Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 167: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (12)




Sau khi đắp xong người tuyết, Trương Tuyết Linh và Mặt Trời Mùa Đông quay trở lại với việc săn giết cáo tuyết. So sánh với lúc đầu thì lúc này tốc độ giết cáo tuyết của bọn họ đã tăng lên đáng kể, bởi vì Trương Tuyết Linh phát hiện ra cô có thể điều khiển tuyết. Mà nơi đây thứ không thiếu nhất chính là tuyết, nên việc săn bắt cáo tuyết cũng trở nên dễ dàng hơn.

Chơi một lúc thì Trương Tuyết Linh thoát game đi ăn tối cùng với Vưu Mạn Ni, bị Vưu Mạn Ni than trách một trận vì tội bỏ bạn theo trai. Nhưng khi Trương Tuyết Linh xin lỗi làm lành rồi hứa hẹn lúc vào game sẽ kéo cô đi nâng cấp thì Vưu Mạn Ni lại cười hì hì uyển chuyển từ chối, khiến Trương Tuyết Linh ngơ ngác khó hiểu không thôi.

Ăn tối xong Trương Tuyết Linh cũng không vào game nữa mà kiểm tra lại thời khóa biểu của kỳ này, sửa soạn lại tài liệu học tập sau đó lên giường đi ngủ sớm. Khoang ngủ lúc này đã được cô thu lại đặt sát mép tường trên giường nên cũng không tốn quá nhiều chỗ, sau này muốn chơi cô cũng sẽ không cần phí sức bê lên bê xuống, chỉ cần mở khoang ngủ ra là được.

Sáng hôm sau, Trương Tuyết Linh nghe tiếng chuông báo thức dậy sớm, vội vàng đưa tay mò lấy điện thoại tắt đi tiếng chuông. Lớp đầu tiên của Vưu Mạn Ni là vào lúc chín giờ, hiện tại chỉ mới sáu giờ hơn, Trương Tuyết Linh không muốn bản thân phiền nhiễu đến giấc ngủ của cô.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo, Trương Tuyết Linh đeo lên cặp sách rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tiến đến căn tin trường để ăn sáng, sau đó mới lên lớp. Thế giới này khá tiên tiến, sách vở và ghi chép tay đã dần được thay thế bởi thiết bị thông minh, chẳng hạn như máy tính, máy tính bảng và điện thoại. Vì vậy, Trương Tuyết Linh chỉ cần mang theo một ít đồ dùng cá nhân, ví tiền, điện thoại và máy tính bảng phục vụ cho việc học tập là đủ, không cần phải khệ nệ ôm một đống sách giáo khoa dày cộp đến lớp.

Một ngày học nhanh chóng trôi qua, Trương Tuyết Linh kết thúc tiết học buổi chiều cuối cùng của mình, chậm rãi trở về ký túc xá.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Vưu Mạn Ni thong thả ngồi trên giường, một tay lướt điện thoại một tay nhét miếng khoai tây chiên vào miệng, ăn rộp rộp. Nhìn thấy cô về, Vưu Mạn Ni vui vẻ giơ lên bàn tay đang cầm khoai lắc lắc, tỏ ý chào cô.

Trương Tuyết Linh mỉm cười đáp lại, tiến đến chỗ của mình đặt cặp sách xuống ghế rồi lấy đồ đạc trong đó ra đặt lên bàn.

Vưu Mạn Ni lúc này cũng đã bỏ điện thoại xuống, vừa phủi tay vừa nói, “Hôm nay phải mang đàn đến phòng câu lạc bộ đúng không?”

Trương Tuyết Linh quay sang nhìn cô, mỉm cười đáp, “Ừ, cám ơn cậu nhé.”

“Ôi dào, chỉ là việc nhỏ mà thôi, cám ơn gì chứ!” Vưu Mạn Ni xua tay rồi đứng dậy bước đến chỗ cô, “Cậu tính khi nào thì đi?”

“Bây giờ cậu rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta đi luôn cũng được.”

“Ok,” Vưu Mạn Ni đưa tay làm ký hiệu rồi bước ra ngoài, “Đợi tớ đi rửa tay đã.”

Phòng ký túc xá của đại học A có nhiều loại, loại Trương Tuyết Linh đăng ký là loại ba người một phòng, dùng chung phòng tắm với cả tầng nên Vưu Mạn Ni phải đi ra ngoài mới có thể rửa tay.

Không bao lâu sau, Vưu Mạn Ni trở về. Cô đang mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, áo thun tay ngắn và quần thun, chất vải khá dày lại kín đáo nên cũng lười thay, chỉ lấy một chiếc áo khoác mỏng mặc vào để lịch sự thêm đôi chút rồi ôm hộp đàn tranh của Trương Tuyết Linh lên.

Trương Tuyết Linh nhanh nhẹn cầm theo điện thoại rồi tiến lên mở cửa giúp Vưu Mạn Ni, sau đó cùng cô đi ra ngoài.

Vừa xuống đến tầng trệt, bước đến đại sảnh, còn chưa kịp đi ra ngoài điện thoại trong túi quần Vưu Mạn Ni bỗng reo lên.



Trương Tuyết Linh liền đỡ lấy đàn tranh trong tay cô, nhẹ bảo, “Chúng ta không gấp, cậu nghe điện thoại đi.”

Tuy rằng phòng sinh hoạt câu lạc bộ trừ ngày sinh hoạt, những ngày còn lại đều sẽ bị khóa, nhưng Trương Tuyết Linh cũng không nhất thiết phải mang đàn đến phòng ngay chiều nay. Đợi đến ngày đầu tiên sinh hoạt câu lạc bộ cô mang đến cũng không muộn.

Vưu Mạn Ni nghe vậy thì ôm đàn tranh đến một ghế dài trong đại sảnh ký túc xá, Trương Tuyết Linh biết ý nhanh chóng đuổi theo rồi ngồi xuống đó. Vưu Mạn Ni đặt đàn tranh lên đùi cô, sau đó mới nhận điện thoại.

“Alo, mẹ ạ? Vâng con……….”

Vưu Mạn Ni ban đầu còn đứng bên cạnh cô nói chuyện, nhưng vài giây sau bỗng hơi nhíu mày, ra hiệu cho Trương Tuyết Linh một chút rồi đi ra xa.

Trương Tuyết Linh nhìn theo bóng lưng Vưu Mạn Ni, bàn tay để trên hộp đàn hơi khảy nhẹ, tựa như đang đánh đàn, hai chân cũng hơi đung đưa theo nhịp, miệng khẽ ngân nga, tự mình giải trí chờ đợi Vưu Mạn Ni quay lại.

Có lẽ vì quá tập trung ‘đánh đàn’ và ngâm nga nên chỉ đến khi trước mặt xuất hiện một đôi chân thon dài, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ôn hòa nhẹ nhàng Trương Tuyết Linh mới nhận ra, giật mình ngẩng đầu nhìn người nọ.

Dung nhan chủ nhân của đôi chân dài trước mặt vừa lọt vào mắt cô, Trương Tuyết Linh tức khắc ngây người, bàn tay đang đặt trên hộp đàn không tự chủ được co rúm lại. Nhìn người nọ tự nhiên dịu dàng cười với mình, Trương Tuyết Linh bỗng có chút hốt hoảng, lúng túng, xấu hổ, và cả tức giận. Cô hơi hạ mắt, nhìn cằm người nọ, tránh đi ánh mắt của anh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Học trưởng… anh đến đây có chuyện gì sao?”

Thái độ kỳ lạ của cô khiến An Nhật Quân nhẹ nhíu mày, một loại cảm giác mơ hồ bất an nhàn nhạt xuất hiện. Anh làm như không nhận ra, ôn hòa nói, “Anh đoán hẳn em sẽ muốn đem đàn đến câu lạc bộ nên ghé qua xem em có cần anh giúp gì không.”

Câu trả lời của anh khiến lòng Trương Tuyết Linh càng không yên.

Anh rõ ràng đã từ chối lời tỏ tình của cô, thư hồi đáp cũng cực kỳ ngắn gọn, chỉ có hai câu, cảm ơn tình cảm cô dành cho anh, và thực xin lỗi cô đối với anh chỉ là một học muội không hơn không kém. Chuyện đã xảy ra như vậy, anh còn chủ động đến tìm cô làm gì? Không sợ bầu không khí giữa bọn họ trở nên gượng gạo sao? Chẳng lẽ vì muốn cười nhạo cô?

Không, anh không phải là người như vậy. Có lẽ là không muốn vì chuyện này mà đột nhiên trở thành người xa lạ với cô, vẫn muốn giữ mối quan hệ bạn bè trước đó của bọn họ thì đúng hơn…

Nhưng cô thân là người đã bị từ chối, sao còn có thể xuất hiện trước mặt anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra được chứ?

Ngón tay Trương Tuyết Linh càng thêm co quắp, gần như đã nắm lại, hơi khàn lại cứng ngắc nói, “Cám ơn ý tốt của học trưởng, nhưng bạn cùng phòng của em sẽ giúp em mang đàn đến đó, không cần phiền đến học trưởng đâu.”

Đôi mày An Nhật Quân nhíu lại càng sâu, trong đáy mắt thoáng xẹt qua tia mất mát cùng không rõ. Trước kỳ nghỉ lễ, mối quan hệ giữa hai người họ rõ ràng vẫn rất gần gũi thân cận, anh thậm chí còn định… Tại sao sau hai tuần, khi gặp lại nhau cô lại có thái độ xa cách như vậy?

Mỗi người đều mang một tâm tư riêng, nhất thời im lặng không lên tiếng. May mắn thay, trước khi bầu không khí trở nên hoàn toàn cứng ngắc và gượng gạo, Vưu Mạn Ni đã quay trở lại.



“A? Học trưởng cũng ở đây sao? Vậy thì tốt quá rồi!” Vẻ áy náy trên mặt Vưu Mạn Ni nhanh chóng được thay bằng sự mừng rỡ, “Linh Nhi, nhà tớ có chuyện tớ phải về một chuyến, tối nay không ngủ lại ký túc xá đâu. Xin lỗi cậu nhé! Học trưởng, có gì anh giúp Linh Nhi đem đàn tranh đến câu lạc bộ thay em nhé!”

An Nhật Quân mỉm cười đáp, “Không việc gì, cứ giao cho anh.”

Vưu Mạn Ni nghe anh nói vậy thì quay sang nhìn Trương Tuyết Linh, khẽ nháy mắt mấy cái rồi chào bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Trương Tuyết Linh biết cái nháy mắt kia của cô là có ý gì, nhưng An Nhật Quân đã từ chối cô rồi, tình huống lúc này đây không những không khiến cô cảm thấy vui vẻ mà chỉ khiến cô thêm lúng túng bồn chồn mà thôi.

An Nhật Quân thấy cô thất thần thì ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng vẻ dịu dàng trên mặt trước sau vẫn không thay đổi.

“Đi thôi, để anh cầm cho.”

An Nhật Quân ôn hòa nói, vươn tay ra ôm lấy hộp đàn tranh từ trên đùi cô lên. Bởi vì tay Trương Tuyết Linh vẫn còn đặt trên hộp đàn nên lúc cầm đàn, ngón tay An Nhật Quân hơi xẹt qua tay cô. Cái đụng chạm vô tình này khiến Trương Tuyết Linh suýt chút nữa đã không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Cô theo phản xạ hơi rụt tay lại, như có như không tránh đi cánh tay anh, thấy anh đã ôm lấy hộp đàn thì chỉ đành đứng dậy, hơi cúi đầu đáp, “Vậy thì cám ơn anh.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, em đừng khách sáo như vậy.”

An Nhật Quân cười đáp, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi tòa ký túc xá nữ. Trương Tuyết Linh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dựa theo bước chân anh trầm mặc bước theo sau.

Cảm giác lúc nãy khi An Nhật Quân chạm vào tay cô… là cảm giác đó, đúng không? Cô không nhầm lẫn đâu, đúng không? Thật sự là cảm giác của ‘thiên định nhân duyên’, đúng không?

Trương Tuyết Linh hoang mang tự hỏi mấy lần trong lòng.

Nhưng An Nhật Quân đã từ chối nguyên chủ rồi mà, tại sao cuối cùng lại trở thành ‘thiên định nhân duyên’ rồi? Chẳng lẽ là chưa yêu?

Haizz, thế này thì rắc rối rồi đây…

Ban đầu cô cho rằng Mặt Trời Mùa Đông là mục tiêu, như vậy chỉ cần phát triển tình cảm với anh, đợi đến lúc thích hợp thì hẹn gặp mặt, sau đó yêu đương, kết hôn rồi sống bên nhau hạnh phúc đến cuối đời là được.

Nhưng cô lại không hề đoán được rằng, vị học trưởng đã từng từ chối nguyên chủ cũng sẽ là mục tiêu của cô! Mặt Trời Mùa Đông và An Nhật Quân vậy mà lại là cùng một người!

Hèn gì… hèn gì ban đầu nhìn thấy Mặt Trời Mùa Đông cô lại cảm thấy quen mặt, không phải là vì gương mặt của anh có ba phần giống với diện mạo của An Nhật Quân sao? Chỉ là vì cô không phải nguyên chủ cho nên ký ức không thật sự hòa hợp với linh hồn, dẫn đến không nhận ra được mà thôi.