Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy đi ra khỏi phòng, Trần Khả Linh vô tình chạm mặt vài người kia, đều là những người hôm qua không dám ra ngoài chiến đấu với con heo rừng. Trong số đó có vợ của Hoàng Trung thì sắc mặt còn bình thường, những người còn lại đều có chút ái ngại, xấu hổ lẩn tránh ánh mắt, không dám nhìn cô.
Trần Khả Linh không cảm thấy gì, ai nhìn cô mỉm cười chào hỏi thì cô lịch sự gật đầu đáp lại, người khác không nhìn mình thì cô cũng không quan tâm. Nhưng chính vì thấy cô chỉ đối với vợ Hoàng Trung chào hỏi, những người kia lại càng thêm chột dạ, cho rằng cô ghi thù bọn họ đêm qua không trợ giúp.
Nếu Trần Khả Linh biết được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ tức đến cười.
Bọn họ nhìn còn không dám nhìn, chẳng lẽ còn mong đợi cô phải đi lên chủ động chào hỏi?
Ngay cả bản thân cô còn không dễ tính được đến mức như vậy, nói gì đến hiện tại cô còn đang là Trần Khả Linh?
Giải quyết xong bữa sáng, mọi người lại lên đường
Có lẽ bởi vì lúc này đã rất gần căn cứ an toàn nên bọn họ không gặp nhiều trở ngại, một đường thẳng tiến. Đến gần trưa, Trần Khả Linh bắt gặp ngày càng nhiều đoàn xe, có người đi thành nhóm như bọn họ, cũng có người đi riêng lẻ, phương hướng đều là đến căn cứ an toàn.
Quá trưa một lúc, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi.
Chuyến đi này nếu là ở trước mạt thế thì chỉ tốn một ngày một đêm mà thôi, hiện tại lại cần những ba ngày hai đêm.
Trước đó nơi này vốn là một làng du lịch, không những rộng lớn mà lại còn là mới xây chưa đến hai năm, nên cơ sở vật chất và hạ tấng đều còn rất mới. Mạt thế đột nhiên đến, nơi này liền được chọn làm một trong những nơi để thành lập nên căn cứ an toàn.
Lúc này, trước cổng căn cứ có hai hàng xe đang nối đuôi nhau xếp hàng, một bên dài một bên ngắn. Vũ Minh Quân thăm hỏi một chút thì biết được bên dài là dành cho người thường, bên ngắn là dị năng giả. Người nhà của dị năng giả cũng được ưu tiên dùng lối đi dành cho dị năng giả.
Vũ Minh Quân liền điều khiển xe xếp vào hàng ngắn hơn, cũng là hàng bên phải.
Tuy nói là hàng ngắn nhưng bên này cũng phải dài mấy chục mét, từ vị trí hiện tại Trần Khả Linh không nhìn rõ được phía cổng vào bọn họ đang làm gì, tốc độ di chuyển rất chậm, cứ vài phút mới có thể nhích lên được một chút.
Trần Khả Linh đưa mắt nhìn xung quanh, ngay cả một con tang thi cũng không thấy đâu. Tường thành của căn cứ an toàn được xây dựng rất cao, cây cối trong phạm vi mười mét đều bị nhổ bỏ, Trần Khả Linh nghĩ mãi cũng chỉ có thể đoán hẳn là vì sợ thực vật biến dị.
Nhưng nếu đúng là vì nguyên nhân này, Trần Khả Linh không thể không vỗ tay khen ngợi bọn họ nghĩ được rất xa, bởi vì hiện tại bọn cô cũng chỉ mới bắt gặp một số động vật bốn chân biến dị mà thôi, đến chim biến dị còn chưa thấy chứ nói gì đến thực vật.
Bởi vì xung quanh căn cứ an toàn có nhiều đất trống nên có khá nhiều người tụ lại dựng lều ở nơi đó, Trần Khả Linh để ý thì thấy bộ dạng bọn họ trông cực kỳ chật vật, nghèo nàn gầy gò, phần lớn là người già, trẻ nhỏ hoặc là người tàn tật.
Vậy thì xem ra muốn vào căn cứ an toàn phải nộp lên một số vật tư, hoặc là cần điều kiện gì đó, chẳng hạn như lao động, nếu không thì những người này đã không phải ngồi ở ngoài như vậy.
Việc xếp hàng mất rất nhiều thời gian, Trần Khả Linh suy nghĩ một chút liền nói với Vũ Minh Quân một tiếng, sau đó xuống xe, đi ngược ra sau đến ba chiếc xe của chín người kia, nói rõ với bọn họ về hai lối đi vào của căn cứ an toàn.
Trong bốn gia đình thì có hết hai gia đình là không có dị năng, cô sợ bọn họ không nghĩ nhiều, chỉ chăm chăm đi theo sau mình, cuối cùng đến cổng lại không được vào mà bị bắt vòng ra sau xếp hàng lại lần nữa thì khổ.
Quả nhiên, sau khi được cô thông báo, cặp vợ chồng trẻ dò hỏi cô có thể coi như bọn họ là đi cùng đoàn với bọn cô, cho bọn họ đi nhờ lối đi dị năng giả được không.
Ba ngày qua cô đã quan sát kỹ bản lĩnh và nhân phẩm của mỗi người, cũng đã bàn bạc với hai nhà Vũ Trần, nếu có chiêu gọi thêm thành viên thì cũng chỉ chấp nhận gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh mà thôi, vì vậy lúc này đối với nhờ vả của bọn họ, Trần Khả Linh không chút do dự từ chối.
Sắc mặt hai người họ không được tốt lắm, cuối cùng chỉ đành quay xe, đi qua hàng bên trái xếp.
Trùng hợp lúc này, Lê Hồng Anh cũng từ trên xe của cặp vợ chồng lớn tuổi bước xuống, thấy Trần Khả Linh nhìn qua thì cong khóe môi mỉm cười gật đầu, sau đó đi về phía xe của Hoàng Trung nói gì đó.
Trần Khả Linh đoán hẳn Lê Hồng Anh cũng nhìn ra được ý định của bọn cô nên ngay tại thời điểm này mới quyết định không đi cùng đôi vợ chồng kia nữa mà qua xin đi nhờ xe Hoàng Trung.
Đối với bọn họ, Trần Khả Linh cảm thấy mình làm được đến mức này đã là không tồi, bèn không suy nghĩ nữa, quay gót trở về xe của mình.
Hơn một tiếng sau, rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ.
Người ngồi ở trạm gác là một sĩ quan quân đội, kiến thức về quân hàm quân đội Trần Khả Linh không có nên cũng không rõ người này cấp bậc bao nhiêu. Sau khi biết bọn họ là mới đến, anh ta lại hỏi thêm vài câu khác, sau đó nói sơ qua về phí vào cửa, cuối cùng đưa cho Vũ Minh Quân một xấp giấy rồi bảo bọn họ lái xe vào.
Vì đi cùng nhau nên hai nhà Trần Vũ và gia đình Hoàng Trung đều vào cùng một lượt.
Sau khi chạy vào bên trong, Vũ Minh Quân theo bảng hướng dẫn dọc đường đi mà điều khiển xe đến một căn nhà cách cổng vào chỉ vài trăm mét. Nơi đó có khoảng hai mươi người ăn mặc quân phục, thấy bọn họ đến thì ra hiệu cho bọn họ xuống xe.
Một nam nhân tầm ba mươi, bốn mươi tuổi tiến đến, lạnh mặt nói, “Mỗi người cầm một tờ phiếu đi vào bên trong tiến hành kiểm tra, nhớ giữ trật tự, tuân theo yêu cầu của người thi hành công vụ.”
Lúc nãy vị sĩ quan ở trạm gác cổng đã nói sơ qua về thủ tục khi tiến vào trong này nên Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân cũng không lúng túng, ra hiệu cho mọi người đi theo mình tiến vào bên trong nhà.
Vài người không nhịn được hơi quay đầu nhìn ra sau, liền thấy mấy quân lính kia đang kiểm tra thống kê số lượng vật tư mà bọn họ mang theo ở trên xe, tâm nhất thời căng chặt.
“Tiểu Quân… bọn họ…” Vũ Khắc Minh tiến lên hỏi nhỏ.
Vũ Minh Quân khẽ lắc đầu, “Lần đầu tiến vào phải nộp phí qua cửa, dị năng giả được ưu tiên nộp một phần ba.”
Sắc mặt ai nấy nhất thời đều hiện lên vẻ tiếc của.
Tiến vào bên trong căn nhà, mọi người lại một chiếc bàn dài được gắn cố định sát tường. Sau khi đưa cho mỗi người một phiếu giấy, Vũ Minh Quân giải thích, “Anh ta dặn chúng ta điền đầy đủ thông tin cá nhân, riêng phần dị năng thì không cần điền.”
Mọi người lại có chút hoang mang, không rõ vì sao lại không điền phần dị năng, nhưng rốt cuộc vẫn không dây dưa nhiều thời gian, mấy giây sau liền cầm bút lên bắt đầu điền thông tin.
“Bên kia đã xong chưa? Nhanh lên! Bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ!”
Một người nhân viên bỗng lên tiếng thúc giục, mọi người vội vàng viết nhanh mấy thông tin cuối, sau đó cầm theo phiếu giấy đến chỗ anh ta.
Vũ Minh Quân đi ở vị trí đầu tiên, người nhân viên kia liền hướng anh nói, “Đưa tay đây, trước tiên xét nghiệm xem mọi người có mang độc tang thi không.”
Vũ Minh Quân đưa bàn tay ra, anh ta cầm lấy, lật ngửa bàn tay anh, sau đó biến ra một cây kim nhỏ, chỉ to hơn kim may vá một chút, đâm lên đầu ngón tay của anh.
Thấy máu chảy ra, anh ta lại kéo tay Vũ Minh Quân đến trước một thiết bị rồi nhỏ một giọt máu xuống. Thiết bị được nối liền với một chiếc máy tính, vài giây sau, màn hình máy tính chuyển thành màu xanh, trên đó hiện lên khung chữ ‘an toàn’.
Nhân viên buông tay Vũ Minh Quân ra, hất tay nói, “Tiếp theo.”
Vũ Minh Quân cầm theo tờ giấy đi đến trạm kiểm tra kế tiếp.
Xét nghiệm máu không lâu, rất nhanh Trần Khả Linh cũng được kiểm tra xong, nhanh chân chạy đuổi theo Vũ Minh Quân.
Thiết bị máy móc ở trạm kiểm tra tiếp theo cồng kềnh hơn so với trạm vừa rồi. Tại đó có ba nhân viên, một người ngồi trước một chiếc máy tính, bên cạnh là một khung cửa kim loại, nhìn hình dáng có chút giống với cổng soi ở trạm kiểm sát ở sân bay. Phía sau đó ngồi người thứ hai, bên cạnh anh ta là một quả cầu trong suốt tựa như làm từ thủy tinh hay pha lê, cũng được nối liền với một máy tính.
Thấy bọn họ đến gần, người nhân viên thứ ba, cũng là người duy nhất đang đứng, xòe tay ra, không vui không buồn nói, “Phiếu giấy.”
Vũ Minh Quân đưa cô phiếu giấy của mình.
Cô ta nhận lấy, sau đó chỉ về phía khung cửa kim loại, “Đi qua cổng soi, nếu đèn sáng lên thì lại qua kia,” cô ta lại chỉ về phía quả cầu trong suốt.
Vũ Minh Quân đi qua cổng soi, thấy đèn sáng lên thì lại tiến đến chỗ đặt quả cầu. Nhân viên đang ngồi ở đó hướng dẫn, “Đặt tay lên quả cầu rồi phóng thích năng lượng dị năng.”
Ánh mắt anh hơi lóe lên, đặt tay lên đó rồi nhắm mắt lại.
Một giây sau, quả cầu trong suốt bỗng phát ra ánh sáng tím, mà trên màn hình máy tính cũng hiện ra một hàng chữ.
Nhân viên vừa nhìn thấy kết quả thì hơi mở to mắt, đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhìn sang đồng nghiệp nói, “Hệ lôi, cấp hai trung giai.”
Cô gái kia hơi nhướng mày, ghi kết quả xuống phiếu giấy rồi đưa lại cho anh, chỉ tay về phía cuối phòng nói, “Lại đó đưa phiếu giấy cho anh ta.”
Vũ Minh Quân nhận lấy, nói một câu cảm ơn rồi theo sự chỉ dẫn bước đi. Nhân lúc bọn họ không để ý, anh hơi quay đầu nhìn Trần Khả Linh, khẽ nháy mắt.
Trần Khả Linh hiểu ý, gật đầu với biên độ nhỏ nhất, sau đó đưa phiếu giấy của mình cho nhân viên nữ kia.