“Ni Ni vì em mà qua đây chơi lại từ đầu, bây giờ em bỏ cô ấy như vậy, có phải không ổn lắm không?” Đi được một đoạn, Trương Tuyết Linh mới chực nhớ ra Vưu Mạn Ni bị mình bỏ lại phía sau, không khỏi cảm thấy áy náy.
“Không sao, Thiên sẽ tiếp đón cô ấy thật tốt!” Mặt Trời Mùa Đông xoa đầu cô an ủi.
Trương Tuyết Linh thở dài một hơi. Đều tại cô, vậy mà lại bị nhan sắc của anh mê hoặc. Điều đáng nói là cô còn không biết cái nhan sắc này có bao nhiêu phần trăm là thật nữa!
Còn đang ảo não, ngựa dưới thân đã dừng lại. Trương Tuyết Linh giương mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ đang đứng trước một cửa tiệm quần áo, nghi hoặc hỏi, “Sao chúng ta lại đến đây?”
Mặt Trời Mùa Đông xuống ngựa trước rồi đỡ cô xuống, mở miệng giải thích, “Nhiệm vụ tiếp theo là ở núi Everi, nơi đó rất lạnh, chúng ta cần phải mua ít quần áo ấm cho em.”
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, trong cửa hàng cũng đang có vài vị khách khác, nhân viên duy nhất là một nam nhân trung niên, cũng là chủ của cửa hàng. Trang phục trong cửa hàng đều là quần áo ấm, giày mũ bao tay đều có đủ, phong cách cũng đa dạng, hiện đại cổ đại phương Tây phương Đông đều có.
Đây cũng là một trong những điểm đặc sắc của game, văn hóa đa dạng. Lúc đầu thấy Mặt Trời Mùa Đông và Đao Phá Thiên cưỡi ngựa cô còn cho rằng phương tiện di chuyển chỉ có ngựa, sau này nhìn thấy mô tô xe hơi phi thuyền các loại Trương Tuyết Linh mới vỡ lẽ. Điều này cũng góp phần thỏa mãn sở thích và mong muốn của người chơi, cho họ được trải nghiệm những thứ mà ở ngoài đời bọn họ khó mà có cơ hội được trải nghiệm.
“Em thích cái nào thì cứ mua, núi Everi rất lạnh, nên chọn loại nào dày một chút, tốt nhất mỗi phụ kiện đều mua một cái.”
“À…” Trương Tuyết Linh nhìn xung quanh cửa hàng, có chút ngập ngừng.
Mặt Trời Mùa Đông biết cô đang do dự điều gì, mỉm cười nói, “Không cần lo lắng, là do anh rủ em làm nhiệm vụ liên hoàn, như vậy hẳn anh cũng nên chịu trách nhiệm chi trả cho những khoản này.”
Trương Tuyết Linh biết dù không đồng ý thì bản thân cô cũng không có tiền để trả, nhưng cô cũng không thể cứ thế thoải mái tự nhiên tiêu tiền của anh được, cuối cùng đành nói, “Hay là anh chọn giúp em đi, em sao cũng được.”
Mặt Trời Mùa Đông sao có thể không hiểu ý cô, ôn hòa cười đáp, “Được.”
Anh đi một vòng quanh cửa hàng, thỉnh thoảng lại ướm đồ lên Trương Tuyết Linh, muốn xem xem nếu cô mặc món đồ này lên người thì có hợp không. Chẳng mấy chốc, trên tay anh đã cầm rất nhiều đồ, áo, váy, áo khoác, mũ, tất, bao tay, giày, món gì cũng có.
“Đây, em mặc thử xem có vừa ý không,” Mặt Trời Mùa Đông đưa quần áo trên tay cho cô.
Trương Tuyết Linh đã quyết định sẽ để anh chọn đồ cho mình, lúc này còn quan tâm đến vấn đề vừa ý hay không làm gì chứ. Cho dù cô thật sự không vừa ý, chẳng lẽ còn có thể nói không, sau đó bảo anh chọn cái khác sao? Tiền đã là anh bỏ ra, Trương Tuyết Linh không muốn lại có thêm yêu cầu này nọ, hiện tại nghe anh hỏi vậy cũng chỉ cười đáp, “Không cần đâu, em tin tưởng con mắt thẩm mỹ của anh!”
Ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông mềm xuống, đáy mắt lóe lên tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, nhưng cũng không khuyên cô mặc thử nữa, cầm lấy những món đồ đó đến tìm ông chủ tính tiền. Sau khi thanh toán xong, Mặt Trời Mùa Đông đưa toàn bộ cho cô cất vào túi trữ vật của mình, sau đó hai người lên đường chạy đến núi Everi.
Vừa truyền tống đến núi Everi, tầm mắt Trương Tuyết Linh liền bị một màu trắng xóa chiếm cứ. Cả bầu không gian đều chìm trong sắc trắng, được tuyết bao trùm, cây cối xung quanh có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi tuyết mà có màu khá nhạt, cành cây trơ trọi không còn lá, có chăng thì cũng chỉ là tuyết trắng đọng lại.
Cảnh sắc tuy có phần tiêu điều lạnh lẽo, nhưng đơn thuần một màu trắng như vậy thật ra lại rất tinh khôi sạch sẽ, cũng rất mơ mộng, không phải cùng một kiểu như Rừng Hoa Đào, nhưng vẫn rất mơ mộng, khiến Trương Tuyết Linh không khỏi ngây người trước vẻ đẹp đặc biệt của nó.
“Có lạnh không?” Mặt Trời Mùa Đông mang theo lo lắng hỏi cô.
Từ nhỏ Trương Tuyết Linh vẫn rất ít khi đi du lịch, thành phố A lại quanh năm ấm áp ôn hòa nên khả năng chịu lạnh của cô rất kém. Cũng may đây là thế giới game, ‘cơ thể’ này cũng đã được rèn luyện kha khá, lại mặc thêm quần áo ấm mà Mặt Trời Mùa Đông đã mua trước đó nên Trương Tuyết Linh không hề gì.
Cô đưa tay vuốt nhẹ mũ len trên đầu, ngẩng đầu tươi cười đáp, “Không lạnh.”
“Vậy chúng ta đi nhận nhiệm vụ đi,” Mặt Trời Mùa Đông mỉm cười, điều khiển ngựa chạy đi tìm NPC.
Nhiệm vụ tiếp theo của hai người là giết một trăm con cáo tuyết, vì vậy sau khi nhận nhiệm vụ, hai người họ liền chạy đến khu vực nơi cáo tuyết thường xuất hiện.
Cáo tuyết nơi này có hình dáng rất đẹp, bộ lông toàn thân trắng thuần, lại linh hoạt nhanh nhẹn nên rất khó bắt, giữa một bầu trời đầy tuyết này lại càng khó nhìn ra được nó đang ở đâu. Cáo tuyết còn sống riêng lẻ, không thành đàn, mỗi khi săn được một con xong hai người lại phải tìm một lúc lâu mới bắt gặp con tiếp theo.
Giết được đến con thứ mười hai, Mặt Trời Mùa Đông thấy Trương Tuyết Linh đã có vẻ mệt nhọc buồn chán thì đưa ra ý kiến, “Hay là chúng ta đắp người tuyết đi.”
Hai mắt Trương Tuyết Linh tức khắc sáng lên, chạy ùa đến chỗ anh háo hức hỏi, “Được không? Vậy còn nhiệm vụ thì sao?”
“Nhiệm vụ thì lúc nào làm chẳng được,” Mặt Trời Mùa Đông cười, “Đi, để anh chỉ em cách đắp người tuyết.”
“Vâng!”
Trương Tuyết Linh hưng phấn đáp, sau đó cùng anh chọn một vị trí tốt, bắt đầu gom tuyết để đắp người tuyết. Trương Tuyết Linh chưa đắp người tuyết bao giờ nên động tác có chút vụng về, nhưng cô học rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đắp được một quả cầu tuyết chắc nịch tròn vo.
Tuyết ở đây rất nhiều, thời gian cũng dư dả, Trương Tuyết Linh liền muốn đắp một người tuyết thật lớn. Mục đích của Mặt Trời Mùa Đông là cùng cô chơi đùa cho nên cũng không tách riêng ra đắp cầu tuyết để đẩy nhanh tốc độ mà cùng đắp chung với cô.
Hai người tạo phần chân thật lớn, sau đó lại đắp một quả cầu thứ hai. Đương lúc nhìn Mặt Trời Mùa Đông cẩn thận ôm quả cầu đặt lên trên phần chân, một ý nghĩ nghịch ngợm thoáng xẹt qua trong đầu Trương Tuyết Linh. Cô lén lút vo một quả cầu tuyết nhỏ, đợi đến lúc Mặt Trời Mùa Đông vừa đặt được quả cầu xuống thì gọi, “Mùa Đông.”
Mặt Trời Mùa Đông theo phản xạ quay sang, Trương Tuyết Linh liền ném quả cầu tuyết vào mặt anh.
Bụp một tiếng, quả cầu tuyết vỡ tan rơi xuống đất, để lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên ngây người của anh. Trên mi mắt, chóp mũi và cánh môi của anh vẫn còn vương lại một chút tuyết, phối hợp với vẻ mặt sững sờ có chút ngốc nghếch của anh, Trương Tuyết Linh không nhịn được đắc chí phá lên cười. Tiếng cười réo rắt vui tai tựa như rèm châu lay động, vang vọng giữa núi rừng mênh mông.
Lúc này Mặt Trời Mùa Đông mới nhận ra cô vừa làm gì, nhưng nhìn đến nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt cô, anh lại không thể nào tức giận nổi, trên môi nở nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch. Chỉ tiếc, Trương Tuyết Linh đang cười đến không mở được mắt, không thể nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Mặt Trời Mùa Đông tháo bao tay ra, sau đó thọc tay xuống tuyết, đợi vài giây sau anh đứng dậy nhanh chóng vọt đến trước mặt cô. Nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh cười cười, áp hai bàn tay đã lạnh băng lên hai bên má cô.
Cái lạnh đột ngột truyền đến khiến Trương Tuyết Linh rùng mình, cô theo bản năng vội vàng đẩy anh ra, áp hai tay lên má xoa xoa cho bớt lạnh, trừng anh hờn dỗi, “Anh chơi xấu!”
“Là do em bắt đầu trước mà,” Mặt Trời Mùa Đông cười tươi đáp lại.
“Nhưng mà…” Trương Tuyết Linh mấp máy môi, chợt nhận ra mình không phản bác lại được, có chút nghẹn họng lại xấu hổ, liền không để ý đến anh nữa, ngồi thụp xuống nghịch tuyết.
Mặt Trời Mùa Đông dở khóc dở cười, bước đến bên cạnh cô hỏi, “Sao thế? Dỗi rồi à? Em như vậy mới là chơi xấu đấy.”
Trương Tuyết Linh không đáp lời, cũng không nhìn anh, cúi gục đầu nghịch tuyết dưới chân mình, dáng vẻ như vừa bị ai đó bắt nạt nghiêm trọng, cực kỳ ủy khuất. Mặt Trời Mùa Đông cười lắc đầu, động tác mang theo tia bất đắc dĩ, vòng đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành.
“Được rồi, là anh chơi xấu, Phong Linh------”
Lời còn chưa nói dứt, hai bên mặt đã bị người đánh úp, cảm giác ướt nhẹp lạnh băng của tuyết truyền đến khiến da mặt anh có chút tê dại. Nhìn người trước mặt lúc này đã ngẩng đầu tươi cười rạng rỡ nhìn mình, trong mắt đều là đắc ý cùng tinh nghịch, tâm Mặt Trời Mùa Đông bỗng như bị vuốt mèo cào qua, có chút ngứa.
Không ngờ, khi không bị bệnh tình hạn chế, cô còn có một mặt như vậy.
"Hihi, lạnh không?" Trương Tuyết Linh biết rõ còn hỏi.
Mặt Trời Mùa Đông nở nụ cười, đưa tay áp lên hai bàn tay vẫn còn đang in tuyết lên trên má mình, “Thế bây giờ đã hết giận rồi chứ?”
Nghe anh hỏi, Trương Tuyết Linh từ trong đắc ý vui sướng bước ra, lúc này mới nhận ra tư thế giữa hai người họ hiện tại có bao nhiêu thân mật và gần gũi. Hai gò má cô nhanh chóng ửng đỏ, muốn rút tay ra nhưng anh lại giữ quá chặt, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng nghiêng đầu đáp, “Em đâu có giận đâu… chỉ là… lừa anh một chút thôi…”
Nụ cười trên môi Mặt Trời Mùa Đông càng đậm, anh cũng không trêu chọc cô lâu, rất nhanh đã buông tay cô ra. Trương Tuyết Linh lập tức đứng dậy, đầu ngón tay hơi co lại, rõ ràng là cách một lớp bao tay nhưng cô lại giống như có thể cảm nhận rõ được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh truyền lại vậy.
“Khụ, chúng ta đi đắp người tuyết tiếp đi!”
Trương Tuyết Linh xấu hổ đánh trống lảng, không dám nhìn anh mà chạy một mạch trở về bên người tuyết bắt đầu tạo quả cầu tuyết thứ ba. Mặt Trời Mùa Đông nhìn dáng vẻ chăm chú đắp tuyết của cô, không nhịn được cười khẽ, cũng làm như không có chuyện gì bước đến bên cạnh cô cùng cô đắp người tuyết.