Trương Tuyết Linh thân là người bị nói đến sắc mặt lại vẫn như thường, mỉm cười nhìn Hà Thục Ngân, nhẹ nhàng ôn hòa đáp, “Cám ơn chị đã quan tâm. Tuy rằng em có bệnh tim, nhưng cũng không yếu ớt như vậy. Huống chi, ngành học của em là Âm nhạc, tất nhiên em đã chuẩn bị tâm lý trước cho mình rồi. Đến lúc đó, còn hy vọng chị sẽ đến xem em và học trưởng biểu diễn.”
Cô lại nhìn qua An phu nhân, hơi tươi cười nói, “Nếu hôm đó cô có thời gian, cũng hy vọng cô sẽ đến xem bọn con biểu diễn nhé, dù sao cô cũng là vị thính giả đầu tiên của bọn con mà.”
An phu nhân thu lại biểu cảm vừa rồi của mình, mỉm cười đáp, “Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên Tiểu Quân biểu diễn, cô nhất định sẽ đến.”
An Nhật Quân nhìn Trương Tuyết Linh, nở nụ cười nhu hòa nhàn nhạt. Trước sự công kích của Hà Thục Ngân, cô không chút do dự đáp trả, trong nhu có cương, lại thêm câu cuối kia… anh có thể cho rằng, cô đã bắt đầu thích anh rồi không?
Không để ý đến sắc mặt khó coi của Hà Thục Ngân, An Nhật Quân ngỏ ý với Trương Tuyết Linh, “Hiện tại nhà anh có khách, chúng ta tập luyện ở đây cũng không phù hợp lắm. Hay là anh dẫn em lên lầu nhé?”
“Vâng, vậy cũng được,” Trương Tuyết Linh gật đầu.
Vừa nghe vậy, Hà Thục Ngân liền không giữ được bình tĩnh, vội vàng ngăn cản, “Không được!”
An Nhật Quân liếc qua cô ta, đáy mắt ẩn giấu tức giận, “Liên quan gì đến cô?”
“Em…” Hà Thục Ngân cắn môi, đáng thương nhìn anh, nhưng khi thấy anh không có phản ứng gì, ngược lại còn bắt tay vào dọn dẹp chuẩn bị mang đàn lên lầu, cô ta không khỏi nghiến răng, đành phải nói tiếp, “Dù sao Tuyết Linh cũng là nữ, tuy là vì luyện tập, nhưng mà cô nam quả nữ ở một mình cũng không ổn lắm, huống chi đó còn là phòng ngủ của anh. Em cũng chỉ là lo cho thanh danh của Tuyết Linh mà thôi…”
Phòng ngủ?
Trương Tuyết Linh giật mình nhìn qua An Nhật Quân, lại thấy anh đang nhìn Hà Thục Ngân, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc. Cô bất giác hơi nắm tay lại, trái tim không khống chế được mà tăng nhanh nhịp đập.
Không được, Trương Tuyết Linh, không được nghĩ lung tung. Đừng ảo tưởng.
Anh ấy đề nghị như vậy chỉ là vì không muốn làm phiền đến mẹ anh và Hà Thục Ngân, cũng đồng thời vì để có một nơi yên tĩnh phù hợp hơn để luyện tập mà thôi. Chọn phòng ngủ, là vì trong nhà anh ấy không có căn phòng trống nào khác để luyện tập, nếu không ban đầu bọn họ cũng đã không phải luyện tập ở phòng khách rồi.
Chỉ là như vậy mà thôi, mày không được ảo tưởng!
“Tuyết Linh, em sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?” An Nhật Quân vừa mới nhìn qua cô đã thấy cô nắm chặt tay cúi gằm đầu, cho rằng cô xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến bên cạnh cô lo lắng hỏi.
Trương Tuyết Linh nhìn anh, giây sau đã cụp mắt, nhàn nhạt nói, “Hôm nay anh có khách, chúng ta tiếp tục luyện tập cũng không tốt lắm, hay là để em về đi, lần sau chúng ta lại tiếp tục.”
“Được,” An Nhật Quân nhanh chóng đồng ý, “Nếu vậy mai anh lại đến đón em, được chứ? Coi như bù lại cho chiều nay. Anh đoán ngày mai, hẳn sẽ không có vị khách nào tới nữa đâu.”
Nói đến câu cuối, An Nhật Quân liếc qua nhìn Hà Thục Ngân, ý cảnh cáo hiện rõ nơi đáy mắt.
Trương Tuyết Linh nâng mắt nhìn anh, vừa vặn thu hết mọi biểu cảm của anh vào trong mắt, nội tâm chợt cảm thấy ngọt ngào. Cô hơi cười, gật đầu đáp, “Vậy cũng được.”
“Để anh giúp em thu dọn đàn.”
Trương Tuyết Linh cám ơn một tiếng rồi cũng thu dọn những thứ khác của mình, sau đó đứng dậy chào An phu nhân. An Nhật Quân ôm hộp đàn đi theo cô, lúc đi ngang qua mẹ mình thì nói, “Mẹ, con đưa Tuyết Linh về trường trước.”
Trương Tuyết Linh hơi giật mình, quay đầu nhìn anh bảo, “Học trưởng, không cần đâu, em tự bắt xe về là được. Anh ở nhà tiếp khách đi.”
An Nhật Quân cười, “Là anh đón em đến đây, anh đương nhiên phải chịu trách nhiệm đưa em về rồi.”
Thấy cô vẫn do dự, An phu nhân mỉm cười nói, “Tuyết Linh, con đừng khách sáo như vậy, cứ để Tiểu Quân đưa con về đi.”
Bà đã nói vậy, Trương Tuyết Linh cũng không tiện từ chối nữa, đành đồng ý. Lại chào bà lần nữa, Hà Thục Ngân cô cũng lịch sự chào một tiếng, sau đó cùng An Nhật Quân rời đi. Trở về trường, An Nhật Quân giúp cô đem đàn về tận phòng mới quay về.
Vưu Mạn Ni lúc này đã tỉnh dậy, thấy cô về thì nôn nóng hỏi han một phen. Trương Tuyết Linh nhớ hôm qua An Nhật Quân bị chửi oan, liền nhân lúc này kể lại cho cô nghe, gỡ gạc lại chút hình ảnh cho An Nhật Quân.
Kết quả không khiến cô thất vọng, tuy rằng Vưu Mạn Ni rất ghét mỗi lần An Nhật Quân đối xử quá tốt với Trương Tuyết Linh, nhưng đối với việc khi đứng trước Trương Tuyết Linh và Hà Thục Ngân, anh lựa chọn thiên vị Trương Tuyết Linh, Vưu Mạn Ni lại cực kỳ hài lòng.
An Nhật Quân đưa Trương Tuyết Linh về xong thì quay trở về nhà mình. Lúc vào nhà, thấy Hà Thục Ngân đã rời khỏi, tâm tình của anh mới tốt lên được một chút, chào An phu nhân một tiếng rồi hướng lên lầu, lại bị bà gọi lại, “Tiểu Quân, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
An Nhật Quân quay đầu nhìn bà, hai giây sau đáp “Vâng” một tiếng, quay người trở lại trước ghế sô pha, ngồi xuống đối diện với bà.
“Con và Tuyết Linh…”
“Con yêu cô ấy,” An Nhật Quân thẳng thắn nói.
An phu nhân hơi ngẩn người, không ngờ anh sẽ đáp lại như vậy, dứt khoát và chân thành nói cho bà, không phải là thích, mà là yêu.
Bà thở nhẹ một hơi, nói với anh, “Con bé rất tốt, ngoan ngoãn lễ phép, mẹ cũng rất thích con bé. Nhưng mà chuyện con bé có bệnh tim, con đã suy nghĩ kỹ càng bao giờ chưa?”
An Nhật Quân nhìn bà, không đồng ý nói, “Cô ấy bị bệnh tim thì đã sao chứ? Chẳng lẽ bị bệnh tim liền không nên yêu và được yêu sao?”
“Ý mẹ không phải như vậy,” An phu nhân nhẹ nhàng giải thích, “Mẹ không phải ghét bỏ gì con bé, mẹ chỉ là muốn con hiểu rõ. Con bé bị bệnh tim, sức khỏe sẽ không được như những người khác. Nếu con ở bên nó, con sẽ phải chú ý đến sức khỏe của nó, bệnh tình của nó, cảm xúc của nó. Tuổi thọ của nó, có lẽ cũng sẽ không khác một người khỏe mạnh, cũng có lẽ sẽ ngắn hơn. Lúc nó phát bệnh, có lẽ sẽ không có chuyện gì, cũng có lẽ sẽ không qua khỏi. Tất cả những điều này, con đã nghĩ đến chưa? Đã thử tưởng tượng bản thân sẽ ra sao khi tình huống đó xảy ra chưa? Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Nghe bà chất vấn, An Nhật Quân không những không cảm thấy áp lực, ngược lại còn nở nụ cười. Đợi bà nói xong, anh cũng nhìn thẳng lại vào mắt bà, ôn hòa và chậm rãi đáp lại, nhưng từng từ trong đó lại tựa như nặng ngàn cân, khiến người khác không thể nghi ngờ.
“Những điều này, mẹ không cần lo lắng. Con đối với cô ấy không chỉ có yêu, mà còn có thương! Đừng nói là bị bệnh tim, cho dù cô ấy có mất tay mất chân, thậm chí là cả đời sống thực vật trên giường, ở bên cạnh con chỉ có thể là cô ấy, mà ở bên cạnh cô ấy, cũng chỉ có thể là con!”
“Con…” An phu nhân sững người, “Con đã tính xa đến vậy rồi sao? Nhưng còn cha con---”
“Cho dù cha ở đây lúc này, lời con nói ra cũng sẽ không thay đổi.”
An phu nhân nhìn anh một lúc, rốt cuộc thở dài, hơi phất tay, “Được rồi, nếu con đã quyết định như vậy, cũng đã nghĩ kỹ, vậy mẹ sẽ không có ý kiến gì. Về phần cha con, mẹ sẽ thuyết phục.”
An Nhật Quân mỉm cười đáp, “Có mẹ ủng hộ thì con còn sợ gì nữa.”
“Thằng nhóc này!” An phu nhân tức giận phì cười.
*
Ngày hôm sau, An Nhật Quân lại đón Trương Tuyết Linh đến nhà mình luyện tập. Hôm qua cô có để ý thấy sắc mặt An phu nhân thay đổi khi biết cô bị bệnh tim, còn cho rằng bà sẽ không quá ủng hộ hai người họ. Nhưng lúc gặp cô, thái độ của bà lại vẫn như cũ, thân thiện hòa ái, thỉnh thoảng lại nói giỡn một hai câu. Tuy rằng Trương Tuyết Linh không rõ đó là vì bà không có ý kiến gì với sức khỏe của cô, hay là vì bà đang giữ phép lịch sự cơ bản, nhưng ít nhất kết quả như vậy vẫn khiến cho Trương Tuyết Linh an tâm phần nào.
Cứ như vậy, mỗi thứ sáu Trương Tuyết Linh sẽ luyện tập cùng An Nhật Quân trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ, đến cuối tuần thì sẽ qua nhà anh để luyện tập thêm. Nháy mắt, hai tuần trôi qua, ngày lễ mà các cặp đôi mong chờ nhất cũng đến gần.
Trương Tuyết Linh trở về phòng, phát hiện Vưu Mạn Ni ngày thường vẫn hay chờ cô trở về trò chuyện nay lại đang nằm trong khoang ngủ chơi game, không khỏi buồn cười. Vưu Mạn Ni vẫn hay trêu cô và Mặt Trời Mùa Đông có gì đó với nhau, nhưng chính Vưu Mạn Ni và Đao Phá Thiên lại cũng có gì đó với nhau. Hôm nay Vưu Mạn Ni lên game sớm như vậy, hẳn là có hẹn với anh ta rồi.
Dù sao, hôm nay cũng là ngày lễ tình nhân.
Nghĩ đến đây, tâm tình Trương Tuyết Linh bỗng có chút nôn nao. Nhìn qua phía giường Vưu Mạn Ni, cô khẽ mỉm cười, nhanh chóng bỏ cặp xuống rồi cũng chui vào trong khoang ngủ của mình, tiến vào game.