“Á!!! Mau giết hắn!!! Hắn sắp hóa tang thi rồi!!!”
Một người đột nhiên kinh hãi hét toáng lên, vội vàng lui ra sau. Tiếng hét của hắn khiến mọi người càng thêm sợ hãi, nhất thời chần chừ do dự, vừa muốn giết Lương Quốc Hùng để diệt trừ hậu hoạn, nhưng lại bị đạo đức quấy phá, không dám ra tay, bởi hiện tại hắn vẫn còn là nhân loại.
Lương Quốc Hùng vừa mới thoát chết, còn chưa kịp định thần đã bị mọi người tránh như tránh tà, đòi đánh đòi giết. Vết thương trên tay vẫn đang chảy máu liên tục khiến hắn bị mất máu, dần có chút choáng váng không suy nghĩ được nhiều.
Thấy một tên quân đội cầm súng nhìn qua đây, hắn nhất thời hoảng loạn hét lên, “Không, không có! Tôi không phải tang thi! Đừng giết tôi!”
Khu vực xung quanh hắn bởi vì tình huống vừa rồi đã trở nên có chút hỗn loạn, tang thi lợi dụng thời cơ này tấn công liên tục khiến mọi người càng thêm hốt hoảng sợ hãi. Người lính kia thấy một con tang thi đang từ phía sau Lương Quốc Hùng nhào đến, vội giơ súng lên nhắm bắn. Nhưng hắn ta lại cho rằng anh muốn giết mình, vội vàng chạy ngược vào trong biển người lẩn trốn.
Hắn không muốn chết! Hắn không bị hóa tang thi, hắn vẫn là người! Hắn là dị năng giả cấp bốn, hắn nhất định có thể chống cự mà!
Hắn không muốn chết! Không muốn chết!!
Chỉ cần trốn lẫn vào trong đám người, quân lính sẽ không dám bắn hắn! Hắn sẽ không chết!!
Hắn chỉ dựa vào bản năng mà chạy, trong đầu lặp đi lặp lại hắn không thể chết. Hành động đột ngột của hắn khiến nhiều người không kịp trở tay, bị hắn xô đẩy, cũng có người cho rằng hắn là tang thi nên càng kinh hãi vội tránh xa hắn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ đoàn người đều bị hắn làm cho hỗn loạn. Mọi người chen lấn xô đẩy nhau.
“Từ từ! Đừng đẩy mà! Đừng---- Á!!”
Tiểu Mỹ bị dòng người hỗn loạn xô đẩy khiến cô chỉ có thể lùi ra sau. Tuy vậy, tốc độ của cô vẫn không theo kịp nhóm người trước mặt, nhất thời liền bị đẩy ngã nhào ra phía sau. Đúng lúc này, một con tang thi bỗng nhào đến chỗ cô. Tiểu Mỹ chỉ là người thường, thấy tang thi nhào đến đầu óc nhất thời trống rỗng, tay chân cứng đờ không thể nhúc nhích nổi, hai mắt kinh hoảng trợn to, tràn đầy tuyệt vọng, tựa như đã nhìn thấy cái chết của mình.
Lúc cô cho rằng móng vuốt của nó sẽ chộp lấy đầu mình, một thân ảnh màu xanh rêu bỗng lóe qua, che chắn trước mặt cô.
Tiểu Mỹ sững sờ nhìn khuôn mặt người nọ nhíu lại vì đau đớn, nhất thời không thể tin nổi chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Thiếu tướng!!!” Cấp dưới của ông thấy tình cảnh vừa rồi, tái trắng mặt hét lên, vội vàng cầm súng bắn chết con tang thi đang định nhào đến ông một lần nữa.
Tiếng hét của anh ta khiến Tiểu Mỹ hoàn hồn, cô run rẩy lại sợ hãi nhìn người trước mặt, lắp bắp nói, “Thiếu tướng… ngài…”
Lê Quang Dũng nhịn đau đớn và cảm giác nóng rực đang dâng lên trong người mình, nhanh chóng đứng dậy rồi kéo Tiểu Mỹ còn đang sững sờ lên, “Mau đi! Chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi!”
Vừa nói ông vừa đẩy Tiểu Mỹ về phía trước. Tiểu Mỹ vẫn không thể tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra với mình, bị ông đẩy chỉ có thể mơ màng theo bản năng bước đi.
Vị cấp dưới kia hốt hoảng chạy lại, nhìn vết thương trên lưng ông, khuôn mặt anh ta tràn đầy đau khổ, “Thiếu tướng, đồng chí việc gì…”
“Bởi vì chúng ta là quân nhân. Đừng nói nữa, cẩn thận xung quanh, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây,” Lê Quang Dũng ngắt lời anh.
Toàn bộ cảnh này, đều bị Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân vẫn luôn dõi theo Lương Quốc Hùng nhìn thấy.
Nghe Ellie nói lại lời Lê Quang Dũng nói với cấp dưới của mình, tâm Trần Khả Linh bỗng run lên, trong khoảnh khắc liền hạ một quyết định.
Ban đầu mọi người đậu xe không xa, vừa thấy đoàn người ra những quân lính được để lại lúc trước tức khắc cầm súng lên hỗ trợ mọi người giết bớt tang thi.
Đoàn người vừa chạy đến xe, không ai bảo nhau lập tức nhảy lên xe, chen chúc nhau đến chật cứng. Đến lúc xe đó không thể chứa thêm người nữa, những người khác mới đành từ bỏ, chạy đến một chiếc xe xa hơn để leo lên.
Quân lính đứng ở vòng ngoài cùng, bảo hộ mọi người và kiềm giữ tang thi, tranh thủ thời gian cho bọn họ lên xe. Mấy quả lựu đạn thỉnh thoảng lại được ném vào giữa biển tang thi, giết chết hàng chục con.
Một lúc sau, toàn bộ người đều đã lên xe hết, chỉ trừ Lê Quang Dũng, cấp dưới trực tiếp của ông, mấy chục quân lính vẫn đang cố gắng giữ chân tang thi, và cả Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân. Sau khi lên xe, quân lính bảo mọi người tự kiểm tra bản thân, nếu đã bị thương thì tự giác bước xuống để đi xe khác, tránh cho có người hóa tang thi rồi giết hại những người ngồi cùng xe.
Trần Khả Linh cầm bộ đàm lên, liên lạc với toàn bộ thành viên trong Quân Linh hỏi, “Có ai bị tang thi thương đến không?”
Tám người nhanh chóng hồi phục lại. Cuối cùng chỉ có hai người bị tang thi cào trúng, một người là Trần Thái Nguyên, trong lúc bảo vệ con trai mình mà bị thương, và một người là một trong ba thành viên khác đi cùng đợt này, gọi là A Luân.
Trần Khả Linh liền kêu hai người họ xuống xe đến chỗ cô. Trần Thái Nguyên biết năng lực của cô nên không chút do dự và nghi ngờ, dứt khoát nhảy xuống. A Luân ban đầu có chút chần chừ, nhưng khi thấy hành động của Trần Thái Nguyên, anh liền nhảy xuống, đuổi theo ông.
Trong lúc chờ đợi, Trần Khả Linh quay sang nhìn Vũ Minh Quân, “Quân, em…”
Không cần cô nói hết câu, Vũ Minh Quân cũng đã hiểu được cô muốn nói cái gì. Anh thở dài một hơi, nửa bất đắc dĩ nửa dung túng xoa đầu cô nói, “Em muốn làm gì thì cứ làm. Cho dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên em.”
Trần Khả Linh mím môi, cảm động nhìn anh.
Cô biết, quyết định này của mình rất có thể khiến cô và người nhà gặp phải nguy hiểm. Nhưng cô nguyện tin tưởng một lần, tin tưởng rằng với những gì mình đã chứng kiến suốt ba tháng qua, và cả khoảnh khắc mới vừa rồi, những người đó sẽ không khiến cô thất vọng.
Rất nhanh, Trần Thái Nguyên và A Luân đã tìm đến, bốn người liền tiến về phía Lê Quang Dũng. Vũ Minh Quân cầm bộ đàm liên lạc với đoàn đội, bảo họ không cần chờ, lát nữa cứ theo quân đội đi trước.
Lúc Trần Khả Linh tìm đến Lê Quang Dũng thì ông đang tranh cãi với cấp dưới của mình.
“Đồng chí thay tôi chỉ huy toàn bộ mọi người, trở về căn cứ an toàn,” Lê Quang Dũng nói.
“Không được, tôi không đồng ý! Tôi không thể bỏ Thiếu tướng ở lại được!” Người nọ cắn răng nói.
“Không phải là bỏ lại! Tôi chỉ đi riêng ở một xe khác mà thôi! Đồng chí cử hai người đi cùng tôi, nếu tôi không vượt qua được thì nổ súng!”
“Thiếu tướng, tôi không thể-----”
“Đây là mệnh lệnh!” Lê Quang Dũng gằn giọng, sắc mặt có chút hôi bại, “Tôi ra lệnh cho đồng chí, thay tôi chỉ huy, bảo hộ mọi người trở về căn cứ an toàn!”
Sắc mặt anh ta tức khắc trắng bệch, trong mắt tràn đầy khổ sở cùng dằn vặt, cuối cùng cúi gằm mặt nén lại giọt lệ, khó khăn nói, “Rõ!”
Anh ta hít một hơi thật sâu, đè ép toàn bộ cảm xúc trong lòng, quay người rời đi, lại gọi hai quân lính khác đi theo Lê Quang Dũng.
Nhìn tình cảnh này, quyết định trong lòng Trần Khả Linh càng thêm chắc chắn. Cô tiến đến trước mặt ông nhanh chóng nói, “Thiếu tướng, hãy để chúng tôi đi cùng ngài.”
Lê Quang Dũng nhìn qua, thấy Trần Thái Liêm và A Luân cũng bị tang thi thương đến thì cho rằng ý cô là để hai người họ đi cùng mình, nếu không vượt qua được thì cũng bắn chết, gật đầu đồng ý, nhìn hai người họ nói, “Được, hai người đi cùng tôi.”
Trần Khả Linh biết ông hiểu sai ý, sửa lại, “Không phải hai người, là cả bốn người chúng tôi.”
Lê Quang Dũng nhất thời nhíu mày, “Hai cô cậu không bị thương, việc gì-----”
“Tôi có chuyện muốn nói với ngài. Thời gian không còn nhiều, chúng ta rời khỏi đây trước lại nói,” Trần Khả Linh cắt ngang lời ông.
Lê Quang Dũng do dự một lúc, chợt nhớ đến hình ảnh lúc trước mình đã nhìn thấy, cuối cùng đồng ý, cùng bốn người họ và hai quân lính lên một chiếc xe.
Vị cấp dưới kia đã nhanh chóng lên chiếc xe chỉ huy, bắt đầu ra lệnh cho các xe di chuyển. Mấy quân lính vẫn còn ở bên ngoài kìm hãm tang thi cũng dần dần leo lên xe, súng trên tay vẫn không ngừng bắn. Những quân lính và dị năng giả khác đã ở trên xe cũng nổ súng và tung dị năng, hỗ trợ bọn họ lên xe.
Một đoàn xe dần dần rời đi. Chiếc xe đi ở cuối cùng lấy ra vài quả lựu đạn, ném về phía đoàn tang thi, ngăn cản bọn chúng bám đuôi.
Nửa tiếng sau, đoàn người rốt cuộc cắt đuôi được toàn bộ tang thi. Ai nấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tựa như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, thở hồng hộc tựa lưng vào nhau. Nhưng sau đó, quân lính ở trong xe lại lên tiếng bảo bọn họ kiểm tra thân thể của mình và người bên cạnh một lần nữa, đảm bảo không có ai bị thương. Nếu phát hiện ra có người nào bị thương mà lẩn trốn lên xe thì tạm thời trói lại.
Trong lúc bầu không khí ở các xe đều khẩn trương không thôi thì ở bên xe có Trần Khả Linh, mọi người lại quỷ dị trầm mặc, bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.
“Linh Nhi, con…” Trần Thái Nguyên lo lắng nhìn cô.
Trần Khả Linh biết ông muốn nói gì, hơi mím môi rồi đáp, “Cha, con đã quyết định rồi. Con… con xin lỗi…”
Trần Thái Nguyên thở dài, bất đắc dĩ xoa đầu cô, mỉm cười nói, “Xin lỗi gì chứ, đúng là con gái ngốc!”
Lúc trước là Vũ Minh Quân, lúc này lại là Trần Thái Nguyên, đối với quyết định của cô đều không phản đối, lại còn an ủi ngược lại cô, khiến cô không nhịn được xúc động, hai mắt hơi đỏ lên.
Những người còn lại trong xe thì lại không hiểu gì, ngơ ngác trơ mắt nhìn nhau.
Trần Khả Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiến đến trước mặt Lê Quang Dũng nghiêm mặt nói, “Thiếu tướng, tôi có lời muốn hỏi ngài.”