Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 175: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (20)




Vừa vào game, Trương Tuyết Linh đã nhận được tin nhắn Mặt Trời Mùa Đông để lại.

“Khi nào em onl thì đến Rừng Hoa Đào tìm anh.”

Nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi này, tim Trương Tuyết Linh dần tăng nhanh nhịp đập, bỗng xuất hiện một tia chờ mong. Thu lại tin nhắn, Trương Tuyết Linh thuê NPC chở mình đến Rừng Hoa Đào. Sau khi làm một vài trận buôn bán nhỏ, tiền để mua phương tiện di chuyển thì cô không đủ, nhưng tiền để thuê xe thì vẫn dư sức.

Trước khi qua cổng truyền tống đến Rừng Hoa Đào, Trương Tuyết Linh đã tính sẽ gọi cho anh để thông báo mình đã đến. Nhưng vừa mới bước vào Rừng Hoa Đào, cô đã nhìn thấy anh nhàn nhã đứng dưới bóng cây anh đào cách điểm truyền tống không xa. Trên người anh lúc này không phải là bộ cổ phục màu trắng thường ngày nữa mà thay vào đó là bộ trang phục màu đỏ, kiểu dáng hơi rườm rà một chút, mang hơi hướng tiên hiệp.

Ngày thường anh mặc màu trắng khiến cho dáng vẻ ôn hòa của anh thêm một phần thanh nhã lãnh đạm, tựa như đóa sen trắng vậy. Hiện tại thay sang màu đỏ, trông anh nhiệt huyết và ấm áp hơn nhiều, phần lãnh đạm kia cũng biến mất khiến anh trông thân thiện và dễ gần hơn.

Anh bỗng nhiên thay đổi quần áo làm cho Trương Tuyết Linh hơi ngạc nhiên một chút, nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại phản ứng, chạy đến chỗ anh. Mặt Trời Mùa Đông vẫn luôn quay mặt về phía điểm truyền tống nên Trương Tuyết Linh vừa xuất hiện anh đã nhìn thấy, cũng mỉm cười đứng thẳng dậy đi về phía cô.

Đến trước mặt anh, Trương Tuyết Linh cười hỏi, “Em còn đang định gọi cho anh, không ngờ anh lại chờ sẵn ở đây rồi. Anh chờ lâu chưa? Sao không đi làm chuyện khác trước?”

“Không lâu, anh cũng mới tới thôi,” Mặt Trời Mùa Đông trả lời, “Anh đoán hẳn em sẽ vào game tầm giờ này.”

“À…” Trương Tuyết Linh mím môi cười, “Vậy anh hẹn em ra đây là có chuyện gì sao?”

Mặt Trời Mùa Đông nhu hòa cười, từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ y phục màu hồng được xếp gọn gàng đưa cho cô, “Tặng em.”

“Tặng em?” Trương Tuyết Linh hơi ngạc nhiên nhìn bộ y phục trên tay anh, “Sao lại tặng em?”

Hỏi xong, trong đầu cô chợt xẹt qua bốn chữ “Ngày lễ tình nhân”, hai gò má nhất thời ửng hồng, tia chờ mong trong lòng cũng càng ngày càng lớn.

Mặt Trời Mùa Đông không trả lời, chỉ ôn hòa nói, “Em mặc thử xem có thích không.”

Trương Tuyết Linh nén xuống ngại ngùng và suy nghĩ rối loạn trong lòng, đưa tay nhận lấy y phục rồi lựa chọn hành động “Mặc trang phục”, quần áo trên người cô liền được đổi sang bộ y phục mà Mặt Trời Mùa Đông mới đưa cho cô, còn trên tay cô lại đổi thành bộ y phục cô mặc ban đầu.

Trương Tuyết Linh cất bộ y phục cũ vào trong túi, cúi đầu quan sát bộ y phục mới mình đang mặc. Bộ y phục này có vài lớp vải, nhưng đều là vải lụa mỏng nhẹ nên không nóng bức, lại còn tạo được cảm giác mềm mại phiêu dật. Đường nét cắt may ôm lấy cơ thể, tôn lên vòng eo duyên dáng nhỏ nhắn của cô. Kiểu dáng và hoa văn của bộ y phục cũng khá phức tạp và rực rỡ, mang phong cách tiên hiệp, trông có nét tương đồng với bộ y phục mà Mặt Trời Mùa Đông đang mặc.

Vừa nghĩ đến đây, Trương Tuyết Linh lập tức sững người, ngẩng đầu quan sát lại bộ trang phục trên người Mặt Trời Mùa Đông. Càng nhìn, khuôn mặt cô lại càng đỏ rực.

Mặt Trời Mùa Đông nhìn phản ứng của cô liền biết cô đã đoán ra được lai lịch của bộ trang phục mà bọn họ đang mặc, khóe môi nhu hòa nâng lên, đôi mắt cũng cong lên tựa vầng trăng non, dịu dàng nhìn cô. Anh lại lấy ra một sợi dây chuyền trông khá đơn giản, được làm từ chất liệu khá giống bạc. Mặt dây chuyền là một viên ngọc xanh lam hình trái tim, được một khung bạc chế tác cầu kỳ ôm lấy.

Trương Tuyết Linh nhìn sợi dây chuyền, hơi ngạc nhiên hỏi, “Đây là…?”



“Đẹp không?” Mặt Trời Mùa Đông hỏi.

“Đẹp lắm! Là anh tự làm sao?”

Mặt Trời Mùa Đông ừ nhẹ, ngỏ ý, “Đẹp thì anh đeo cho em nhé?”

Khuôn mặt Trương Tuyết Linh lại ửng hồng, thẹn thùng khẽ gật đầu. Mặt Trời Mùa Đông mỉm cười, bước ra phía sau cô. Trương Tuyết Linh lúng túng vén tóc sang một bên để anh dễ thao tác, sau đó lại cúi đầu chờ đợi. Trái tim căng thẳng đến cực hạn, tràn đầy hồi hộp và bối rối.

Lúc thấy hai tay anh cầm theo sợi dây chuyền vòng ra trước mặt mình, cô khẩn trương đến mức nín thở, không dám phà hơi lên tay anh, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích. Mặt Trời Mùa Đông nhìn bộ dạng như lâm đại địch của cô, không khỏi buồn cười, nhẹ nhàng hỏi, “Sao lại căng thẳng vậy? Không thích anh đứng gần như này sao?”

Phừng!

Khuôn mặt cô tựa như bốc cháy, sắc đỏ dần lan xuống cả cần cổ trắng nõn, đập thẳng vào mắt anh. Trương Tuyết Linh vội vàng lắc đầu, lúng túng đáp, “Kh--không phải…”

Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ, cũng không hỏi cô nữa mà hoàn thành nốt việc đeo dây chuyền cho cô, sau đó thay cô vén lại tóc. Lúc đầu ngón tay anh nhẹ lướt qua cổ cô để lấy tóc lên, một luồng điện bỗng xuất hiện chảy thẳng khắp toàn thân cô, khiến cô hơi nổi da gà, theo bản năng nghiêng đầu rụt cổ lại.

Xong xuôi, Mặt Trời Mùa Đông bước lên phía trước đối diện với cô, nhìn cô cười. Dưới ánh mắt của anh, Trương Tuyết Linh có chút chịu không nổi, ngượng ngùng lắp bắp hỏi, “Tr--trông em thế nào?”

“Đẹp lắm,” Mặt Trời Mùa Đông dịu dàng nói, “Còn đẹp hơn những gì anh tưởng tượng nữa.”

Trương Tuyết Linh xấu hổ mím môi cười, cúi đầu không dám nhìn anh, không biết phải phản ứng như thế nào. Cơ thể cô dưới cái nhìn và lời nói của anh ngày càng nóng rực lên, tựa như đang đứng trên bếp lửa vậy, nhưng lại không khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn có chút chờ mong và vui vẻ.

Mặt Trời Mùa Đông đưa tay lên vén tóc mai của cô, nhẹ hỏi, “Em biết hôm nay là ngày gì chứ?”

Trương Tuyết Linh gật gật đầu, vẫn không dám nhìn anh.

“Anh tặng quà cho em trong ngày này, lại còn là trang phục đôi, em hiểu ý anh là gì chứ?”

Giọng anh nhẹ nhàng lại quyến luyến, chậm rãi nói từng chữ mà bày tỏ với cô, khiến trái tim cô run lên, một cỗ sung sướng bỗng trào dâng trong lòng.

Thấy cô lại ngượng ngùng gật đầu, Mặt Trời Mùa Đông nhoẻn miệng cười, dùng hai tay nâng khuôn mặt cô lên. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ khuôn mặt cô truyền lại, anh mới biết cô đang xấu hổ đến mức nào.

“Vậy câu trả lời của em là gì?”

Tuy rằng bị anh nâng mặt lên, Trương Tuyết Linh vẫn không có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh. Tròng mắt cô hơi liếc sang bên, có lẽ vì xấu hổ mà hai mắt trở nên có chút mơ màng, khiến cho khuôn mặt đang đỏ rực của cô càng trở nên động lòng người.



Nghe anh hỏi, Trương Tuyết Linh cố gắng kìm nén xuống khẩn trương trong lòng, ngượng ngùng đáp, “Nếu… nếu không đồng ý, em đã không… đã không nhận quà của anh rồi…”

Mặt Trời Mùa Đông bật cười, trong tiếng cười tràn đầy sung sướng cùng thỏa mãn. Anh ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Sau đó anh cụng trán với cô, khẽ cọ chóp mũi nói, “Em thật dễ thương.”

Có lẽ Trương Tuyết Linh đã xấu hổ đến cực hạn rồi nên lần này sắc đỏ trên mặt cô không tăng thêm nữa. Ngược lại, cô đánh ánh mắt trở về nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt sáng như sao, tràn đầy các vụn sáng nhỏ xinh đẹp đến mức anh không thể dời mắt được.

Anh đứng thẳng người lại, hai người nhìn nhau cười. Mặt Trời Mùa Đông hơi há miệng, đang định nói gì đó thì đôi mày anh bất chợt chau nhẹ, đưa tay xoa đầu cô rồi bảo, “Đợi anh một lát,” sau đó anh lấy tai nghe ra đeo lên.

“Mẹ gọi cho con ba cuộc rồi đó!” Vừa thấy anh bắt máy, An phu nhân ở đầu dây bên kia lập tức phàn nàn.

Mặt Trời Mùa Đông từ tốn giải thích, “Con đang có chuyện quan trọng phải làm.”

“Chơi game mà quan trọng gì chứ? Mau ra đây, cha muốn nói chuyện với con.”

Đáy mắt Mặt Trời Mùa Đông khẽ lóe lên, hơi nhìn qua Trương Tuyết Linh, hỏi lại, “Không phải cha đang đi làm sao?”

“Hôm nay cha về sớm. Nói chung mẹ đã nói với cha con rồi, nhưng đây dù sao cũng là chuyện riêng của con, vẫn nên là tự con nói với ông ấy quan điểm và suy nghĩ của con.”

“Vâng, con biết rồi, con xuống ngay.”

Mặt Trời Mùa Đông đáp rồi cúp máy, sau đó quay sang nhìn Trương Tuyết Linh bảo, “Anh có chuyện cần phải off một chút.”

“Được, em đợi anh,” Trương Tuyết Linh nhanh chóng đáp lời.

Mặt Trời Mùa Đông cười, đưa tay vuốt má cô, “Nếu thấy lâu quá mà anh chưa quay lại thì em cứ đi chơi đi. Chừng nào anh quay lại sẽ gọi cho em.”

Nói rồi anh liền thoát game, Trương Tuyết Linh thì lại một gốc cây ngồi xuống chờ anh. Từ ngày đầu tiên cô chơi game, cô đã gặp Mặt Trời Mùa Đông, kể từ lúc đó, hầu như lúc nào cô cũng đều ở cùng anh. Bây giờ chỉ có một mình, nhất thời cô cũng không biết nên làm gì, Vưu Mạn Ni hẳn là đang ở cùng Đao Phá Thiên nên cũng không tiện liên lạc, cô chỉ đành ngồi chờ anh mà thôi.

Dù sao cảnh sắc nơi này rất đẹp, ngồi không một lúc cũng không sao.

Rừng Hoa Đào là một trong những bản đồ đông đúc của game, có khá nhiều nhiệm vụ cần phải đến nơi này hoàn thành hoặc là cần đi ngang qua nơi này để đến nơi khác, nên người ra người vào không dứt. Nhưng vì cảnh sắc đẹp, cũng có kha khá người đến đây chỉ là để ngắm cảnh, nên khi bọn họ thấy Trương Tuyết Linh ngồi dưới gốc cây ngẩn ngơ cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Ngồi được một lúc, một bóng người bỗng nhiên đến gần. Ban đầu Trương Tuyết Linh cho rằng đó chỉ là người chơi bình thường đến đây làm nhiệm vụ nên không để ý, chỉ đến khi người nọ đứng trước mặt cô, cô mới phản ứng lại ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn rõ người đến là ai, Trương Tuyết Linh đã không nhịn được nhíu mày. Không để cô kịp nói lời nào, người nọ đã chống hông hống hách hỏi, “Mùa Đông đâu?”