Trương Tuyết Linh bĩu môi, nhìn qua Mặt Trời Mùa Đông, nhưng mới vừa há miệng thì đã nghe thấy lão bản nói, “Quý khách nhất định phải tự mình nghĩ cách, không được tìm sự giúp đỡ từ người khác.”
Trương Tuyết Linh ai oán quay sang trừng ông ta, hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng, nhất thời cũng quên mất người trước mặt mình này chỉ là NPC, là một AI* mà thôi.
(*) Artificial Intelligence
Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ, xoa đầu cô an ủi rồi đứng nghiêng người hơi tựa vào quầy, chờ đợi cô nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Tuyết Linh nhìn vò rượu cao năm mươi centimet rộng ba mươi centimet trên quầy, lại nhìn qua ly rượu chỉ rộng hơn năm centimet trước mặt, đôi lông mày liễu hơi chau lại, cố gắng nghĩ xem nên làm thế nào mới đổ được rượu vào trong ly mà không đánh đổ giọt nào.
“Chỉ cần rót rượu vào trong ly là được?” Trương Tuyết Linh nhìn lão bản hỏi lại.
“Chính xác là, rót rượu vào trong ly rượu mà không đánh đổ bất kỳ giọt nào,” lão bản tươi cười lặp lại.
Trương Tuyết Linh hơi xoa cằm, suy tư một lúc. Mặt Trời Mùa Đông vẫn luôn nửa đứng nửa tựa vào quầy, phong thái nửa lười biếng nửa thong dong chăm chú nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, từ cái nhăn mày đến động tác chu môi. Chợt thấy Trương Tuyết Linh nhướng mày, hai mắt sáng lên, Mặt Trời Mùa Đông hơi mỉm cười, xem ra cô đã nghĩ ra được biện pháp rồi.
Quả nhiên, giây sau, Trương Tuyết Linh hào hứng nói với lão bản, “Nhà ông có bao nhiêu chén? Mau lấy ra đây cho tôi mượn, to nhỏ lớn bé mỗi kích cỡ một cái!”
“Được, xin quý khách đợi giây lát!”
Lão bản cười tít mắt đáp rồi ngồi xổm xuống, loay hoay ở phía dưới quầy một chút. Vài giây sau, ông ta đứng dậy, trong lòng ôm năm sáu chiếc bát lớn nhỏ khác nhau đặt xuống quầy.
“Không biết thế này đã đủ chưa?”
Trương Tuyết Linh nhìn sơ qua kích cỡ của bọn chúng, gật đầu đáp, “Đủ đủ, cảm ơn lão bản!”
Nói rồi cô chọn ra ba chiếc bát có độ lớn nhỏ khác nhau, nhưng điểm chung là kích thước của nó nằm trong khoảng cách từ ly rượu đến vò rượu, hay nói cách khác, ba chiếc bát này đều lớn hơn ly rượu nhưng nhỏ hơn vò rượu.
Trương Tuyết Linh xếp ly rượu, ba chiếc bát và vò rượu thành một hàng theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, sau đó mở nắp vò rượu rồi ôm nó lên.
“Hic, thật nặng,” Trương Tuyết Linh lẩm bẩm, lợi dụng quầy rượu để điều chỉnh lại tư thế tay cho vững, sau đó cẩn thận chậm rãi đổ rượu vào trong chiếc bát lớn nhất.
Chiếc bát vừa lớn vừa sâu, từa tựa như bát đựng canh nên chỉ cần động tác nhẹ nhàng cẩn thận một chút, rượu liền được đổ gọn vào trong bát. Trong lúc Trương Tuyết Linh đổ rượu, lão bản vẫn luôn nhìn chằm chằm, tựa như muốn soi thật kỹ xem có một giọt rượu li ti nào bị bắn ra ngoài hay không.
Rót được rượu vào trong bát, Trương Tuyết Linh thở phào một hơi. Bước đầu tiên này cũng là bước khó nhất, cô đã qua được, hy vọng mấy bước tiếp theo cũng có thể trơn tru như thế. Trương Tuyết Linh hít thở sâu, ổn định hơi thở, sau đó lại cầm bát rượu lên rót sang bát thứ hai. Cứ như thế, qua bát thứ ba, cuối cùng từ bát thứ ba đổ vào ly rượu, đến khi rượu gần đầy thì Trương Tuyết Linh dừng lại, toàn bộ quá trình đều được hoàn thành xuất sắc.
Trương Tuyết Linh thở hắt một hơi, vui sướng nở nụ cười, dùng hai tay cầm ly rượu lên. Vì ly rượu quá nhỏ, cô chỉ có thể cầm bằng các đầu ngón tay, cẩn thận nâng ly đến trước mặt Mặt Trời Mùa Đông cười nói, “Sư phụ, mời ngài uống rượu!”
Mặt Trời Mùa Đông cong khóe môi, ôn hòa cười, tay phải đưa ra nhận lấy ly rượu. Diện tích có hạn của ly rượu khiến cho lúc trao ly, đầu ngón tay anh không thể không chạm lên tay cô, cảm xúc dưới đầu ngón tay ấm áp trơn mượt, rất dễ gây nghiện khiến anh chỉ muốn nắm mãi không buông.
Mặt Trời Mùa Đông đưa ly rượu lên miệng uống cạn, sau đó đặt ly rượu rỗng xuống quầy. Lão bản nhìn ly rượu, tươi cười thông báo bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó giao nhiệm vụ tiếp theo cho bọn họ.
Chơi đến lúc này thì cũng đã gần chín rưỡi, Trương Tuyết Linh liền nhận nhiệm vụ sau đó nói tạm biệt với Mặt Trời Mùa Đông, cũng nhắn anh có lẽ ngày mai bản thân sẽ không lên game được, bảo anh nếu không thấy cô thì cũng đừng đợi.
Mặt Trời Mùa Đông không thắc mắc cũng không hỏi lý do, chỉ gật đầu đáp được. Lúc này Trương Tuyết Linh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh là người không tò mò nhiều về chuyện của người khác nên mới vậy. Sau khi thoát game, cô như thường lệ nói chúc ngủ ngon với cha mẹ rồi lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, Trương Tuyết Linh tỉnh dậy khá sớm, ăn sáng làm vệ sinh cá nhân xong thì bắt tay vào soạn đồ đạc để trở lại trường. Đại học A không quá gần nhà, cha mẹ Trương lại đều đi làm, không yên tâm để cô sử dụng phương tiện công cộng nên cô vẫn luôn ở trong ký túc xá của trường, chỉ có ngày nghỉ lễ mới quay về nhà.
Lúc này soạn đồ đạc Trương Tuyết Linh cũng không có nhiều thứ để soạn, chỉ cần sắp xếp một số vật dụng cá nhân, thuốc men và quần áo này nọ vào vali là xong. Sau khi dùng xong bữa trưa, cha mẹ Trương mang theo vali, đàn tranh và khoang ngủ ra chất lên xe.
Đúng vậy, là khoang ngủ.
Bên nhà sản xuất đã suy nghĩ rất kỹ về tính linh hoạt dễ vận chuyển của nó. Khi cần thiết, người dùng có thể thu gọn khoang ngủ lại, khiến cho nó chỉ còn hình dạng giống như tấm kim loại dài một mét rộng nửa mét mà thôi, không khác một cái bàn là cho lắm, chỉ là dày hơn một chút. Hơn nữa, Trương Tuyết Linh cũng không rõ nó được tạo nên từ loại hợp kim gì nhưng lại cực kỳ nhẹ, nếu không phải cô bị bệnh tim thì thân là con gái có phải ôm nó di chuyển một quãng đường cũng không hề gì.
Một nhà ba người lái xe đến trường đại học A, bởi vì hôm nay là ngày trở về trường nên trong trường khá tấp nập, đặc biệt là ở hai khu ký túc xá nam và nữ. Cha Trương phụ trách ôm đàn tranh, mẹ Trương phụ trách ôm khoang ngủ, Trương Tuyết Linh nhẹ nhàng nhất, phụ trách kéo vali, ba người cùng nhau thẳng tiến đến ký túc xá.
Vì cô bị bệnh tim nên cha mẹ Trương đã đánh tiếng với nhà trường ngay từ năm nhất, phòng ngủ của cô được sắp xếp ở tầng hai, cũng là tầng thấp nhất có phòng ngủ. Lúc đến cầu thang, cha Trương cầm lấy vali từ tay cô thay cô xách lên lầu, Trương Tuyết Linh ngoan ngoãn chậm rãi theo sau bọn họ.
Vào đến phòng, sau khi được bạn cùng phòng của cô, Vưu Mạn Ni phụ giúp sắp xếp đồ đạc, cha mẹ Trương dặn dò cô một chập rồi mới quyến luyến rời đi.
Vưu Mạn Ni tuy không cùng ngành học với cô nhưng mối quan hệ của hai người lại không tệ, tính cách cô ấy khá sôi nổi lại tốt bụng, biết Trương Tuyết Linh bị bệnh cũng rất hay quan tâm giúp đỡ cô. Vốn phòng bọn họ còn có thêm một người nữa, nhưng người nọ đầu năm hai đã chuyển ra ngoài cùng bạn trai sống chung, có lẽ là vì đã vào học nên không còn học sinh đăng ký ở ký túc xá nữa, vì vậy nhà trường cũng không bổ sung thêm bạn cùng phòng cho hai người họ.
Cha mẹ Trương vừa đi, Vưu Mạn Ni lập tức hớn hở nắm lấy tay Trương Tuyết Linh kéo cô ngồi xuống giường, hào hứng hỏi, “Cậu mua máy chơi game rồi à? Nói mau, mua lúc nào thế? Sao không nói tớ biết? Cậu đã chơi chưa? Thấy thế nào? Thích không?”
Nghe cô hỏi liên tù tì mấy câu, Trương Tuyết Linh chỉ dịu dàng cười, đợi cô hỏi xong mới trả lời, “Mới mua vài ngày trước thôi, không nói là vì muốn cho cậu bất ngờ mà. Tớ đã chơi mấy ngày nay rồi, thích lắm. Cảnh trong game đẹp cực kỳ, tớ cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.”
Vưu Mạn Ni phì cười chọt bàn tay cô, “Xem cậu kìa, mới được ngắm cảnh đẹp thôi mà đã không còn gì tiếc nuối rồi? Ước mơ của cậu… ít ỏi quá đấy!”
Vốn là định nói đơn giản, nhưng Vưu Mạn Ni lại chợt nhớ đến bệnh tim của Trương Tuyết Linh nên vội vàng sửa miệng.
Trương Tuyết Linh cười cười, không để ý đáp, “Đó là vì cảnh trong game còn đẹp hơn ngoài đời nhiều!”
“Đúng đúng, điểm này thì tớ không thể phản bác được!” Vưu Mạn Ni gật gù, “Mà cậu chơi server nào vậy? Hẳn là server mới nhất nhỉ? Là 58 phải không?”
Trương Tuyết Linh lắc đầu, “Không phải, là server 37.”
“Ba mươi bảy?!” Vưu Mạn Ni ngạc nhiên thốt lên, cũng may cô còn nhớ Trương Tuyết Linh bị bệnh tim nên đã kiềm chế xuống, không khiến cô giật mình, “Tại sao lại là server 37? Theo lẽ thường thì game sẽ gợi ý cho cậu vào server mới nhất chứ?”
Trương Tuyết Linh cố gắng nhớ lại, trả lời cô, “Tại lúc đó tớ tò mò không biết các server trước thế nào, nên không chọn vào game ngay mà mở danh sách server lên. Tình cờ lại thấy trong một loạt các chấm đỏ*, ngoại trừ server 58 thì chỉ có server 37 là đang chấm xanh, cảm thấy khá kỳ lạ nên vào đó.”
(*) Chấm đỏ thể hiện server đã đủ/quá tải người chơi, chấm xanh là server đang dư chỗ
“Không sợ bản thân là một người chơi mới, vào đó gặp toàn đại thần liền bị bắt nạt sao?” Vưu Mạn Ni bĩu môi, sau đó lại làm mặt mếu than thân trách phận nói, “Huhu, tại sao lại là server 37 có chấm xanh mà không phải là server 38 chứ?? Nếu thế thì tớ đã có thể kéo Linh Nhi nhà tớ đi nâng cấp rồi!!”
Trương Tuyết Linh cười khẽ, mềm mại đáp, “Không sao, ở server 37 tớ cũng kiếm được một sư phụ rồi, anh ấy tốt lắm, ngày nào cũng kéo tớ đi làm nhiệm vụ đi phó bản, cũng rất bảo vệ tớ.”
Nhìn nụ cười vui vẻ lại có chút thẹn thùng của Trương Tuyết Linh, Vưu Mạn Ni không nhịn được nghi hoặc, hơi nhíu mày.
Không phải cô thích vị học trưởng kia sao, sao giờ lại có thái độ e thẹn với vị sư phụ từ đâu nhảy ra này rồi?