Mắt thấy thanh kiếm đến ngày càng gần, bản thân lại không thoát ra được, sắc mặt Silver lập tức trắng nhợt như tờ giấy, toát mồ hôi lạnh trơ mắt nhìn thanh kiếm đang dần phóng đại trước mắt mình. Ngay lúc cô ta cho rằng thanh kiếm kia sẽ cắt ngang cổ mình, bên cạnh bỗng hiện ra một người, giơ ra thanh đao ngăn cản lại Ly Băng kiếm.
Một tiếng keng lớn vang lên, thanh đao chắn trước mặt Silver khẽ rung lên, từng đợt khí mỏng như có như không phả lên chóp mũi Silver, khiến cô ta sởn lạnh gai ốc, không kiềm chế được run lẩy bẩy.
King nắm chặt thanh đao trong tay, sau khi thành công chặn lại được Ly Băng kiếm liền vận lực hất thanh kiếm đi rồi ôm lấy Silver lo lắng hỏi han cô.
Trương Tuyết Linh thấy King bỗng đột ngột từ giữa không trung xuất hiện bên cạnh Silver, kịp thời cứu cô ta thì không khỏi nghi hoặc nhíu mày, nâng tay lên triệu hồi Ly Băng kiếm trở về.
King xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp, hay là…
Rất nhanh, nghi hoặc trong lòng cô đã được giải đáp.
Sau khi an ủi Silver xong, King bước lên phía trước che chắn cho cô ta, sau đó nhìn thẳng Trương Tuyết Linh, trong mắt bốc lên lửa giận, “Đều là người cùng bang phái, tại sao cô lại ra tay với Silver?”
Trương Tuyết Linh thấy hắn ta chưa gì đã đổ tội cho mình, Silver đứng phía sau lại nhếch khóe môi đắc ý cười thì cười khẩy một cái, hiểu rõ cô ta đã có chuẩn bị sẵn. Hèn chi, bị cô ép đến vậy rồi cô ta vẫn cắn răng tiếp tục chiến đấu, còn không phải là vì chờ cứu viện đến rồi giả vờ làm kẻ vô tội sao?
Một bên thì luôn miệng nói yêu Mặt Trời Mùa Đông, một bên lại treo King lơ lửng, đem hắn ta làm lốp dự phòng. À không, cũng không thể nói là lốp dự phòng được, lốp dự phòng chỉ có thể dùng nếu cô ta thực sự có ý định đến với King trong trường hợp thất bại trước Mặt Trời Mùa Đông. Nhưng Trương Tuyết Linh biết rõ, cô ta sao có thể đến với King chứ?
Bởi vì cô ta là Hà Thục Ngân, theo anh từ ngoài đời vào đến trong game, yêu cố chấp như vậy, cộng thêm tính cách của cô ta, khó mà tạm bợ yêu đương với người khác được.
“Là Silver chủ động tấn công tôi trước, tôi chỉ là phòng vệ thích đáng mà thôi.”
King chém thanh đao giữa không trung tựa như để tiếp thêm khí thế cho mình, gằn giọng nói, “Nhưng khi tôi đến đây, lại chỉ thấy cô suýt chút nữa đã giết chết Silver!”
Trương Tuyết Linh phì cười một tiếng, “Anh nói nghe hay thật. Cô ta muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi còn phải ngoan ngoãn đứng yên cho cô ta giết sao? Chính anh cũng đã nói lúc anh đến đây mới thấy, vậy trước đó đã xảy ra chuyện gì, làm sao anh biết được?”
King bị Trương Tuyết Linh nói cho á họng, nhất thời đen mặt không biết nên đáp lại thế nào. Silver đứng ở phía sau thấy tình hình không ổn, trong lòng thầm mắng hắn ta vô dụng, ngoài mặt lại tỏ vẻ đáng thương yếu ớt, rưng rưng nước mắt nắm lấy cánh tay hắn nói.
“King, anh phải phân xử giúp em. Anh nhìn vũ khí của em đi, bị cô ta chém thành hai mảnh rồi. Sau này em biết phải làm sao đây? Hức, cô ta còn đóng băng chân em nữa, hiện tại chân em đã tê lạnh đến không còn cảm giác gì rồi. Cũng không biết có bị tàn phế hay không… Hức hức… Nếu ban nãy anh mà không đến kịp, chắc thứ anh thấy lúc này chỉ còn là cái xác của em mà thôi… Hu hu hu…”
Nghe cô khóc lóc kể lể, lúc này King mới hốt hoảng nhìn xuống chân cô ta, liền thấy hai bắp chân cô ta quả thật đã bị hóa thành băng. Sắc mặt hắn liền biến tái, vội vàng dùng đao đâm vỡ lớp băng bên ngoài. Lớp băng vỡ ra, để lộ hai cẳng chân trắng bệch xanh tím vì bị chịu lạnh trong một khoảng thời gian dài, khiến trái tim hắn như bị dao cắt, đau đớn thương xót không thôi.
Lúc trước có lớp băng chống đỡ nên không sao, hiện tại băng bị phá, hai chân cô ta lại đã tê liệt hoàn toàn, tức khắc mềm oặt ngã xuống. Cũng may, King đứng ngay cạnh cô ta kịp thời phản ứng lại, đưa tay đỡ lấy cô ta mới khiến cho cô ta không bị mất mặt.
King bế cô ta lên theo kiểu công chúa, Silver lúc này cũng không thể đi lại được nữa bèn để mặc cho hắn bế mình. Sau khi lại một gốc cây, hắn cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói với cô ta, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ trả thù cho em.”
Silver cảm động nhìn hắn, rưng rưng nước mắt đáp, “Vâng, em chỉ có thể dựa vào anh thôi.”
Cảnh tượng này khiến Trương Tuyết Linh không khỏi buồn nôn.
Không phải buồn nôn vì mấy lời sến súa khiến người cảm động của King, mà là vì thái độ của Silver.
Cô ta một bên thì cứ luôn mồm nói thích Mặt Trời Mùa Đông, còn vì cô và anh xác định quan hệ mà tức điên đến mức muốn giết cô. Nhưng khi không có anh ở đây, cô ta liền đóng kịch lợi dụng tình cảm King dành cho mình để đạt được mục đích, khiến cô không khỏi buồn nôn thay cho anh.
Được loại người như vậy thích cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Trong lúc Trương Tuyết Linh còn đang cảm thấy ghê tởm với cách làm của Silver, King đã đứng lên đi đến đối diện với cô. Sau đó, không nói không rằng, hắn đã cầm đao phóng vọt đến trước mặt cô.
Trương Tuyết Linh giật mình, vội vàng giơ kiếm lên ngăn cản, lực va chạm mạnh đến mức cô phải nhảy lùi về sau hai bước để giảm bớt xung lực, cổ tay cũng truyền đến cơn đau nhói nhẹ.
Quả nhiên là chiến sĩ có khác, sức mạnh và tốc độ đều cao hơn rất nhiều.
Ánh mắt cô nhìn hắn trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Tuy rằng cô không thích tổn thương người khác, càng không thích giết người, nhưng hai người này thực sự quá vô sỉ rồi. Chủ động tấn công cô trước không nói, lại còn đổi trắng thay đen, đánh không lại liền gọi người tới giúp, khi dễ cô là quả hồng mềm sao?!
Tuy rằng Trương Tuyết Linh vừa mới lui về sau hai bước, nhưng khoảng cách rốt cuộc vẫn không lớn hơn được bao nhiêu. Thấy bản thân tấn công bất ngờ thất bại, King cũng không ngạc nhiên gì mấy, lập tức tiếp tục cầm đao chém cô.
Sức lực của hắn rất lớn, vũ khí cũng đã là thần cấp, đánh cận chiến với hắn Trương Tuyết Linh không khỏi rơi vào thế hạ phong. Tuy rằng cô vẫn luôn có thể cản được chiêu công kích của hắn nhưng cũng vì thế mà cổ tay cô phải chịu lực rất nhiều, cơn đau nhói mỗi lần đỡ đòn giống như xếp tầng lên nhau, càng ngày càng đau hơn.
Nếu không phải dựa vào Ly Băng kiếm, cộng thêm lúc trước được Mặt Trời Mùa Đông dạy võ qua thì hẳn cô đã không thể chống cự lâu như vậy.
Người chơi pháp sư tuy rằng có ưu thế hơn so với người chơi chiến sĩ, nhưng King đã chiếm được tiên cơ trước, ngay từ đầu đã áp sát cô rồi liên tục tấn công, khiến cô không có thời gian để thi triển chiêu thức. Tuy đôi lúc cô vẫn tóm được thời cơ để phóng ra vài phiến băng đơn giản, mấy lần cũng đã đánh trúng hắn, để lại vài vết cứa trên cơ thể, nhưng chút vết thương đó đối với hắn lại chả là gì. Không giống cô, cô đã bao giờ phải chịu đau chịu khổ đâu chứ?
Trang bị của cô, ngoại trừ vũ khí ra thì những thứ khác đều kém của King, cô muốn chạy cũng chạy không thoát, trừ phi là ngự kiếm bay đi. Nhưng mà… nếu làm như vậy, rất có khả năng sẽ khiến người nghi ngờ về Ly Băng kiếm.
Suy nghĩ trong đầu Trương Tuyết Linh xoay chuyển mấy vòng, cố gắng tìm ra phương án tối ưu nhất. Trong lúc đó, King dường như đã nhận ra được sức tay cô ngày càng yếu, hắn liền được thế tấn công ngày càng dồn dập hơn. Mỗi chiêu kế tiếp đều tăng thêm một phần lực lượng khiến cho cổ tay Trương Tuyết Linh ngày càng đau, dần có chút chịu không nổi.
Đắc ý trong lòng King dâng cao, cảm thấy thời cơ đã đến, hắn liền dùng toàn bộ sức lực của mình chém ngang một đường. Ở trong tính toán của hắn, lúc này hẳn Trương Tuyết Linh đã rất mệt mỏi, bàn tay cầm kiếm thậm chí đã bắt đầu không vững. Chỉ cần hắn dùng hết sức lên một đao này, kiếm của cô sẽ bị đánh văng đi. Khi đó, giải quyết cô là chuyện hết sức dễ dàng.
Người xem đứng ở xung quanh cũng nhìn ra được tình thế bất lợi của Trương Tuyết Linh. Bọn họ cũng cảm thấy cô rất vô tội, một số người thậm chí còn cảm thấy bức xúc thay cô. Dù sao King cũng là đệ nhị toàn server, vì một cái cớ đúng sai không rõ liền ra tay đòi đánh đòi giết một cô gái có lực chiến còn không vào được top hai mươi, thật quá mất mặt đàn ông.
Nhưng bọn họ cũng không mạnh hơn được bao nhiêu, King lại còn là bang chủ của bang phái đệ nhất server, cho dù cảm thấy bất bình bọn họ cũng sẽ không rảnh đi nhúng tay vào chuyện người khác, kiếm phiền phức cho bản thân.
Lúc thấy King chém ra một đao kia, ai cũng cho rằng cô sắp toi đời rồi, đến King cũng vô cùng tự tin và đắc ý chiến thắng đã nằm trong tay mình, nhưng không ngờ, chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của bọn họ.
Thứ bị đánh văng đi không phải là Ly Băng kiếm, mà là Trương Tuyết Linh!
Nói một cách chính xác hơn, ngay khoảnh khắc King chém tới, dưới chân Trương Tuyết Linh liền dùng lực, nương theo lực chém của hắn mà nhảy bật ra sau! Nháy mắt, khoảng cách giữa hai người họ liền kéo dãn hơi hai mét.
King quá tự tin vào bản thân, đồng thời cũng quá coi thường Trương Tuyết Linh, lúc này tình huống đột ngột thay đổi khiến hắn sững người, không kịp phản ứng. Mà Trương Tuyết Linh lại nén xuống cơn đau nơi cổ tay, ngay tại khoảnh khắc cô còn đang bay người trên không trung đã huơ kiếm thi triển chiêu thức.
Lúc mũi chân cô chạm đất cũng là lúc cô hét lên, “Băng Liên Bạo Nộ!”
Nhìn thấy đóa sen băng lao vút về phía mình, trong đầu King chợt hiện ra cảnh tượng lúc trước boss ở phó bản năm mươi bị cô một chiêu giết chết, sắc mặt tức khắc tái nhợt, vội lui ra sau chạy trốn, đồng thời cũng đưa đao lên chống đỡ.