Trần Thái Nguyên phóng ra một quả cầu lửa, Trần Khả Linh để ý thấy trong mắt con heo rừng lóe lên một tia e ngại nhàn nhạt, nhưng nó cuối cùng vẫn không né tránh. Quả cầu lửa đập lên người con heo rừng rồi nhanh chóng dập tắt, để lộ ra bộ lông không có chút tổn hao gì.
Quả nhiên, cô đoán không sai.
Tuy rằng vẫn sợ hãi, nhưng cấp bậc của con heo này quá cao, dị năng cấp hai của bọn họ khó có thể thương tổn được đến nó.
Nếu đã vậy…
Trần Khả Linh rút Ly Băng kiếm ra, xông lên cùng Vũ Minh Quân cận chiến với nó.
Dị năng không tổn thương được nó, chẳng lẽ Ly Băng kiếm của cô còn không được sao?
Trong những người ở đây, người khiến nó dè chừng nhất là Vũ Minh Quân, nên lúc Trần Khả Linh xông đến nó không quá đề phòng. Chỉ đến khi cảm nhận được một loại uy hiếp khó tả từ thanh Ly Băng kiếm, nó mới vội vàng né tránh, nhưng rốt cuộc vẫn là không kịp.
Ly Băng kiếm xẹt qua hông nó, để lại một vết chém không nông không sâu, tuy rằng chưa thể khiến nó trọng thương nhưng lại đã có kha khá máu chảy ra.
Con heo rừng phẫn nộ gầm lên, chuyển hướng lao về phía cô, phun ra mấy gai đất, Trần Khả Linh lập tức bỏ chạy tránh né. Nhân cơ hội này, Vũ Minh Quân lại ở phía sau cho nó thêm một kiếm.
Trong lúc hai người họ phối hợp với nhau cận chiến với con heo rừng, bốn người còn lại ở phía xa xa huy động dị năng của mình để hỗ trợ. Trương Huyền Chi sử dụng hệ mộc để kìm giữ nó, Vũ Khắc Minh thì sử dụng hệ thổ để cản trở hành động của nó, đồng thời bảo vệ mọi người trong lúc nguy cấp, còn Trần Thái Nguyên và Trần Thái Liêm thì phóng những quả cầu lửa và những mảnh kim loại sắc bén về phía nó, phân tâm sự chú ý của nó.
Tiếng động đánh nhau rất lớn, chín người bên trong nhà nghỉ rất nhanh liền bị đánh thức, ngó đầu ra ngoài xem tình hình, tức khắc liền sợ tái mặt. Vài giây sau, Hoàng Trung, Hoàng Dương và Lê Hồng Anh trấn tĩnh lại, lao nhanh xuống lầu. Những người khác nhìn theo bóng lưng bọn họ, có chút do dự, cuối cùng vẫn không dám chạy xuống.
Ba người Hoàng Trung chạy ra ngoài, lúc này đối diện với con heo rừng ở khoảng cách gần, ba người họ mới cảm nhận được sự hung mãnh và tàn bạo của nó, thân thể nhất thời run nhẹ lên, không biết nên ra tay thế nào.
Lê Hồng Anh liếc mắt qua, thấy Trương Huyền Chi đang tạo ra những sợi dây leo để kìm giữ con heo rừng thì chạy qua đó cùng bà phụ giúp. Tuy rằng với cấp bậc của hai người họ, sợi dây leo không thể giữ con heo được bao lâu, nhưng trong chiến đấu, nhiều khi chỉ cần tranh thủ được một giây thời gian, bọn họ liền có thể hóa nguy thành an, chuyển bại thành thắng.
Hoàng Dương cũng nhanh chóng phản ứng lại, chạy đến bắt chước hai cha con Trần Thái Nguyên Trần Thái Liêm, tạo ra những quả cầu lửa phân tâm sự chú ý của con heo rừng.
Chỉ còn lại một mình Hoàng Trung, ông muốn lên phụ giúp một tay, nhưng ông lại không có dị năng, cũng không có vũ khí tốt như Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân, nhất thời có chút chùn bước.
Lúc này Vũ Khắc Minh cũng tranh thủ thời gian nhìn qua nói, “Anh không có dị năng thì đừng tham gia vào, đừng tốn mạng vô ích.”
Hoàng Trung hơi mím môi, rốt cuộc cũng chỉ đành lui ra xa quan sát trận đấu.
Vũ Khắc Minh nói đúng, với bản lĩnh của ông, tham gia vào chỉ để dâng lên đầu người cho con heo kia mà thôi.
Mười lăm phút sau, cả hai phe đều dần thấm mệt, trên người con heo rừng cũng có nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Không giống mọi người, từ đầu đến giờ Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân không dùng dị năng nên lúc này chỉ có chút mệt mỏi, trong khi mọi người thì vừa thiếu hụt dị năng vừa thiếu hụt thể lực, phái nữ đều đã thở dốc không thôi.
Con heo mãi không tiêu diệt được Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân thì ngày càng phẫn nộ, dần lâm vào trạng thái điên cuồng không còn quan tâm đến việc phòng thủ nữa, nhiều lúc thà rằng mình bị thương cũng phải đánh bọn họ một phen. Nếu không phải có Vũ Khắc Minh luôn kịp thời tạo ra các tường đất bảo hộ, không biết mọi người đã phải bị thương bao nhiêu lần.
“Tiểu Linh, em có thể giữ yên nó một lúc được không?” Vũ Minh Quân bỗng lên tiếng.
Trần Khả Linh đoán hẳn anh muốn ra đòn chí mạng, lập tức gật đầu, “Em sẽ cố gắng!”
Nói rồi cô liền chạy đi, vòng ra phía sau con heo rừng. Vũ Minh Quân hiểu ý, nhanh chóng lao lên quấn lấy con heo. Nhân lúc nó không chú ý, Trần Khả Linh vung kiếm lên, “Đóng Băng Vạn Dặm!”
Cả bốn chân con heo rừng tức khắc bị đóng băng, cố định với mặt đất.
Bởi vì muốn giữ chân con heo rừng nên Trần Khả Linh tập trung ở chất lượng hơn là số lượng, diện tích đóng băng không rộng nhưng băng lại rất dày, khiến cho con heo nhất thời không thể phá băng chạy thoát được.
“Tránh ra!” Vũ Minh Quân hét lên, sau đó trở tay, vung kiếm lên không trung.
Bởi vì trời đang tối mịt nên không ai để ý, phía trên đỉnh đầu, một đám mây đen dày đặc bỗng hiện ra.
“Thiên Lôi Kiếp!”
Một tia sét đột nhiên xé trời lao xuống, đánh thẳng lên đỉnh đầu con heo rừng. Nó đau đớn thống khổ gào lên, bốn đầu gối khuỵu xuống.
Mọi người còn chưa kịp hồi thần, mây đen lại giáng xuống tia sét thứ hai, lần này còn uy mãnh gấp đôi lần trước.
Đùng!!!
Cả không gian nhất thời sáng đến lóa mắt, nhưng một giây sau đã trở về tối mịt như trước.
Con heo ré lên một tiếng, sau đó im bặt.
Mây đen trên trời nhanh chóng tan biến.
Tia sét quá mạnh, mọi người tuy đã đứng ở một khoảng khá xa nhưng lông tơ vẫn dựng đứng hết lên, toàn thân bỗng có cảm giác nhói nhẹ tựa như bị kim chích, tiếng nổ lách tách vang lên không ngừng.
Khói đen từ chỗ con heo rừng tỏa ra, khiến cho mọi người nhất thời không thể nhìn rõ được tình trạng của nó. Một mùi thịt khét bỗng xuất hiện, phảng phất trong không trung.
Vũ Minh Quân thở dốc chống kiếm xuống đất để trụ vững cơ thể, hai mắt nhìn về phía con heo rừng. Thấy anh như vậy, Trần Khả Linh vội vàng chạy qua che chở cho anh, đồng thời hỏi Ellie, “Nó chết chưa?”
“Chết rồi, chị yên tâm.”
Nghe cô trả lời, Trần Khả Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn nâng cao cảnh giác như cũ, lăm lăm nhìn về phía con heo rừng.
Nhìn bộ dạng của cô tựa như gà mẹ che chở gà con, Vũ Minh Quân nở nụ cười nhu hòa vui sướng, vươn tay xoa đầu cô bảo, “Yên tâm, nó chết rồi.”
Vừa nghe anh thông báo, tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Khả Linh, thở phào một hơi, toàn thân lập tức thả lỏng, uể oải xuống.
Tuy rằng hiện tại khói đen vẫn chưa tan hết, nhưng Vũ Minh Quân có dị năng hệ tinh thần, anh đã thông báo như vậy mọi người liền không nghi ngờ gì.
Biết con heo đã chết, Trần Khả Linh tiến lên định bổ đầu nó lấy tinh hạch thì lại bị Vũ Minh Quân giữ lại, “Để anh.”
Trần Khả Linh vỗ nhẹ mu bàn tay anh, mỉm cười nói, “Anh vất vả rồi, việc này cứ để em.”
Vũ Minh Quân không đồng ý lắc đầu, “Việc kinh tởm thế này sao có thể để em-----”
Trần Khả Linh bỗng đưa ngón tay lên chặn môi anh lại, tinh nghịch nói, “Shh, ngoan.”
Vũ Minh Quân nhất thời ngẩn người, Trần Khả Linh liền chạy lên moi lấy tinh hạch của con heo rừng. Động tác của cô thuần thục nhuần nhuyễn, chỉ mấy giây đã xong, đợi Vũ Minh Quân lấy lại tinh thần thì cô đã chạy trở về.
Vũ Minh Quân chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, vuốt chóp mũi cô bảo, “Đúng là nghịch ngợm.”
Trần Khả Linh cười hì hì, cùng anh đi vào bên trong nhà.
Hai cha con Trần gia thấy toàn bộ tình huống vừa rồi, nở nụ cười lắc đầu.
Đúng là yêu vào rồi liền khác.
Nhưng như vậy cũng tốt, nhìn cô lúc này trông có sức sống và hoạt bát hơn nhiều.
Bên cạnh chợt có người bước đến, Trần Thái Nguyên nhìn qua thì thấy là hai cha con Hoàng Trung và Lê Hồng Anh, nghĩ một chút rồi nở nụ cười nói, “Cám ơn ba người đã hỗ trợ.”
Ba người họ hơi giật mình, tựa như không nghĩ đến ông sẽ chủ động bắt chuyện. Hoàng Trung hơi xấu hổ gãi đầu nói, “Anh đừng nói như vậy, tôi có giúp được gì đâu chứ.”
Hoàng Dương cũng vội gật đầu nói theo, “Chú đừng nói như vậy, con cũng không giúp được gì nhiều.”
“Chúng ta đi cùng nhau, con cũng không thể để mọi người ở bên ngoài chiến đấu trong khi bản thân lại trốn ở bên trong được,” Lê Hồng Anh đáp.
Trần Thái Nguyên hài lòng cười, vỗ vai Hoàng Trung, “Quan trọng không phải ở nhiều hay ít, mà là ở tấm lòng,” không đợi cho bọn họ kịp đáp lời, ông đã nói tiếp, “Đã trễ rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta lại lên đường.”
Ba người họ gật đầu, nói lời chúc ngủ ngon rồi ai về phòng người nấy.
Ngô Khả Phương và Vũ Ngọc Mai bị Trần Khả Linh khuyên nhủ ở lại nên vẫn luôn ôm tâm tình lo lắng, chạy xuống dưới lầu thông qua cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài. Nay thấy mọi người bình an trở về thì không khỏi nhẹ nhõm, đang nói chuyện hỏi han Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân.
Vũ Khắc Minh tiến lại vỗ vai con trai mình nói, “Con vất vả rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi. Lúc này cũng đến giờ đổi ca rồi.”
Ngô Khả Phương và Vũ Ngọc Mai nghe vậy, lập tức gật đầu nói đúng đúng, giục mọi người lên lầu nghỉ ngơi.
Một chiêu Thiên Lôi Kiếp vừa rồi quả thực đã rút cạn dị năng trong người Vũ Minh Quân, dưới sự thúc giục của mọi người, anh cũng không dây dưa nhiều, cùng Trần Khả Linh đi lên lầu đi ngủ. Những người còn lại nhưng thực ra chưa rời đi ngay mà quay sang hỏi han Vũ Khắc Minh và Trần Thái Nguyên có cần đổi ca không, lo lắng bọn họ vừa mới chiến đấu xong, sức lực không đủ để gác đêm nữa.
Nhưng trong tám người thì chỉ có Vũ Ngọc Mai và Ngô Khả Phương lúc nãy không chiến đấu, Ngô Khả Phương thì không cần bàn luận thêm, Vũ Ngọc Mai tuy rằng có khả năng, nhưng cô lại không có bản lĩnh cao như Trần Khả Linh, mọi người không yên tâm để cô gác đêm một mình. Nói đi nói lại, rốt cuộc nhiệm vụ gác đêm vẫn là phải giao cho Vũ Khắc Minh và Trần Thái Nguyên.
Những người còn lại lên lầu, sau khi xử lý qua các vết ngoại thương thì cũng đều ngả lưng xuống giường, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.