Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 176: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (21)




Trương Tuyết Linh không thích cảm giác bị người nhìn từ trên cao xuống này, đặc biệt là người cô ghét, vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy, từ tốn đáp, “Off rồi.”

Lúc này cô đứng lên rồi, Silver mới nhìn rõ được trang phục trên người cô, sắc mặt nhất thời biến đen, đáy mắt như bốc lên ngọn lửa nhìn Trương Tuyết Linh.

Trang phục tình nhân!

Vậy mà lại là trang phục tình nhân phiên bản giới hạn!!!

Trong ngày lễ tình nhân, Mặt Trời Mùa Đông tặng cho cô ta bộ trang phục này, không cần nói cũng hiểu anh muốn làm gì! Rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ?!

Rõ ràng cô ta đã bị anh ‘từ chối’, chính cô cũng đã thấy mối quan hệ giữa hai người họ vì thế mà có sự thay đổi. Từ sau ngày đó, giữa bọn họ dường như luôn có một bức tường vô hình chặn lại, nhìn qua thì giống như vẫn bình thường, thực chất lại vẫn có một khoảng cách nhất định với đối phương, muốn chạm cũng chạm không đến.

Sau đó cô thấy Trương Tuyết Linh xuất hiện trong game, nhưng lại thấy cô ta không nhận ra Mặt Trời Mùa Đông, cô liền cho rằng chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Hiện tại xem ra là cô đã quá coi thường cô ta rồi!

Trùng hợp gì chứ?! Cô ta rõ ràng mặt ngoài thì giả vờ muốn giữ khoảng cách, bên trong còn không phải mặt dày tiếp tục tiếp cận bám lấy An Nhật Quân sao! Theo anh vào tận game, thu hút sự chú ý của anh, thành công bắt được trái tim anh! Vậy những gì cô làm trước đó không phải đều trở thành công cốc rồi sao?!

Cô ta mà là hồ ly tinh gì chứ? Rõ ràng là trà xanh!!! Ngoài sáng thì tỏ vẻ bị từ chối mà thương tâm, giữ khoảng cách, muốn buông tay, trong tối còn không phải là làm đủ mọi cách, sử dụng mọi biện pháp để tiếp cận anh đeo bám anh sao?!

Càng nghĩ, Silver càng cảm thấy tức giận, bỗng đưa tay lên mạnh mẽ hướng đến mặt Trương Tuyết Linh.

Trương Tuyết Linh sớm đã nhận ra khí thế và cảm xúc của cô ta không đúng, lúc thấy cô ta nâng tay lên đã lập tức làm ra được phản ứng, hất tay cô ta ra, sau đó chạy sang một bên kéo dãn khoảng cách.

“Cô làm cái gì đấy?” Trương Tuyết Linh nhíu mày nói.

Silver tức giận nghiến răng, gọi ra vũ khí của mình là một cây quyền trượng rồi phóng một tia điện về phía cô, “Tao nhịn mày đủ lắm rồi! Hôm nay tao nhất định phải giết chết mày!”

Trương Tuyết Linh vội vàng rút Ly Băng kiếm ra đỡ lấy tia điện. Cũng may Ly Băng kiếm là thần kiếm hàng thật giá thật, thiên phú của Silver cũng không cao nên tia điện không mạnh mấy, đánh vào Ly Băng kiếm liền tan, Trương Tuyết Linh cũng không cảm nhận được gì.

Thấy một chiêu không thành, Silver liền tiếp tục phóng điện về phía Trương Tuyết Linh, “Lôi Kích!!”

Lần này các tia điện đã lớn hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn, phóng vèo vèo đến trước mặt cô. Trương Tuyết Linh vội vàng huơ kiếm, dưới chân cũng linh hoạt di chuyển, vừa tránh né vừa đánh tan các đòn tấn công của Silver.

“Cô nổi điên cái gì đấy?!” Trương Tuyết Linh tức giận quát.



Silver thấy Trương Tuyết Linh tránh được hết toàn bộ các tia điện cũng tức giận không kém, lại giơ quyền trượng lên tiếp tục phóng các tia điện về phía Trương Tuyết Linh. Đợt tấn công này dồn dập hơn lần trước, Trương Tuyết Linh không may bị một tia điện đánh trúng, cảm giác tê dại đau đớn liền truyền khắp người.

Trương Tuyết Linh cúi đầu nhìn cánh tay mình, vạt áo tuy rằng vẫn lành lặn như trước, nhưng tại nơi bị đánh trúng lại dính một vệt đỏ rực. Là máu của cô.

Tuy rằng đây chỉ là game, nhưng mọi thứ lại cực kỳ chân thật, khi bị đánh trúng sẽ có đầy đủ cảm giác đau đớn, cũng sẽ có máu chảy ra. Vì vậy, ở các game khác có lẽ người chơi rất thích PK lẫn nhau, nhưng ở game thực tế ảo này thì không, bởi vì cảm giác khi giết người chơi trong đây không khác gì mấy so với giết người thật, có rất nhiều người không thể ra tay nổi. Trừ phi là vì hoạt động hay sự kiện, còn không phần lớn người chơi đều rất hạn chế việc động thủ với các người chơi khác. Cũng vì thế mà game này bị hạn chế số tuổi để tránh gây ảnh hưởng xấu đến trẻ vị thành niên, dẫn đến phát triển tam quan và định hình tư tưởng lệch lạc.

Một số người chơi khác cũng dần chú ý đến động tĩnh của bọn họ, liền tò mò vây ở xung quanh xem. Dù sao, cảnh PK dã ngoại này rất ít khi xảy ra.

Trương Tuyết Linh ngẩng đầu nhìn Silver, tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ cô ta lại thực sự dám ra tay giết cô.

Silver thấy cô bị đánh trúng, đắc ý cùng khí thế liền dâng lên, tận dụng thời cơ tiếp tục ra tay, “Lôi Võng!”

Lôi Võng?

Trương Tuyết Linh nghi ngờ nhíu mày, bỗng thấy phía trên đỉnh đầu xuất hiện một tấm lưới điện, tia điện tỏa ra ánh sáng lạnh người, nổ lách tách, nhanh chóng ụp xuống đầu cô.

Trương Tuyết Linh nhếch khóe môi, tức giận hừ một tiếng, bắt đầu nghiêm túc lại cầm Ly Băng kiếm chém mạnh xuống. Tấm lưới điện kia cứ thế bị cô chém thành hai nửa, tan vào không trung.

Silver vốn không có thiên phú chơi pháp sư, nhìn vào việc cô đơn giản chém một cái liền có thể phá hủy một chiêu thức của cô ta liền biết được. Nhưng cô ta lại chọn hướng đi này, chọn nguyên tố hệ lôi, lại còn nghĩ ra chiêu thức Lôi Võng, ý đồ của cô ta dùng đầu ngón chân cũng đoán được.

Lôi Võng, Thiên Lôi Võng, chỉ khác một chữ nhưng uy lực lại kém một trời một vực.

Cô ta đã không khách khí như vậy, lại còn bắt chước An Nhật Quân, Trương Tuyết Linh cảm thấy mình còn nhịn nữa thì quá yếu đuối rồi.

Ban đầu Silver thấy Trương Tuyết Linh bị Lôi Kích của mình đánh trúng, tự tin trong lòng dâng lên, nhưng khi dùng sang chiêu Lôi Võng thì lại bị cô đơn giản dễ dàng chém xuống một kiếm liền phá hủy được, khiến cô ta nhất thời sững sờ không kịp phản ứng.

Đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy Trương Tuyết Linh lạnh lùng cầm kiếm lao vọt tới, cô ta không khỏi hoảng loạn vội vàng ném ra vài tia điện hòng ngăn cản cô, nhưng tất cả đều bị Trương Tuyết Linh dễ dàng đánh tan.

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, chưa đầy hai giây Trương Tuyết Linh đã đến trước mặt cô ta, hung hăng chém xuống. Silver thoáng chốc tái mặt, theo bản năng đưa quyền trượng lên đỡ.

Keng một tiếng, quyền trượng của cô ta bị chém làm đôi, xung lực còn dư lại từ nơi bị gãy lan truyền đến hai tay cô ta, khiến cổ tay cô ta đau nhói tê mỏi.



Cô ta kinh ngạc trợn lớn mắt nhìn vũ khí của mình trong tay, hai cánh tay run nhẹ, không rõ là vì xung lực vừa rồi hay là vì kinh hãi đến không thể tin nổi.

“Sao... sao có thể?! Sao mày có thể chém gãy vũ khí của tao được?! Nó đã là thánh cấp rồi!!!”

Silver là người chơi nạp tiền, vị trí xếp hạng trong server tuy không bằng được như Mặt Trời Mùa Đông hay Đao Phá Thiên, nhưng vẫn hơn khối người, trừ phi các đại thần ra tay, hiếm khi có ai bắt nạt được cô ta. Vũ khí của cô ta đã được cô ta nâng lên thánh cấp, nếu không so sánh với các vị đại thần thì đã cực kỳ quý giá rồi.

Nhưng cô ta lại không ngờ, Trương Tuyết Linh chỉ đơn giản chém một nhát, nó, liền cứ thế gãy đôi!!!

Trương Tuyết Linh lùi ra sau vài bước, mỉm cười đáp, “Ồ? Nhưng mà kiếm của tôi lại là thần cấp nha.”

Nhìn vẻ mặt chế giễu của Trương Tuyết Linh, Silver tức giận đến run cả người, dứt khoát vứt hai nửa quyền trượng xuống đất rồi giơ hai tay lên song song đặt trước ngực. Trương Tuyết Linh mới đầu còn hơi nghi hoặc nhíu mày nhìn cô ta, đến khi thấy giữa hai lòng bàn tay cô ta dần xuất hiện các tia điện trắng xóa lạnh lẽo, cô không khỏi ngạc nhiên nhướng mày.

“Mày cho rằng phá hủy vũ khí của tao tao liền không giết được mày sao? Tao đã nói rồi, hôm nay tao nhất định phải giết chết mày cho hả dạ! Lôi Cầu!!”

Mắt thấy quả cầu điện phóng tới, Trương Tuyết Linh vội vàng nghiêng người né tránh. Quả cầu suýt soát sượt qua mang tai cô, trong không khí như có như không truyền đến tia điện mỏng như tơ, khiến vành tai cô cảm nhận được chút tê dại nhàn nhạt.

Trương Tuyết Linh thật sự không ngờ, khi Silver tức giận lên tinh thần lực của cô ta lại trở nên ổn định mạnh mẽ hơn như vậy. Thiếu sự trợ giúp của vũ khí, chiêu thức tấn công của cô ta vậy mà lại còn có uy lực hơn.

Tuy rằng Silver tấn công cô trước, nhưng cô vẫn không muốn giết người, cho dù đây chỉ là thế giới ảo. Đi qua nhiều thế giới, thật ra cô đã hiểu, rồi sẽ có lúc cô phải giết người, nhưng cô không muốn vì thế mà bản thân trở thành người không kính trọng mạng sống, động tí liền có thể hạ sát thủ.

Nếu đã vậy, cô chỉ có thể nhanh chóng ra tay, khiến cô ta không thể tiếp tục hành động nữa mà thôi.

Thấy Silver lại phóng đến một tia điện, Trương Tuyết Linh lắc mình né tránh, Ly Băng kiếm thuần thục huơ trên không, chém xuống một đường, “Đóng Băng Vạn Dặm!”

Từ nơi mũi kiếm, mặt đất bắt đầu đóng một tầng băng dày rồi nhanh chóng lan ra xung quanh, tốc độ đóng băng nhanh đến lóa mắt. Giống như chỉ vừa chớp mắt một cái, băng đã lan ra vài mét, chạy đến dưới chân Silver.

Đợi đến lúc cô ta phản ứng lại thì đã quá trễ, hai bắp chân cô ta bị đóng băng hoàn toàn, không thể nhúc nhích được. Cô ta nâng mắt trừng Trương Tuyết Linh, dưới chân dùng lực cố gắng phá tan lớp băng để thoát ra nhưng lại không thể. Nhận ra được bản thân đã bị Trương Tuyết Linh khống chế, cô ta càng thêm tức điên lên, cơn phẫn nộ trong lòng dường như đã tăng lên đỉnh điểm, giơ hai tay lên ý đồ muốn tiếp tục tạo ra tia điện tấn công cô.

Trương Tuyết Linh lạnh lùng cảnh cáo, “Tôi vốn không muốn giết cô. Nếu cô không muốn phải chịu đau đớn thì dừng lại đi.”

Silver lại chỉ cho rằng Trương Tuyết Linh đang coi thường khinh bỉ cô ta, cảm thấy cô như đang đứng ở thế trên nhìn xuống mình mà ra lệnh, sao có thể nghe theo lời khuyên nhủ của cô?

Thấy Silver không có ý thu tay lại, Trương Tuyết Linh không khỏi bực bội, phóng Ly Băng kiếm về phía cô.