Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 165: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (10)




Tuy rằng thắc mắc, Vưu Mạn Ni cũng không hỏi ra, tiếp tục chủ đề bọn họ đang nói, “Ồ? Là người nào vậy? Mạnh không? Nếu không mạnh thì làm sao mà bảo vệ cậu được?”

Thấy cô không tin Mặt Trời Mùa Đông, không hiểu sao Trương Tuyết Linh bỗng có loại xúc động muốn nói giúp anh, “Không có đâu, anh ấy hình như cũng mạnh lắm đấy! Hôm qua bọn tớ đi phó bản năm mươi, cuối cùng anh ấy nhặt được Lam Tâm Ngọc, mặc kệ sự uy hiếp của bang chủ vẫn nhất định đưa cho tớ. Nghe giọng điệu của anh ấy thì có vẻ như anh ấy cũng chẳng sợ đám bang chủ bọn họ.”

Lòng hiếu kỳ của Vưu Mạn Ni lập tức bị cô kích khởi, huých nhẹ vai cô dụ dỗ, “Kể rõ tớ nghe xem nào! Bang chủ cậu là ai mà cùi quá vậy? Còn không nói được thành viên trong bang mình nữa à?”

Trương Tuyết Linh hừ mũi, có chút kiêu ngạo hếch cằm, “Đương nhiên rồi, sư phụ tớ là ai chứ!”

Nhìn cô mềm yếu lại ra vẻ đắc ý, Vưu Mạn Ni phì cười, đưa tay chọt chọt má cô, “Được được, biết cậu là nhất rồi!”

Hai cô gái hai tuần không gặp, nhất thời có rất nhiều chuyện để nói, tám với nhau từ trên trời đến dưới đất, vòng đi vòng lại một hồi, rốt cuộc vẫn là quay về game.

Sau khi biết sư phụ của Trương Tuyết Linh là Mặt Trời Mùa Đông, đại thần số một server 37, Vưu Mạn Ni lập tức quyết định ôm đùi, bỏ server 38 của mình chạy qua server 37 chơi lại từ đầu, còn luôn miệng bảo Trương Tuyết Linh phải nhận mình làm đồ đệ.

Như vậy, tuy rằng cô không thể làm đồ đệ của đại thần, nhưng cũng là làm đồ tôn, đúng không? Nghĩ đến đây, Vưu Mạn Ni không nhịn được đắc chí cười thầm.

Đối với suy nghĩ nghịch ngợm của cô, Trương Tuyết Linh không hề có ý kiến gì, còn rất vui vẻ đồng ý.

Hai người nói chuyện một lúc thì xuống căn tin trường ăn trưa, sau đó trở về phòng lấy đồ đạc từ trong vali ra, sửa soạn bày biện lại căn phòng. Xong xuôi đâu vào đấy, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Vưu Mạn Ni liền hưng phấn lôi kéo Trương Tuyết Linh cùng đăng nhập vào game, giới thiệu cô với đại thần.

Trương Tuyết Linh cười cười, chiều theo ý cô, đặt khoang ngủ lên trên giường mình rồi mở ra, sau đó chui vào nằm. Nháy mắt, ý thức của cô đã được truyền tống vào game.

Bởi vì Vưu Mạn Ni còn cần chuyển server, tạo nhân vật mới nên tốn một chút thời gian, Trương Tuyết Linh tranh thủ lúc này thử liên lạc với Mặt Trời Mùa Đông xem anh có đang online không.

Không phụ sự mong đợi của cô, tiếng chuông reng chưa đến ba lần, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, âm thanh ôn hòa trầm ấm vang lên, “Em hết bận rồi à?”

Có lẽ là vì gọi điện nên âm thanh của anh chui thẳng vào trong tai cô, khiến vành tai cô bất giác hơi ngứa. Trương Tuyết Linh không nhịn được, giơ tay lên khẽ nhéo vành tai mình, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, nhẹ đáp, “Vâng. Anh hiện giờ có rảnh không? Em có một người bạn cũng chơi game, rất muốn được gặp anh.”

“Được, hiện tại em đang ở đâu? Có phải vẫn ở chỗ cũ không?” Mặt Trời Mùa Đông nhanh chóng đáp ứng.

“Vâng, vẫn ở tửu trang.”

“Vậy em chờ một chút, anh lập tức tới ngay.”

Khóe môi Trương Tuyết Linh bất giác cong lên, mềm nhẹ đáp, “Vâng.”



Ở đầu dây bên kia, Đao Phá Thiên thấy Mặt Trời Mùa Đông đã cúp máy thì nhướng mày trêu chọc, “Anh lập tức tới ngay~ Sao? Có phải là đồ đệ ngoan của cậu gọi không?”

Mặt Trời Mùa Đông lẳng lặng liếc mắt qua, không nói một lời.

Đao Phá Thiên không sợ hãi, nhún vai ngả ngớn cười, “Nhìn tớ làm gì? Chẳng lẽ tớ nói sai sao? Không phải là đồ đệ cậu gọi hay là đồ đệ không ngoan?”

Đối với sự trêu chọc của anh, Mặt Trời Mùa Đông không hề tức giận, ngược lại mở miệng nói, “Đi cùng đi.”

Nét đùa giỡn ngả ngớn trên mặt Đao Phá Thiên tức khắc vỡ vụn, kinh ngạc há hốc mồm, “Hả? Gì cơ??”

“Đi thôi,” Mặt Trời Mùa Đông phất tay rồi xoay người, trèo lên lưng ngựa phóng đi.

Đao Phá Thiên vội vàng leo lên ngựa đuổi theo anh, khó tin hỏi, “Sao hôm nay lại rủ tớ đi cùng? Không chê tớ làm bóng đèn à?”

Mặt Trời Mùa Đông nhìn anh, khóe môi bỗng cong lên như có như không cười, khiến Đao Phá Thiên chợt nổi hết da gà, “Không chê.”

Lúc Mặt Trời Mùa Đông và Đao Phá Thiên đến thì Vưu Mạn Ni đã ở đó từ trước. Tên trong game của cô được đặt rất đơn giản, Ni Ni, bề ngoài cũng có ba phần tương tự với dung mạo thật, nhưng cô lại mua cho mình một cái tai mèo đeo lên, bộ dáng nghịch ngợm hơn so với ngoài đời nhiều, khiến cho ba phần kia nhất thời giảm xuống chỉ còn một phần mà thôi. Nếu không phải Trương Tuyết Linh biết rõ là cô, chỉ nhìn qua thì cũng khó mà chắc chắn được Ni Ni chính là Vưu Mạn Ni.

Từ xa thấy bóng dáng Mặt Trời Mùa Đông cưỡi ngựa đến, Vưu Mạn Ni đã không nhịn được nắm lấy tay Trương Tuyết Linh hô gào, “Trời ơi Linh Nhi!! Sư phụ của cậu đẹp trai quá đi mất!! Ôi, mặc cổ phục này! Cưỡi bạch mã này! Ba ngàn tóc đen bay phấp phới, nụ cười ôn hòa luôn trên môi. Nam nhân tựa ngọc, tuấn lãng vô song. Quả thực không sai với lời đồn a!!!”

Trương Tuyết Linh bị cô lắc qua lắc lại, có chút buồn cười vỗ tay cô, “Được rồi, mau bình tĩnh lại, không sợ bị mất mặt trước đại thần sao?”

Được cô nhắc nhở, Vưu Mạn Ni vội vàng kiềm nén lại tâm tình, chỉ là ánh mắt nhìn về phía hai thân ảnh phía trước vẫn sáng rực như cũ.

Đợi Mặt Trời Mùa Đông và Đao Phá Thiên đến gần, xuống ngựa, Trương Tuyết Linh mới dắt theo Vưu Mạn Ni tiến lên giới thiệu, “Mùa Đông, Thiên, đây là bạn của em, Ni Ni. Ni Ni, đây là sư phụ tớ, Mặt Trời Mùa Đông, còn đây là bạn của anh ấy, Đao Phá Thiên.”

Vưu Mạn Ni chỉ đợi mỗi giây phút này thôi, vừa nghe Trương Tuyết Linh giới thiệu xong, cô lập tức lao lên bắt lấy tay Mặt Trời Mùa Đông, hưng phấn nói, “Mặt Trời Mùa Đông, rất vui vì được gặp anh! Nghe đại danh của anh đã lâu, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy! Đại thần anh tuấn tiêu sái vô cùng!! Chính là mỹ nam tử cổ đại sống lại a!!!”

Mặt Trời Mùa Đông và Đao Phá Thiên bị thái độ nồng nhiệt của Vưu Mạn Ni dọa ngây người, nhất thời không kịp phản ứng. Trương Tuyết Linh đứng ở một bên cũng không nhịn được cảm thấy xấu hổ thay cho bạn mình.

Vài giây sau, Đao Phá Thiên phá ra cười, vừa vỗ vai Mặt Trời Mùa Đông vừa nói, “Hahaha, Mùa Đông, không ngờ cậu còn có fan cuồng nhiệt như vậy! Anh tuấn tiêu sái, mỹ nam tử cổ đại sống lại. Hahahah…”

Mặt Trời Mùa Đông hơi liếc nhìn anh ngầm cảnh cáo, sau đó nhìn lại Vưu Mạn Ni, không tiếng động rút lại tay mình, ôn hòa nhưng khách sáo cười đáp, “Cám ơn em đã khen ngợi.”

Vưu Mạn Ni vẫn đang bị sự phấn khích khi gặp được đại thần che mờ mắt nên không để ý, nhưng Trương Tuyết Linh vẫn luôn đứng bên cạnh thì tinh mắt nhìn ra được, xấu hổ ho khụ một tiếng, khẽ kéo tay cô nói, “Ni Ni…”

Vưu Mạn Ni nhìn qua, thấy sắc mặt ửng hồng xấu hổ của cô, rốt cuộc cũng nhận ra vừa rồi mình có chút điên cuồng thái quá, ngượng ngùng le lưỡi cười hì hì.



Thấy cô như vậy, Trương Tuyết Linh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lên tiếng nói đỡ cho bạn mình, “Khụ, Mùa Đông, tính cách của Ni Ni là vậy đó, tuy rằng hơi cuồng nhiệt và ồn ào một chút, nhưng cô ấy lại rất tốt bụng và thân thiện…”

Mặt Trời Mùa Đông hơi lắc đầu cười đáp, "Không sao, bạn em rất tốt. Có cô ấy bên cạnh em sẽ không buồn chán."

Vưu Mạn Ni được anh khen, nhất thời lâng lâng không nhìn ra được điểm kỳ lạ trong câu nói của anh, mà Trương Tuyết Linh vốn đã đơn thuần, cũng không nghi ngờ gì.

"Các em đã có ý định gì cho hôm nay chưa?" Mặt Trời Mùa Đông hỏi.

Trương Tuyết Linh đáp, “Em tính dẫn Ni Ni đi luyện cấp.”

Vưu Mạn Ni gật đầu tiếp lời, “Đợi đến khi em lên được cấp ba mươi sẽ bái Linh Nhi làm sư phụ, đến lúc đó em có thể làm đồ tôn của đại thần rồi!”

Đối với suy nghĩ này của Vưu Mạn Ni, Đao Phá Thiên không hề khách khí phá lên cười lần hai.

Mặt Trời Mùa Đông lại vẫn ôn hòa như trước, cười cười hỏi, “Bây giờ em còn đang dựa vào anh kéo nâng cấp, vậy mà còn muốn nhận đồ đệ sao?”

Trương Tuyết Linh sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình tính toán có chút không ổn. Đúng là Mặt Trời Mùa Đông vẫn ngày ngày tổ đội với cô, kéo cô luyện cấp đánh phó bản, cùng cô đi làm nhiệm vụ sư đồ. Nếu bây giờ mang theo cả Vưu Mạn Ni, thay vì nói là cô kéo cô ấy nâng cấp, nói là anh kéo cả hai người bọn cô nâng cấp thì đúng hơn.

Thực ra cô có thể tạm thời không tổ đội với Mặt Trời Mùa Đông, tự mình kéo Vưu Mạn Ni trước, nhưng nhìn anh ôn hòa dịu dàng cười, cô lại có chút nói không nên lời. Thái độ của anh khiến cô có cảm tưởng như nếu cô nói ra lời đó thì cô chẳng khác gì kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát cả, giống như… lợi dụng anh để nâng cấp xong liền đá anh sang một bên vậy.

“Nếu vậy… em… tớ…” Trương Tuyết Linh hết nhìn Mặt Trời Mùa Đông lại nhìn qua Vưu Mạn Ni, nhất thời không biết nên làm thế nào.

“Không sao, không phải còn có Thiên sao? Trước mắt cứ để Thiên kéo Ni Ni nâng cấp, đợi đến khi cấp bậc của em cao hơn một chút thì lại tính toán đến chuyện nhận đồ đệ sau.”

“Hả?”

“Hả?”

Đao Phá Thiên và Vưu Mạn Ni đồng thời nghệt mặt.

“Thiên cũng là một đại thần ở server 37 đấy, để Ni Ni đi theo cậu ta không thiệt,” Mặt Trời Mùa Đông mỉm cười, “Không phải chúng ta đang làm dở nhiệm vụ liên hoàn sao? Loạt nhiệm vụ ở tửu trang đã hết rồi, em muốn đi ngắm cảnh sắc tiếp theo không?”

Lúc nói chuyện, đôi mắt anh hơi cong lên, ánh mắt ấm áp cực kỳ, tựa như ánh mặt trời trong mùa đông lạnh lẽo, nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim Trương Tuyết Linh. Cô bất giác gật đầu, cứ thế bỏ lại bạn mình và Đao Phá Thiên, cùng anh lên ngựa chạy đi.

Nhìn bóng dáng hai người họ, Đao Phá Thiên cay đắng khóc ròng. Mặt Trời Mùa Đông gọi anh đi theo, không chê anh làm bóng đèn, hóa ra là vì thay cậu ta giải quyết một cái bóng đèn khác!