Cứ như thế được một tuần, một lớp của Vân Linh tổ chức hoạt động ngoại khóa. Lăng Thượng Quân tuy được Lăng Diêu Phong mắt nhắm mắt mở cho dự thính, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là học sinh chính thức, hoạt động ngoại khóa cần phải sắp xếp lịch trình tỉ mỉ chu toàn nên anh không thể ngang nhiên mà tham gia được.
Tính tình Vân Linh tuy lạnh nhạt nhưng cô dù sao cũng là con gái, đôi lúc vẫn không nhịn được thích trang diện một chút. Lần ngoại khóa này cũng không ngoại lệ, hiếm khi có cơ hội đi đến một nơi ngoài học viện và cục tình báo, Vân Linh liền tranh thủ ăn mặc trau chuốt hơn ngày thường một chút. Cô mặc một chiếc váy bó eo màu vàng nhạt có họa tiết hoa trắng nhỏ, kiểu dáng vintage, khá tương tự với trang phục những năm 90 của phương Tây. Mái tóc dài được cô dùng một chiếc kẹp nơ bản to cùng bộ với chiếc váy để kẹp lại, chỉ kẹp một nửa khiến cô trông vừa gọn gàng lại không mất đi nét dịu dàng yêu kiều.
Lớp bọn cô tập trung ở học viện như giờ đi học mọi ngày, sau đó mới cùng với giáo sư di chuyển đến địa điểm dã ngoại. Phương tiện di chuyển là xe buýt của trường. Tuy rằng bởi vì số lượng học sinh trong lớp đông nên mọi người không quen thân nhau, nhưng rốt cuộc cũng không thể không quen bất kỳ ai được. Vừa lên xe buýt, mọi người đã chia nhau bắt cặp mà ngồi, Vân Linh không chủ động tìm ai nên cuối cùng cô phải ngồi một mình. Mà thực ra cho dù cô chủ động cũng chưa chắc sẽ có người chịu ngồi cạnh cô, bởi vì bọn họ hoặc là e ngại Lăng Thượng Quân, hoặc là khinh thường cô.
Vân Linh không để tâm, một mình một người lại càng thoải mái. Huống chi…
Tuy rằng Lăng Thượng Quân không thể tham dự tiết học này, nhưng anh vẫn có thể theo sau bọn họ. Đến địa điểm tham quan, dựa vào thân phận của anh, chủ nhân nơi đó chẳng lẽ còn dám từ chối sao? Nếu đã có anh đi theo, vậy cô chắc chắn không thể nào thật sự cô đơn lẻ loi được rồi.
Nhớ đến Lăng Thượng Quân, Vân Linh bất giác nở nụ cười nhẹ. Lăng Thượng Quân mặc dù đúng là có chút lưu manh mặt dày, nhưng sự chân thành trong đó lại không phải là giả. Cô lại không phải nguyên chủ, sao có thể thật sự lạnh lùng không cảm xúc được chứ? Huống chi, ngay từ lần đầu gặp anh, cô đã luôn cảm thấy anh rất quen thuộc rồi, tựa như… bọn họ vốn là nên thân mật gần gũi như vậy.
Vân Linh lúc này không có ký ức, chỉ cho rằng vì cô biết đối phương là mục tiêu của mình, sớm muộn cũng sẽ trở thành chồng mình nên mới có cảm giác và suy nghĩ như vậy.
Xe buýt kích cỡ lớn nên tốc độ di chuyển cũng chậm hơn các phương tiện khác một chút. Vân Linh không có việc gì làm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát cảnh tượng bên ngoài. Xe buýt dần dần rời khỏi khu vực trung tâm sầm uất, tiến vào ngoại thành ven biển. Nơi này tuy rằng gần hải cảng nên không thể nào vắng vẻ, nhưng khung cảnh vẫn là có ý vị khác biệt so với trung tâm thành thị, Vân Linh liền hiếu kỳ nhìn nhiều một chút.
“Ký chủ, hình như có người vẫn luôn bám theo sau chúng ta,” tâm tình đang thư thả của Vân Linh tức khắc bị một câu này dập tắt.
“Hình như?”
“Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, em cũng không chắc người nọ chỉ là cùng đường hay thật sự theo đuôi chúng ta. Nhưng mà hắn thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía này, L44 cũng mấy lần đo lường được sát ý tỏa ra từ hắn.”
“Người nào?” Vân Linh nhanh chóng hỏi lại. Mặc kệ là trùng hợp hay cố ý, người nọ đã có sát ý, vậy cô phải cẩn trọng một chút.
“Chị nhìn ra sau, hắn lái chiếc xe hơi màu đen hãng X.”
Bởi vì bị xa lánh nên Vân Linh đến phía cuối xe ngồi, lúc này vừa quay đầu, quả nhiên liền thấy chiếc xe trong lời nói của Ellie. Không hiểu thế nào mà chiếc xe đó lại còn đi giữa xe buýt và xe của Lăng Thượng Quân.
Vân Linh chỉ mới nhìn một chút liền xác định được, người nọ là vì cô mà đến, bởi vì khuôn mặt của hắn cực kỳ quen thuộc.
Thời đại này vẫn còn hắc đạo, thế lực của bọn chúng lớn mạnh thâm sâu, chính phủ không thể một sớm một chiều liền dẹp bỏ nên đã sử dụng kế sách ‘nước ấm nấu ếch’ để đối phó bọn chúng. Chính phủ và hắc đạo kết thành hiệp nghị, chỉ cần hắc đạo không buôn lậu vũ khí, không buôn bán thuốc phiện, không chiếm giữ độc nhất con đường buôn bán bất kỳ một mặt hàng quan trọng nào, cũng không giết người ngoài hắc đạo thì chính phủ sẽ mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Có rất nhiều bang phái tuân theo hiệp nghị này, nhưng cũng có rất nhiều phái không cam lòng bị chính phủ khống chế, luôn tìm cách lén lút buôn lậu vũ khí hoặc thuốc phiện để phát triển thế lực. Hắc Hổ bang là một trong các bang phái đó.
Hắc Hổ bang phạm quy, chính phủ đương nhiên không thể không trừng trị, nếu không sao còn có thể khống chế các bang phái hắc đạo khác? Khi đó, nhiệm vụ trà trộn vào Hắc Hổ bang làm gián điệp được giao cho Vân Linh, nguyên chủ vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ thì cô cũng xuyên đến.
Hắc Hổ bang lúc này đã chỉ còn là quá khứ, tất cả những kẻ chủ chốt trong bang đều đã bị tiêu diệt, không ngờ cuối cùng lại bỏ sót một tên. Người đàn ông vẫn luôn bám theo sau cô chính là trợ thủ của bang chủ Hắc Hổ bang, tuy rằng hắn không giữ chức vụ gì, nhưng chỉ dựa vào việc hắn là trợ lý của bang chủ, hẳn cũng nên bị giết chết mới đúng, vậy mà bây giờ lại vẫn sống nhăn răng, còn đến tìm cô.
Nói đến chuyện này thì đây cũng là một điểm kỳ quặc. Mỗi lần làm nhiệm vụ, bọn cô đều sẽ được cung cấp mặt nạ da người và một thân phận khác, theo lý thì không nên có người biết thân phận thật của bọn cô. Ngay cả trong cục tình báo, ngoại trừ các vị lãnh đạo trọng yếu, những người còn lại đều sẽ không biết thân phận thật của nhau, bởi vì bọn cô khi đến trụ sở của tổ chức đều luôn đeo mặt nạ, dùng biệt danh và cố ý biến đổi giọng nói.
Rốt cuộc là tên này làm cách nào biết được cô chính là cô?
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để suy nghĩ vấn đề này, cô nên tìm biện pháp để giải quyết hắn trước. Nếu không đợi đến lúc bọn cô đến địa điểm tham quan, nếu hắn lựa chọn ra tay ở thời điểm đó thì những người khác sẽ bị liên lụy, mà thân phận của cô cũng sẽ bị bại lộ.
Cô không thể lại ở đây nữa.
Lúc này vừa vặn gặp phải đèn đỏ, Vân Linh liền đứng dậy, đeo túi xách lên vai rồi tiến về phía đầu xe buýt. Lúc nãy cô ngồi ở bên trái, hắn ta cũng vẫn luôn chú ý bên đó, tuy rằng hiện tại thấy cô biến mất nhưng có khả năng hắn vẫn sẽ chưa nghĩ nhiều, cô có thể lợi dụng khoảng thời gian ngắn này cùng với hình thể to lớn của xe buýt để lẩn trốn.
“Bác tài, mau mau mở cửa. Trong nhà đột ngột xảy ra chuyện gấp, con phải về ngay lập tức!” Vân Linh nôn nóng lo âu nhìn tài xế thúc giục.
Đột nhiên có học sinh lên nói lời như vậy, đừng nói là tài xế xe buýt mà toàn bộ học sinh và giáo sư trong xe đều ngẩn người. Vân Linh cũng không định chờ ông ta giúp đỡ mình, nói như vậy chỉ để làm tiền đề cho hành động phía sau của mình mà thôi. Nhân lúc ông ta còn đang ngây người, cô vươn tay nhấn nút mở cửa khẩn cấp rồi vọt ra ngoài.
Kẻ theo dõi kia ban đầu thấy Vân Linh bỗng dưng đứng dậy đã có chút nghi ngờ, tuy rằng cảnh giác nâng cao nhưng hắn vẫn không nghĩ nhiều. Chỉ đến khi hắn thấy bóng dáng cô xuất hiện ở tại góc đường, hắn mới giật mình nhận ra cô đã chạy trốn. Hắn vội vàng đánh lái đuổi theo phía sau, nhưng Vân Linh rất nhanh đã chạy vào mấy con hẻm nhỏ, xe hơi không có cách nào tiến vào, hắn chỉ có thể chửi thề một tiếng, vứt xe lại đuổi theo cô.
Vân Linh dựa vào Ellie biết gần đây không có đội tuần cảnh nào, chỉ có thể chuyển sang phương án hai, giết hắn. Cô chạy vào mấy con hẻm nhỏ, cố ý dụ hắn đến nơi vắng người. Hắn ta không biết gì, còn cho rằng ông trời giúp hắn nên cô mới xui xẻo càng chạy lại càng ít người như vậy, nghĩ thầm trong lòng, cho dù lúc hắn giết cô có gây ra động tĩnh gì thì hẳn vẫn sẽ có thời gian chạy trốn.
Chạy được một lúc thì bọn họ chạy đến hẻm cụt, hắn ta vẫn cứ đinh ninh rằng Vân Linh xui xẻo, nở nụ cười ngoan độc móc ra một con dao, chậm rãi bước từng bước về phía Vân Linh như con thú săn mồi đang từ từ dồn con mồi của nó vào bước đường cùng.
“Thời Khê, nếu mày không bỏ chạy giữa chừng, mày hẳn đã có bạn đồng hành xuống địa ngục rồi. Đáng tiếc…”
Vừa nghe hai chữ đầu, Vân Linh liền chắc chắn hắn đến là vì cô, “Làm thế nào mày biết được?”
“Đằng nào mày cũng sắp chết rồi, biết nhiều thế để làm gì!”
Hắn vừa dứt lời đã lao đến Vân Linh. Những thành viên trong tổ chức như Vân Linh rất rạch ròi với thân phận của mình, khi bọn cô đang ở thân phận bình thường sẽ không đem theo vũ khí, bởi vì cơ bản người bình thường sẽ không ai mang theo vũ khí ra ngoài. Thân phận của bọn họ vẫn luôn được bảo vệ tốt nên cũng không lo loại chuyện như thế này xảy ra, vì vậy nên Vân Linh mới cực kỳ nghi hoặc tại sao hắn lại biết cô là Thời Khê, thân phận đã gia nhập vào Hắc Hổ bang rồi truyền tin mật ra ngoài.
Nhưng thấy hắn đã không có ý định nói, Vân Linh cũng không bận tâm nữa, dưới chân di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt tránh các đòn tấn công của hắn, chẳng mấy chốc đã đến cuối con hẻm. Thấy hắn vung dao lên đâm xuống, Vân Linh giơ tay lên tóm lấy cổ tay hắn ngăn lại. Hắn ta lại lập tức vung nắm đấm tới, Vân Linh chộp lấy cổ tay còn lại của hắn, hai người nhất thời rơi vào thế giằng co.