Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 144: Mạt thế đến rồi (18)




Tuy rằng bọn họ đã nghiên cứu ra máy móc đo lường dị năng, nhưng máy móc này lại tạm thời chưa phân biệt được một người có mấy loại dị năng, Vũ Minh Quân vừa rồi nháy mắt là muốn ra hiệu cho cô không cần để lộ dị năng hệ quang của mình.

Sau khi đi qua cổng soi, Trần Khả Linh tiến đến quả cầu, đặt tay lên rồi phóng thích dị năng hệ băng của mình.

Nhân viên nhìn màn hình máy tính, hai mắt lần nữa mở to, có chút kinh ngạc nhìn nhân viên nữ nói, “Hệ băng, cấp hai trung giai.”

Biểu cảm của nhân viên nữ cũng không khác mấy, ngạc nhiên nhìn qua Trần Khả Linh, sau đó vội vàng ghi xuống kết quả rồi đưa lại phiếu giấy cho Trần Khả Linh.

Hiện tại dị năng của các dị năng giả chủ yếu ở cấp một đỉnh, hoặc là cấp hai sơ giai. Bọn họ làm công tác này mấy ngày qua, tuy rằng có gặp qua dị năng giả ở cấp hai trung giai, nhưng lại chưa từng gặp qua một đoàn đội nào có những hai người ở cấp hai trung giai!

Chỉ mới có hai người mà bọn họ đều đã giật mình ngạc nhiên, vậy đợi đến khi bọn họ kiểm tra cho toàn bộ mười ba người, không cần nói cũng đủ hiểu tâm tình của bọn họ sẽ như thế nào.

Sau khi đưa phiếu giấy của mình cho nhân viên ngồi ở cuối căn phòng, nhận lại một huy hiệu ghi rõ cấp bậc dị năng của bản thân, mười ba người lần lượt ra ngoài, bỏ lại sau lưng mấy đạo ánh mắt kinh ngạc đến tột độ.

Đây… là đoàn đội quỷ quái gì vậy???

Mười ba người thì hết mười người có dị năng!!!

Trong đó có hai người cấp hai trung giai, sáu người cấp hai sơ giai và hai người cấp một cao giai!!!

Có còn để cho người ta sống nữa hay không đây?!

Ra ngoài, quân lính cũng đã lấy xong một phần ba vật tư, mọi người liền lên xe lái vào bên trong, theo sự chỉ dẫn đến một căn nhà khác. So với chỗ kiểm tra ban nãy thì nơi này đông đúc hơn rất nhiều, người ra người vào liên tục.

Những người khác thấy bọn họ năm chiếc xe hơi nối đuôi nhau đến thì không khỏi hiếu kỳ và hâm mộ, dõi mắt nhìn theo.

Lúc thấy trên xe bước xuống mười ba người, trong đó có những mười người đeo huy hiệu nhỏ trên ngực, tuy rằng chưa nhìn rõ được cấp bậc cụ thể, tỉ lệ dị năng giả cao đến bậc này của bọn họ vẫn khiến những người khác kinh hãi há hốc mồm, có vài người còn cho rằng bản thân hoa mắt, đưa tay lên dụi dụi vài cái.

Vũ Minh Quân và Trần Khả Linh dẫn đầu mọi người đi vào bên trong. Nơi này lúc trước có lẽ là đại sảnh tiếp tân gì đó, hiện tại đã được thay đổi thành ‘Trung tâm nhà ở’, bên trong có tổng cộng ba quầy, mỗi quầy đều có một hàng người đang xếp.

Bọn họ lựa chọn hàng ngắn nhất, đến đó xếp hàng chờ đến lượt.



Hai cha con Hoàng Trung và Hoàng Dương nhìn lên đầu hàng, chỉ thấy nhân viên đang nói cười với người đầu hàng, chỉ chỉ gì đó trên một tờ giấy. Nhìn độ dài của hàng thì hẳn không bao lâu nữa sẽ đến lượt bọn họ.

Hai người nhìn nhau, trong mắt thoáng qua khẩn trương và do dự.

Còn đang phân vân không biết nên làm thế nào thì khóe mắt bỗng thấy vị thiếu nữ bên cạnh rời hàng, vượt lên trên đi đến chỗ Vũ Minh Quân và Trần Khả Linh.

Hoàng Trung nhìn qua, thấy Lê Hồng Anh đã hành động, ánh mắt hơi lóe, nhất thời cũng hạ quyết tâm.

Trần Khả Linh đang nói chuyện phiếm với Vũ Minh Quân, đột nhiên thấy Lê Hồng Anh tiến lại thì hơi ngạc nhiên nhướng mày, nhưng giây sau đã đoán ra được cô chuẩn bị nói cái gì.

Lê Hồng Anh hơi nâng khóe môi mỉm cười, vừa chân thành lại vừa nghiêm túc nói, “Vũ Minh Quân, Trần Khả Linh, tôi có một chuyện muốn nói với hai người.”

Vũ Minh Quân đang khoác tay lên vai Trần Khả Linh, tự nhiên như ở chốn không người, một bên nghịch mấy sợi tóc ngắn của cô, một bên đáp, “Cô nói đi.”

“Tôi hy vọng có thể được gia nhập với mọi người. Tôi chỉ có cha mẹ là người thân, nhưng bọn họ đều đã hóa tang thi lúc mạt thế đến. Mấy ngày qua hẳn mọi người cũng đã thấy biểu hiện của tôi, tôi có thể chiến đấu, có thể giết tang thi, cũng có thể hỗ trợ mọi người, sẽ không nhát gan chùn bước. Về nhân phẩm thì tôi sẽ không tự nói, cái này để mọi người tự nhìn sẽ tốt hơn. Không biết ý mọi người thế nào?”

Hoàng Trung đuổi đến, vừa vặn nghe Lê Hồng Anh tự giới thiệu về mình, ông cũng vội vàng mở miệng, “Gia đình tôi cũng có ý muốn gia nhập với các cậu. Tuy rằng trong chúng tôi chỉ có Tiểu Dương có dị năng, nhưng tôi vẫn có thể đánh giết tang thi, mẹ tôi và vợ tôi có thể lo chuyện hậu cần của cả đội. Chỉ cần mọi người nhận chúng tôi, chúng tôi tuyệt sẽ không lười biếng, cũng sẽ không làm ra loại chuyện phản bội.”

Vài người ở xung quanh hiếu kỳ nhìn qua, thấy mấy người họ đi chung với nhau bọn họ còn cho rằng là cùng một đội, hóa ra là chưa phải?

Nhìn bộ dạng bọn họ khẩn trương nhưng lại nghiêm túc hết mực, Vũ Minh Quân hơi cong khóe môi, vươn một bàn tay ra đáp, “Hoan nghênh gia nhập!”

Lê Hồng Anh và Hoàng Trung không ngờ anh sẽ nhẹ nhàng đồng ý như vậy, có chút giật mình, giây sau liền vui mừng bắt lấy tay anh.

“Hiện giờ không quá tiện, đợi lát nữa chúng ta lại nói rõ ràng sau,” Vũ Minh Quân nói.

“Được được!” Hoàng Trung gật gật đầu, quay ra chào hỏi sáu người khác rồi trở ra phía sau nói lại cho người nhà mình.

Lê Hồng Anh cũng tươi cười đáp, “Cám ơn.”

“Không cần cám ơn,” Trần Khả Linh mỉm cười trả lời, “Là vì chị xứng đáng.”

Lê Hồng Anh cười cười, khóe mắt đột nhiên có chút căng trướng.



Nếu cha mẹ cô vượt qua được khoảnh khắc đầu tiên khi mạt thế đến, có phải hiện tại ba người bọn họ vẫn có thể an bình hạnh phúc sống cùng nhau ở thời mạt thế không?

Lê Hồng Anh hít một hơi thật sau, nén lại cảm xúc, gật đầu với hai người họ rồi ra phía sau tiếp tục xếp hàng.

Một số người thấy Vũ Minh Quân dễ dàng như vậy đã đồng ý thì khẽ động tâm tư, đắn đo không biết có nên gia nhập đội này không. Tuy rằng bọn họ mới đến, còn chưa biết xếp hạng vũ lực cao bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn ở tỉ số dị năng giả nghịch thiên kia thì năng lực hẳn cũng không đến nỗi nào.

Đợi thêm vài phút, cuối cùng cũng đến lượt hai nhà Vũ Trần.

“Xin chào, không biết các anh cần gì?” Nhân viên nữ trực ở quầy mỉm cười ôn hòa hỏi.

“Chúng tôi mới đến, muốn thuê nhà ở, không biết ở đây có những loại nhà ở nào?” Vũ Minh Quân thay mặt mọi người nói chuyện.

Nhân viên lấy ra một bản đồ đẩy đến trước mặt anh, “Nhà ở tổng cộng có bốn khu, khu bên này là khu A, bao gồm các tòa biệt thự, mỗi tòa gồm ba phòng ngủ có sẵn phòng tắm, một phòng bếp và một phòng khách. Bên này là khu B, là các tòa chung cư, mỗi căn hộ có một hoặc hai phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng bếp và một phòng khách. Bên này là khu C, là khu nhà tập thể, mỗi phòng sẽ có từ bốn đến sáu người ở chung. Còn đây là khu D, điều kiện thấp kém nhất, chỉ có đất trống, mọi người sẽ phải tự lo liệu chỗ ở sinh hoạt.”

Mỗi khi nói đến khu nào, nhân viên lại chỉ tay đến vị trí tương ứng trên bản đồ. Giới thiệu xong các khu, cô lại lấy ra một bảng biểu đẩy đến trước mặt Vũ Minh Quân, “Đây là bảng giá của nhà ở mỗi khu, khu A và khu B là tính theo nhà, có thể thuê hoặc mua, còn khu C là tính theo đầu người. Nếu tạm thời không thể chi trả tiền nhà, có thể đến khu D sinh sống. Không biết mọi người muốn chọn nơi nào?”

Có rất nhiều người, sau khi chi trả vé vào cửa xong liền không còn vật tư trong tay, không thể thuê nhà ở nên chỉ có thể đến khu D dựng lều mà sống. Bọn họ cũng chỉ hơn được đám người dựng lều ở bên ngoài căn cứ ở chỗ bên trong căn cứ thì tính an toàn sẽ cao hơn, không cần lo về vấn đề tang thi.

Nhìn lên bảng giá, thấy mua đứt một căn biệt thự ở khu A cần phải trả năm mươi ký lương thực, Vũ Minh Quân không chút do dự mua hẳn hai căn biệt thự kế bên nhau, khiến cho nhân viên và những người xung quanh không khỏi kinh ngạc, ánh mắt sáng rực nhìn bọn họ như nhìn thấy vàng.

Bởi vì mới thành lập nên hệ thống quản lý của căn cứ chưa được hoàn thiện lắm, tiền nhà chỉ cần là lương thực liền có thể, hai nhà Vũ Trần liền góp ba mươi lăm lít nước, hai mươi lăm ký gạo khoai lẫn lộn và bốn mươi ký đồ hộp.

Nhìn đống thực phẩm, nhân viên cũng biết bọn họ chơi chiêu trò, bởi vì Vũ Ngọc Mai là dị năng giả hệ thủy, bọn họ không sợ thiếu nước, mà trong một trăm ký lương thực này chiếm nhiều nhất lại là đồ hộp. Nếu tính cẩn thận ra nữa thì chắc hết một nửa đã là vỏ lon rồi.

Nhưng bọn họ một hơi liền mua hai căn biệt thự ở khu A, tâm tình nhân viên vẫn có thể coi là tốt, làm như không thấy hành động này của bọn họ, tươi cười thu tiền.

Sau khi nhận được địa chỉ và chìa khóa nhà, Vũ Minh Quân nói lại cho gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh biết, sau đó rời đi trước.

Lê Hồng Anh đi một mình nên tạm thời ở chung với gia đình Hoàng Trung, sau khi đắn đo một hồi, bọn họ quyết định vẫn chọn một căn biệt thự ở khu A, ngay kế bên hai nhà Vũ Trần, nhưng chỉ là thuê, không phải mua. Cuối cùng chỉ cần trả mười ký lương thực, bọn họ tính theo đầu người để chia đều rồi nhận địa chỉ và chìa khóa nhà.

Thuê rẻ hơn nhiều so với mua, nhưng thuê cũng có điểm bất lợi, chính là nếu như có người quyết định mua căn nhà mà bọn họ đang thuê, bọn họ chỉ có thể dọn đồ rời đi.