen nhóm lên một tia vui vẻ, khóe môi bất giác cong lên lúc nào không hay.

Lăng Thượng Quân thấy cô vùng vằng bỏ đi cũng không đuổi theo, cười cười nhìn cô khuất bóng mới xoay người.

Vẫn là nên đi gặp chú một chút, dù sao sắp tới, hẳn anh sẽ dự thính ở học viện của ông dài dài.

*

Về đến Lăng gia, Lăng Thượng Quân lại bị Lăng Nhậm Sơn gọi vào thư phòng. Không cần nghĩ cũng biết là vì lý do gì, anh có chút phiền chán gãi đầu, lại không thể không nhận mệnh đến đó.

Vừa mở cửa bước vào, một vật màu trắng đã phóng vèo đến trước mặt anh. Lăng Thượng Quân giật mình, nhanh tay đưa lên chộp lấy, lại nhìn đến ông nội đang tức giận đến thở phì phò, anh cười làm lành nói, “Ông nội, ông đừng tức giận, tức giận hại thân.”

“Là ai làm ông tức giận? Con nói thử xem!” Lăng Nhậm Sơn trợn mắt mắng.

Lăng Thượng Quân tiến đến đối diện bàn làm việc của ông, đặt ly trà trên tay xuống rồi đáp, “Là con là con. Cũng chỉ là một buổi xem mắt mà thôi, con vắng mặt còn không phải là vì có chuyện quan trọng sao.”

“Con còn dám nói! Dù có chuyện gấp thì cũng không cần thiết phải để Tần Lãng đi thay con chứ! Rõ ràng là sắp xếp để xem mắt với Lăng gia, tự nhiên bị đổi thành Tần gia, lại còn không báo trước một tiếng, con nói ông phải giải thích thế nào với Châu gia đây?!”

Lăng Thượng Quân tắc lưỡi, than một tiếng đáp, “Đó còn không phải vì hôm qua ông bảo con ảnh hưởng đến Tần Lãng sao? Hôm nay con liền giúp hắn tìm kiếm duyên phận, biết đâu, hắn với vị Châu tiểu thư kia lại hợp ý nhau thì sao?”

“Mày… mày… Không nói chuyện này nữa! Rốt cuộc là mày có chuyện quan trọng gì mà dám lỡ hẹn với Châu tiểu thư? Mày đừng cho rằng tao không biết mày đến chỗ chú mày!!”

Thấy ông lại đổi xưng hô, Lăng Thượng Quân vội vàng đứng lên vuốt lưng ông, “Đúng là con đến gặp chú, nhưng đó chỉ là phụ thôi.”

“Thế chính là gì?” Lăng Nhậm Sơn khinh bỉ nhìn anh, giống như không tin anh sẽ nói ra được lý do gì chính đáng.

“Chuyện chính… còn không phải là vì kiếm cháu dâu cho ông sao?” Lăng Thượng Quân cười ẩn ý nhìn ông.

“Con nói cái gì?! Cháu dâu?!” Lăng Nhậm Sơn kinh ngạc sững người, trợn mắt nhìn anh, nhưng giây sau lại đã khinh thường hừ mũi, “Ông không tin!”



Lăng Thượng Quân chậc lưỡi, “Sao ông lại không tin chứ! Con nói nghiêm túc đấy! Cho nên sắp tới ông đừng sắp xếp lịch xem mắt cho con nữa, để con tập trung thời gian đi kiếm cháu dâu cho ông, được không?”

Lăng Nhậm Sơn hừ một tiếng, “Chiêu trò để con trốn xem mắt càng ngày càng cao cấp rồi đấy.”

Thấy ông mãi không tin, Lăng Thượng Quân có chút bực bội, chơi lớn, “Ba tháng! Ba tháng sau, con đảm bảo đem cháu dâu về cho ông, thế nào? Nếu giờ ông mà vẫn cứ bắt con đi xem mắt, lỡ cháu dâu tương lai của ông hiểu lầm, không để mắt đến con nữa, đến lúc đó ông cũng đừng trách con không chịu tìm cháu dâu cho ông đấy!”

Lăng Nhậm Sơn bán tín bán nghi nheo mắt nhìn anh, tựa như muốn soi rõ xem anh có đang nói thật hay không, “Đảm bảo?”

“Đảm bảo!”

“Vậy được! Ba tháng thì ba tháng. Nếu ba tháng sau con còn không đem được cháu dâu về nhà, sau này mọi buổi xem mắt con đều phải tham gia!”

“Được!” Lăng Thượng Quân sảng khoái đáp.

Đối với những lời anh vừa nói với ông, anh thật ra đã nghĩ rất lâu rồi, không phải là lời nói nhất thời trong lúc nóng nảy. Khó khăn lắm anh mới gặp được một cô gái có thể thu hút sự chú ý của anh, vậy tại sao không thuận theo tâm mình một chút chứ? Duyên phận đến khi nào là phải dựa vào ý trời, nhưng có nhận ra và biết bắt lấy hay không, thì lại phải dựa vào ý mình rồi.

*

Sáng hôm sau.

Vân Linh nhìn người đang tươi cười ung dung ngồi bên cạnh mình, sắc mặt đen đi mấy phần, nghiến răng hỏi, “Tại sao anh lại ở đây?”

“Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Lăng Thượng Quân nháy mắt.

Vân Linh hừ lạnh một tiếng, không nhìn anh nữa đáp, “Không cần, tôi cũng chả muốn biết.”

Ai ngờ Lăng Thượng Quân không những không mất hứng, ngược lại càng thêm tươi cười nói, “Tôi hiểu. Chỉ cần gặp được tôi là đủ rồi, vì nguyên nhân gì không quan trọng, đúng không?”

Vân Linh siết chặt cây bút máy trong tay, suýt nữa đã bẻ gãy nó.

Không được, phải bình tĩnh lại. Mày chỉ là trẻ mồ côi được người hảo tâm trợ giúp mà thôi, không thể có công phu được.

Vân Linh hit thở sâu hai hơi, lửa giận trong lòng cũng được dập tắt. Lúc này bình tĩnh lại, cô không khỏi có chút nghi hoặc. Bình thường ai nói gì cô cũng đều có thể bàng quan lạnh nhạt, tại sao cứ đối mặt với Lăng Thượng Quân là cô lại không khống chế được cảm xúc của mình vậy?

Thấy Vân Linh rõ ràng sắp tức giận mắng mình tự nhiên lại hòa hoãn lại, Lăng Thượng Quân có chút tiếc nuối trong lòng mà chẹp miệng, sau lại cười nói, “Mặc dù chỉ cần gặp tôi em đã thấy đủ, nhưng tôi cũng không ngại giúp em càng thêm vui vẻ hơn. Hôm nay tôi đến đây, chính là để gặp em đấy.”

Vân Linh nghiến răng, thật hận không thể lột da mặt anh xuống để xem rốt cuộc nó dày đến mức nào.



Cũng may, giáo sư cuối cùng cũng vào lớp bắt đầu bài giảng, mà Lăng Thượng Quân coi như vẫn còn biết tốt xấu, không làm phiền cô nữa mà để cô học. Chỉ có điều, không được bao lâu, Vân Linh lại một lần nữa tức giận, bức bối và khó chịu cứ cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nguyên nhân chính là vì ánh mắt nóng bỏng của ai đó cứ nhìn cô chằm chằm không dứt.

Đợi đến lúc cô nhịn không nổi nữa, quay sang định nói anh, không ngờ vừa chạm đến ánh mắt anh cô đã ngẩn người, bao nhiêu lời tức giận trước đó đều bay sạch.

Anh chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, bộ dáng thảnh thơi thoải mái không giống như của một học sinh đang ở trong lớp học, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại chuyên chú vô cùng, tựa như trong mắt anh chỉ có cô, thứ duy nhất khiến anh quan tâm để mắt đến chỉ có cô.

Thấy cô quay sang, anh cũng không mở miệng trêu chọc gì, khóe miệng chỉ hơi cong lên cười nhạt. Khác với các nụ cười vô lại mang theo ý đùa giỡn khi trước, nụ cười lúc này hơi hướng nhẹ nhàng, phối hợp với ánh mắt của anh, khiến cô nhất thời cho rằng, anh đang nhìn không phải là cô, mà là một thứ gì đó anh vô cùng trân quý và yêu thích, khiến anh nhìn đến mức… si mê.

Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, não bộ của Vân Linh như nổ tung. Cô đỏ bừng mặt, có chút lúng túng vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn anh nữa. Cô cố gắng tập trung đến những lời giáo sư đang giảng dạy, cây bút trên tay không ngừng ghi chép để tống xuất ý nghĩ vô cùng điên rồ kia ra khỏi đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng vành tai đỏ rực của cô lại bán đứng toàn bộ suy nghĩ và tâm tình của cô lúc này.

Nhìn bộ dáng rõ ràng là thẹn thùng nhưng lại cố gắng tỏ ra không thẹn thùng của cô, Lăng Thượng Quân càng thêm thích ý, ý cười trên môi đậm thêm vài phần.

Con mèo nhỏ của anh lúc đỏ mặt cũng rất đáng yêu nha.

Lúc tiết học kết thúc, Vân Linh bất giác thở phào một hơi, nhanh chóng thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp học. Cô biết rõ Lăng Thượng Quân không theo học ở đây, cho rằng anh cùng lắm chỉ lén lút dự thính một lớp là cùng, chỉ đến khi nhìn anh nhàn nhã ngồi xuống vị trí bên cạnh mình ở lớp tiếp theo, Vân Linh mới biết, cô đã quá ngây thơ rồi.

Lăng Thượng Quân mặt dày như vậy, dự thính một lớp với hai lớp khác gì nhau chứ? Cô cũng đã nghĩ đến chuyện đổi chỗ ngồi, nhưng dựa theo tính cách của anh, chỉ sợ cô đổi n lần, anh cũng sẽ theo sau cô n lần. Thậm chí, nếu cô chọn một chỗ ngồi mà vị trí bên cạnh đã có người ngồi sẵn, chỉ sợ Lăng Thượng Quân cũng có thể đường hoàng mà bảo người ta ra ngồi chỗ khác.

“Anh rõ ràng không học ở đây, làm càn dự thính miễn phí như vậy, không sợ tự phá hủy thanh danh Đại tá của mình sao?”

Nghe ra được một tia bất đắc dĩ yếu ớt trong lời cô, Lăng Thượng Quân có chút buồn cười, thoải mái tiết lộ, “Không sao cả, viện trưởng của học viện này là chú của tôi.”

Vân Linh sững sờ, mấy giây sau mới không tin tưởng mà dò hỏi, “Lăng thiếu…?”

Lăng Thượng Quân mỉm cười, sảng khoái gật đầu, “Là tôi.”

“…”

Lúc trước cô chỉ cho rằng anh là Đại tá thôi, hóa ra còn là Lăng thiếu của Lăng gia. Thật sự không hiểu nổi, người có gia thế địa vị danh vọng như vậy, sao có thể… là loại người lưu manh mặt dày trước mặt cô đây chứ???

Ánh mắt Vân Linh nhìn anh lộ rõ vẻ nghi ngờ khiến Lăng Thượng Quân nhất thời hoang mang, không hiểu tại sao lại như vậy.

“Em không tin?”

Vân Linh đảo mắt, không nhìn anh nữa mà đáp, “Anh là ai cũng không liên quan gì đến tôi.”

Thấy cô bỗng dưng lại lạnh nhạt, Lăng Thượng Quân càng thêm nghi hoặc, không rõ rốt cuộc mình nói sai chỗ nào. Lần này anh chưa trêu chọc gì cô mà?