Lê Quang Dũng mệt mỏi ngồi dựa vào thành xe, gật đầu nói, “Cô hỏi đi.”
“Ngài có thể đảm bảo tuyệt đối an toàn cùng tự do cho tôi và người nhà sao?”
Lê Quang Dũng hơi ngẩn người, nghi hoặc nhìn Trần Khả Linh, “Ý cô là gì?”
“Ý trên mặt chữ. Nếu tôi có thể cứu ngài, ngài có đủ khả năng để đảm bảo tuyệt đối an toàn cùng tự do cho tôi và người nhà sao?”
Ngoại trừ Vũ Minh Quân và Trần Thái Nguyên, những người khác đều không hiểu cô hỏi vậy là có ý gì.
Lê Quang Dũng nhịn xuống đau đớn thống khổ do độc tang thi mang lại, ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy cô nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt tràn đầy kiên định, khiến cho ông nhất thời tin tưởng, gật đầu nói, “Có thể.”
“Ngài dám lấy quân hàm và danh dự của mình ra thề sao?” Trần Khả Linh nhìn thẳng vào mắt ông hỏi.
“Này! Cô hơi quá đáng rồi đấy!” Một quân lính không nhịn được lên tiếng.
Lê Quang Dũng khó khăn phẩy tay, ra hiệu cho anh đừng nói gì.
“Được, tôi xin thề dưới quân hàm và danh dự của một quân nhân, nếu cô có thể cứu tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn và tự do tuyệt đối cho cô và người nhà.”
Nghe ông nói, Trần Khả Linh hít thở sâu một hơi, sau đó đặt bàn tay trước lưng ông, phóng thích dị năng hệ quang của mình.
Ngoại trừ Vũ Minh Quân và Trần Thái Nguyên, ba người còn lại trong xe đều kinh ngạc không thôi.
“Song hệ dị năng?!” A Luân bật thốt, phức tạp nhìn cô rồi lại nhìn Vũ Minh Quân.
Anh cứ cho rằng bọn anh đã đạt được tin tưởng tuyệt đối từ họ rồi, hóa ra… bọn họ vẫn còn giấu diếm nhiều điều như vậy.
Vũ Minh Quân dời ánh mắt khỏi Trần Khả Linh, nhìn qua anh ta, “Chuyện này đợi về lại nói.”
A Luân ngạc nhiên, cuối cùng mím môi, khẽ gật đầu.
Dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt Lê Quang Dũng dần dần tốt lên, vết thối rữa ở miệng vết thương chậm rãi thu nhỏ lại rồi biến mất.
“Sao có thể…” người lính ban nãy bàng hoàng lẩm bẩm.
Những người còn lại cũng kinh ngạc không kém, sững sờ không nói nên lời.
Đợi đến khi toàn bộ độc tang thi trong người Lê Quang Dũng bị loại trừ, Trần Khả Linh thu tay lại, đứng lên nhìn người lính nói, “Mau băng bó vết thương cho ông ấy đi.”
Sau đó cô đi về phía cha mình, nhưng lúc cô định chữa trị cho ông thì ông lại cười nói, “Cha vẫn có thể chịu được, con trị cho A Luân trước đi.”
Trần Khả Linh nhìn qua, thấy sắc mặt A Luân quả thật tệ hơn rất nhiều, đành dằn lòng xuống, chữa trị cho anh trước. Vết thương của anh nhẹ hơn Lê Quang Dũng nên lần chữa trị này rất nhanh đã xong.
“Cảm ơn,” A Luân nhẹ nhõm nói.
Trần Khả Linh lắc đầu, tỏ ý không việc gì, tiếp tục chữa trị cho Trần Thái Nguyên.
Đợi đến khi cô trị liệu xong, Vũ Minh Quân lập tức ôm lấy cô đỡ dậy, “Em không sao chứ?”
Trần Khả Linh mỉm cười lắc đầu, vỗ tay anh trấn an, “Em không việc gì, dù sao cũng đã là cấp bốn rồi mà.”
Lê Quang Dũng lúc này cũng đã được băng bó xong, thấy cô đã trị liệu xong thì lên tiếng hỏi, “Ừm… cô là…?”
“Trần Khả Linh.”
“Vừa rồi cám ơn cô rất nhiều,” ông cúi người cảm tạ, sau đó hỏi, “Không biết dị năng vừa rồi của cô là hệ gì vậy?”
“Hệ quang,” Trần Khả Linh vừa trả lời vừa lại một bên ngồi xuống. Vũ Minh Quân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Lê Quang Dũng hơi nhíu mày, nghi hoặc nói, “Hệ quang tuy rằng cực kỳ hiếm, nhưng tôi nghe nói nó chỉ có thể chữa trị ngoại thương mà thôi. Dị năng của cô tuy không thể chữa trị vết thương, nhưng lại có thể loại bỏ độc tang thi… Chẳng lẽ là hệ quang biến dị sao?”
“Tôi cũng không rõ,” Trần Khả Linh lắc đầu, thấy ông chần chừ do dự, cô liền nói, “Chỉ cần ông có thể đảm bảo tuyệt đối an toàn và tự do cho tôi và người nhà, tôi bằng lòng trợ giúp.”
Lê Quang Dũng sững người, không dám chắc có phải cô đang trả lời cho suy nghĩ của ông hay không, ông hỏi lại, “Cho dù là trợ giúp nghiên cứu thuốc giải độc tang thi?”
Trần Khả Linh gật đầu.
“Tiểu Linh…” Vũ Minh Quân không đành lòng gọi nhẹ.
Trần Khả Linh nhìn anh mỉm cười, vuốt tóc anh, “Không có việc gì, anh đừng lo lắng, nhé?”
Vũ Minh Quân thở dài, nhéo lòng bàn tay cô.
Biết anh đang không vui, Trần Khả Linh cười nhẹ để anh tùy ý nhéo tay mình. Nhưng lúc quay sang nhìn Lê Quang Dũng, cô thu nụ cười lại, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, nghiêm giọng nói, “Cho nên, hy vọng ngài có thể giữ lời thề của mình. Bằng không, hậu quả của việc phản bội lời thề, ông sẽ không nhận nổi đâu.”
Thấy cô thay đổi xưng hô đối với mình, Lê Quang Dũng nhanh chóng đáp lời, “Mọi người cứ yên tâm. Cho dù cấp trên có không đồng ý, cho dù có phải hy sinh cái mạng này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô và người nhà đến cùng.”
“Thiếu tướng…” Người lính bên cạnh hơi chau mày, không đành lòng nói.
“Đồng chí không cần phải nói gì cả. Cái mạng này của tôi là do Trần tiểu thư cứu về, đồng chí chẳng lẽ muốn tôi phản bội lại lời thề, từ bỏ danh dự của một quân nhân sao?”
“Tôi…” Anh ta mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu trầm mặc.
Trần Khả Linh đã nhận được lời đáp ứng của ông liền không tính nói thêm gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng Vũ Minh Quân ngồi bên cạnh cô thì lại nhìn Lê Quang Dũng, bỗng nhiên mở miệng, “Hy vọng ông có thể nói được làm được.”
“Cậu---”
Người lính kia tức giận trừng anh, nhưng chỉ mới nói được một từ, Lê Quang Dũng đã nâng tay lên ngăn anh lại. Ông nhìn Vũ Minh Quân, ánh mắt của anh bỗng khiến ông cảm thấy có chút áp lực, trịnh trọng gật đầu, “Đương nhiên.”
Vũ Minh Quân không nói gì nữa, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay Trần Khả Linh.
Trần Thái Nguyên nhìn một màn này, không nhịn được cong môi cười.
Đúng là con rể tốt a!
*
Vì sợ đi đêm sẽ gặp nguy hiểm, số lượng người lại quá nhiều không tiện và an toàn để tìm một nơi nghỉ chân qua đêm, đoàn xe đều tăng hết tốc lực, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất có thể để trở về căn cứ.
Trần Khả Linh nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, rốt cuộc ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Dù sao nửa ngày qua cô cũng đã liên tục chiến đấu và sử dụng dị năng, mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi. Lúc này đã tạm thời an toàn, lại còn có Ellie và hệ thống L44 tùy thời canh chừng, Trần Khả Linh liền yên tâm ngủ thiếp đi.
Vũ Minh Quân cũng không khác gì cô, hai người tựa đầu vào nhau mà ngủ, khiến cho những người khác đều cảm thấy khó nói thành lời.
Rõ ràng là hai người họ chẳng làm gì, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy giống như vừa bị tọng cẩu lương ngập họng vậy. Tất nhiên, ngoại trừ Trần Thái Nguyên, bởi vì ông vui mừng còn không kịp nữa là.
Cuối cùng, hơn bốn tiếng sau, mọi người về đến căn cứ.
Khi bọn họ thấy Lê Quang Dũng bình an xuất hiện, có người thì kinh ngạc, có người nghi ngờ, có người lại vui mừng không thôi. Tiểu Mỹ lúc trước được ông cứu cũng vội vàng tiến lên nói lời cám ơn.
Lúc này tất cả đều đã quá mệt mỏi, sau khi được thử máu xong, đoàn đội dị năng giả của căn cứ Hy Vọng liền trở về nhà nghỉ ngơi, chuyện họp báo kết quả nhiệm vụ và lãnh thưởng đều ngầm nhất trí đợi đến mai lại tính. Lê Quang Dũng thì chỉ huy quân đội dẫn dân tị nạn đi làm các thủ tục và sắp xếp nơi ở cho bọn họ. Vì bị tang thi tấn công nên toàn bộ vật tư đều bị bỏ lại, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể đến khu D sinh sống mà thôi. Sau này cuộc sống có được cải thiện hay không thì chỉ có thể dựa vào ý chí và nỗ lực của bọn họ. Dù sao, so với đám người vẫn phải cắm trại bên ngoài căn cứ, bọn họ đã được ưu tiên rất nhiều, không cần trả vé vào cổng vẫn có thể vào trong căn cứ.
*
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân đi họp báo kết quả. Có lẽ vì dị năng của Trần Khả Linh quá đặc biệt, ngay đêm hôm đó Lê Quang Dũng đã nói chuyện với cấp trên của ông, cũng là lãnh đạo của căn cứ này. Sau một hồi bàn luận, lãnh đạo cũng đồng ý, sẽ không làm gì Trần Khả Linh và những người khác nếu cô chịu phối hợp trợ giúp bên phòng thí nghiệm để nghiên cứu thuốc giải.
Nghe được lời này, Lê Quang Dũng không khỏi thở phào. Trần Khả Linh đã đồng ý sẽ trợ giúp nên ông cũng không lo sợ hai bên sẽ xảy ra tranh cãi.
Sau khi họp xong, Lê Quang Dũng giữ Trần Khả Linh lại. Cô lập tức đoán ra được là vì lý do gì, cùng Vũ Minh Quân đi theo sau ông đến gặp vị lãnh đạo của căn cứ. Sau một hồi thảo luận, cuối cùng mọi người cũng thống nhất được ý kiến. Mỗi khi cần thiết, Trần Khả Linh sẽ cung cấp cho phòng thí nghiệm mẫu máu của mình, tất nhiên là dưới điều kiện không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Đổi lại, bọn họ sẽ dùng toàn lực để bảo hộ cô cùng Quân Linh.
Cuộc đàm phán kết thúc trong vui vẻ, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân chào bọn họ rồi rời đi. Ra đến bên ngoài, cô không nhịn được thở phào một hơi.
Thật may là cô đã không đặt niềm tin sai người.
Vũ Minh Quân nghe cô thở phào, không nhịn được cốc đầu cô, “Hóa ra em cũng biết sợ sao?”
Trần Khả Linh hô khẽ, đưa tay xoa đầu, hơi chu môi nói, “Đương nhiên là sợ chứ, nhưng mà ông ấy… Anh cũng biết mà. Thế giới bây giờ trở thành thế này, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, rất nhiều người dù vô tình hay cố ý đều sẽ theo bản năng hy sinh người khác tự cứu lấy mình, cho dù người bị hy sinh đó có là bạn bè, vợ chồng hay người thân. Nhìn thấy ông ấy không chút do dự xả thân cứu một người xa lạ như vậy, em không đành lòng để ông ấy chết, nhất là khi em lại có năng lực để cứu ông ấy.”
Ngừng một chút, cô lại nói tiếp, “Huống chi, nguyên nhân ông ấy bị thương cũng có liên quan đến chúng ta, em không thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì được.”
Vũ Minh Quân hơi giật mình, không ngờ cô biết được là do anh động tay động chân hại chết Lương Quốc Hùng. Nội tâm nhất thời tràn đầy, anh ôn nhu xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, “Em đấy…”
Còn nói cái gì mà có liên quan đến chúng ta, rõ ràng đều là do anh làm, cô không hề có dính dáng gì cả. Tuy rằng cô nói rất nhiều về việc mình không nỡ nhìn Lê Quang Dũng chết, nhưng anh lại hiểu rõ, hơn một nửa nguyên nhân khiến cô làm ra quyết định như vậy, chính là vì anh.
Trần Khả Linh mỉm cười, không nói gì, nắm lấy bàn tay anh.