Sau khi lãnh thưởng, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân mang theo phần thưởng trở về, sau đó lại nhắn cho toàn đội qua họp. Trước khi đi họp báo kết quả, Vũ Minh Quân đã báo trước khi họ trở về sẽ họp đoàn đội nên mọi người đều không đi đâu, hơn mười phút sau thì có mặt đầy đủ tại nhà của anh.
Trước hết là chia phần thưởng nhiệm vụ, những người đã tham gia sẽ được nhận phần lớn vật tư, phần còn dư lại sẽ thuộc về kho chung của cả đội.
Chia vật tư xong, Vũ Minh Quân bắt đầu vô chuyện chính, “Hôm nay mở cuộc họp này, ngoài việc chia phần thưởng, tôi còn có một chuyện muốn nói với mọi người. Ba người hôm qua cùng chúng tôi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đặc biệt là A Luân, hẳn đã biết vấn đề tôi định nói là gì rồi.”
Ba người A Luân bị nhắc tên hơi ngồi thẳng lên.
“Tôi và Tiểu Linh, thực chất đều là dị năng giả song hệ.”
Mấy chục tiếng hút khí tức khắc đồng loạt vang lên, mọi người kinh ngạc trố mắt nhìn anh và Trần Khả Linh, giống như vừa mới được nghe một chuyện kinh thiên động địa nào đó vậy.
Không đợi bọn họ kịp lên tiếng, Vũ Minh Quân nói tiếp, “Lúc trước không nói cho mọi người biết, không phải vì không tin tưởng, mà là vì an toàn, bởi vì dị năng giả song hệ quá hiếm, mà Quân Linh chúng ta lại có những hai người, lại còn là đội trưởng và đội phó nữa. Huống chi, dị năng của Tiểu Linh quá đặc biệt, chuyện này càng nhiều người biết sẽ càng nguy hiểm, cho nên, hy vọng mọi người thông cảm.”
“Vậy tại sao bây giờ anh lại nói cho chúng tôi biết?” Một người lên tiếng.
“Bởi vì hôm qua trong lúc làm nhiệm vụ, chúng tôi đã để lộ rồi, nên lúc này dứt khoát nói cho mọi người biết luôn, tránh cho mọi người có điều hiểu lầm, cảm thấy không thoải mái trong lòng.”
“Vậy dị năng thứ hai của hai người là gì?” Một người khác hỏi.
“Của tôi là hệ tinh thần, mà của Tiểu Linh lại là hệ quang,” Vũ Minh Quân trả lời.
“Hệ quang?!”
“Lại là hệ quang?!”
“Vậy sau này có phải chúng ta đã có một ‘bác sĩ’ riêng rồi không?”
“Nhưng mà… hệ quang tuy rằng hiếm, cũng không đến mức khiến chúng ta gặp nguy hiểm chứ? Đúng không?”
Nghe bọn họ bàn tán, Vũ Minh Quân vỗ tay hai cái ra hiệu cho bọn họ im lặng, sau đó nói, “Là vì hệ quang của Tiểu Linh không phải là hệ quang bình thường.”
Mọi người nhất thời nghi hoặc, không rõ ý anh là gì.
Vũ Minh Quân nhìn qua Trần Khả Linh, cô mỉm cười đứng dậy, nói với mọi người, “Hệ quang của tôi không giống với những người khác. Tôi không thể chữa lành ngoại thương, nhưng lại có thể trị độc tang thi.”
“Cái gì?!!!”
Bọn họ há hốc mồm, kinh ngạc và sững sờ đến tột độ nhìn cô.
Trần Khả Linh ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh xuống, nhìn qua A Luân gọi, “A Luân, cậu nói đi.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy A Luân nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói, “Là thật, hôm qua tôi, chú Thái Nguyên và cả Thiếu tướng đều bị tang thi cào trúng. Nếu không nhờ có Trần Khả Linh, Thiếu tướng hẳn là đã phải chết, tôi cũng khó mà khỏe mạnh được như bây giờ.”
Cả đám lại lần nữa hít một ngụm khí, bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau.
Có thể trị độc tang thi!!
Điều này có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩa là bọn họ có thêm một bùa hộ mệnh, cho dù bị nhiễm độc tang thi cũng không cần phải lo sợ! Tuy rằng không thể chữa trị ngoại thương, nhưng vậy đã sao chứ?
Khả năng này còn quý giá hơn cả ngàn cả vạn lần!
“Vừa rồi tôi và Quân cũng đã nói chuyện với lãnh đạo căn cứ. Tôi đồng ý giúp bọn họ nghiên cứu thuốc giải độc tang thi, đổi lại bọn họ không thể gây khó dễ cho chúng ta, thậm chí trong trường hợp gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ phải dùng toàn lực để bảo vệ chúng ta. Ngoài mọi người và bên chính phủ ra thì không còn người nào biết chuyện này, vì vậy, còn phải nhờ mọi người giữ kín chuyện này trong lòng, đừng tiết lộ ra ngoài. Nếu không, đừng nói là tôi, tất cả chúng ta đều sẽ gặp phải nguy hiểm. Nặng nhẹ thế nào, mọi người tự phân định lấy.”
Cả đám tức khắc gật gật đầu, thề thốt sẽ không nói ra chuyện này. Trần Khả Linh nhờ Ellie kiểm tra ánh mắt và cảm xúc của bọn họ, xác định toàn bộ đều nghiêm túc, cẩn trọng và thành khẩn, tâm thả lỏng xuống.
Thực ra Trần Khả Linh cũng quá lo xa. Dị năng của cô chính là tấm bùa hộ mạng của bọn họ, bọn họ bảo hộ cô còn không kịp, sao có thể gây ra tai họa được chứ?
Cho rằng mọi nguy cơ đều đã bị giải quyết, hai nhà Vũ Trần thầm thở phào nhẹ nhõm, lại không biết rằng, người xấu có ở khắp mọi nơi, mà nguy cơ, lại có thể tùy thời xảy ra.
*
Một tuần sau.
Sáng sớm, Trần Khả Linh tỉnh dậy, vốn là định đi đến phòng thì nghiệm rút máu, nhưng cuối cùng lại có chuyện phát sinh, phá hỏng kế hoạch của cô.
“Tiểu Linh, em đang ở đâu? Vẫn còn ở trong nhà chứ?” Vũ Minh Quân thông qua bộ đàm liên lạc với cô, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Vâng, em không có việc gì, anh đừng lo,” vừa nói Trần Khả Linh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày.
“Vậy là tốt rồi, em ở yên đó, anh lập tức sang ngay!”
“Ấy? Khoan đã!” Trần Khả Linh giật mình, vội gọi anh lại, nhưng Vũ Minh Quân đã không trả lời nữa.
Đôi mày cô nhíu chặt lại, vội vàng đến gần cửa sổ để kiểm tra. Bên ngoài hiện tại đang tràn đầy người, ai nấy đều tức giận phẫn nộ, liên tục kêu gào gọi tên cô.
“Trần Khả Linh, cô mau ra đây! Nếu cô đã có dị năng đặc biệt như vậy, tại sao lại vẫn luôn giữ im lặng chứ?!”
“Trần Khả Linh, sao cô có thể ích kỷ như vậy được chứ?! Cô có biết vì cô mà đã có bao nhiêu người không được chữa trị, hóa tang thi rồi không hả?!”
“Trần Khả Linh, cô đừng có trốn trong đó nữa, mau ra đây! Nếu không chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!”
Trần Khả Linh mím môi, cố gắng từ trong biển người tìm kiếm bóng dáng của Vũ Minh Quân, đồng thời cũng nhờ Ellie chú ý tình hình của anh, nếu anh xảy ra chuyện gì thì phải nói cho cô biết.
Một lúc sau, giống như bất chợt xảy ra chuyện gì, phía cuối đám đông bỗng hỗn loạn lên, tiếng la hét liên tục vang lên, khiến tâm Trần Khả Linh không khỏi căng thẳng, bàn tay siết chặt Ly Băng kiếm.
“Vẫn ổn sao?”
“Vẫn ổn, ký chủ yên tâm,” Ellie trả lời.
Không bao lâu sau, đoàn người nhanh chóng tách ra hai bên, bóng dáng Vũ Minh Quân dần xuất hiện trong tầm mắt cô.
Anh một tay cầm kiếm, một tay cầm một quả lôi cầu, sắc mặt âm u lạnh lẽo như sát thần đi ở phía đầu. Ba người còn lại của Vũ gia và một vài người khác của Quân Linh nghe ngóng được tình hình, lúc này cũng đang đi theo sau anh, trên tay đều là dị năng, khiến cho đám người xung quanh sợ hãi, không dám cản đường bọn họ.
Không bị cản đường, bọn họ nhanh chóng tiến vào được trong nhà của Trần Khả Linh.
Lúc bọn họ bước vào trong, một số người kích động muốn nhân cơ hội cửa mở để xông vào, nhưng đều bị Vũ Minh Quân thẳng tay phóng điện giật bất tỉnh. Những người còn lại tức khắc e sợ, không dám đến gần nữa.
“Mọi người sang đây làm gì chứ? Nguy hiểm lắm có biết không? Lỡ mọi người không kiềm chế được bọn họ, bị thương đến thì sao?” Đợi mọi người đều đã vào nhà, Trần Khả Linh nôn nóng nói, Trần gia phía sau cũng nhíu mày, gật đầu đồng tình với cô.
Vũ Minh Quân mỉm cười xoa đầu cô, “Không có việc gì.”
Câu trả lời của anh khiến cô vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Anh đã vào được đến tận đây, tất nhiên là không có chuyện gì rồi! Nhưng trước đó thì ai có thể đảm bảo được chứ!
“Bây giờ vấn đề quan trọng là ai đã để lộ tin tức này, và chúng ta phải làm sao để giải quyết đám người kia,” sau khi an vị ở phòng khách, Vũ Khắc Minh nói.
“Không phải chỉ có chính phủ và Quân Linh biết chuyện này sao? Vậy hoặc là bọn họ thất hứa, hoặc là trong đội chúng ta có người phản bội,” Trần Thái Nguyên nói.
Lời của ông khiến sắc mặt mấy thành viên của Quân Linh sa sầm xuống, có chút nặng nề.
Trần Khả Linh lắc đầu, “Không phải bọn họ.”
“Ai cơ? Chính phủ hay Quân Linh?” Trần Thái Nguyên hỏi.
“Cả hai,” Trần Khả Linh khẳng định.
Lúc cô đàm phán với lãnh đạo và Lê Quang Dũng, cô cũng để Ellie kiểm tra ánh mắt và cảm xúc của họ giống như đã làm với Quân Linh. Lúc đó ánh mắt của bọn họ đều không có tia tính kế hay chột dạ gì, tất cả đều trịnh trọng và chân thành.
Sau đó cũng vì phòng hờ bọn họ thay đổi ý định, hay là vô tình để lộ tin tức, cô vẫn luôn bảo Ellie theo dõi bọn họ. Chuyện gì chứ chuyện này L44 vẫn dư sức làm được, và Ellie vẫn chưa báo cho cô bất kỳ động tĩnh đáng nghi nào của bọn họ.
“Sao con có thể chắc chắn được chứ?” Ngô Khả Phương nhíu mày hỏi.
Không đợi cô nghĩ cách trả lời, Vũ Minh Quân đã nói, “Con cũng đồng ý kiến với Tiểu Linh, không phải là Quân Linh hay phía chính phủ đâu. Đối với chúng ta, dị năng của Tiểu Linh cực kỳ có lợi, bọn họ sẽ không dại gì tự phá hủy bùa hộ mệnh của mình. Đối với chính phủ, Tiểu Linh đã đồng ý sẽ giúp đỡ bọn họ nghiên cứu rồi. Tuy rằng chỉ là lấy máu, nhưng hiện tại mới qua mấy ngày, cho dù vì không nghiên cứu ra được cái gì khiến bọn họ cùng đường nổi lên ý niệm làm thí nghiệm trên Tiểu Linh, thì cũng sẽ không nhanh như vậy được.”
Thấy anh nói có lý, mọi người tạm thời không nghi ngờ hai đối tượng này nữa, nhưng lại cũng vì vậy mà bọn họ mất đi phương hướng phân tích.
“Hiện tại đừng nghĩ là ai làm ra chuyện này, chúng ta còn nhiều thời gian để truy tìm. Điều cần lo lắng lúc này là làm sao để giải quyết đám người ngoài kia kìa,” Vũ Khắc Minh có chút tức giận nói.
Đợi đến khi ông tìm ra được kẻ đứng sau vụ này, nhất định sẽ cho hắn biết tay!
Dám động đến con dâu tương lai của ông!
Lúc này, tiếng động bên ngoài bỗng trở nên ồn ào hỗn loạn hơn. Tiếng la hét, tiếng xe, tiếng còi, tiếng quát tháo xen lẫn vào nhau không dứt.