Đến ngày thứ năm từ khi mạt thế đến, trong lúc dọn dẹp tang thi trước cửa nhà, Trần Khả Linh đột nhiên có cảm giác bọn chúng đã nhanh nhẹn hơn trước.
Giết xong con cuối cùng, cô quay sang nhìn Vũ Minh Quân, quả nhiên thấy anh cũng đang nhìn mình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Cô tiến lại cạnh anh hỏi, “Có phải anh cũng thấy bọn chúng đã mạnh lên rồi không?”
Vũ Minh Quân trầm mặc gật đầu rồi đáp, “Anh nghiên cứu một chút, hình ảnh sẽ không đẹp lắm, em không chịu nổi thì đừng nhìn.”
Trần Khả Linh gật đầu, nhưng lại không nhắm mắt mà dõi theo từng động tác của anh. Hiện tại tang thi có ở khắp mọi nơi, nếu cô còn không thể quen mắt được thì sao có thể sống sót chứ.
Vũ Minh Quân thấy cô không nhắm mắt thì cũng không ép buộc, cầm lên Tử Sát kiếm chặt đôi đầu của một con tang thi ra.
Một đống thứ nhão nhoẹt trắng xám tanh hôi liền trào ra ngoài.
Trần Khả Linh tuy đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng cô rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, nghiêng đầu nôn ọe.
Vũ Minh Quân vỗ lưng cô khuyên nhủ, “Nếu đã không chịu nổi thì đừng nhìn.”
Trần Khả Linh cố nén lại cơn ghê tởm trong lòng, đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt, cương quyết lắc đầu nói, “Anh cứ tiếp tục đi.”
Vũ Minh Quân thở dài bất đắc dĩ, không khuyên nữa mà dùng Tử Sát kiếm bới đống mềm oặt kia. Không lâu sau, từ trong não của nó, anh lôi ra được một viên đá nhỏ.
Dùng kiếm khẩy viên đá ra một chỗ sạch sẽ, anh dùng sét đốt trụi mấy thứ dơ bẩn còn bám xung quanh viên đá, sau đó cầm nó lên.
Lần này Trần Khả Linh đã kìm nén được, không còn nôn khan nữa. Vừa nhìn thấy viên đá, cô đã đoán ra được nó là thứ gì, nhưng vẫn phải giả bộ kinh ngạc hỏi, “Đó là cái gì vậy?”
Vũ Minh Quân lắc đầu, nắm trọn viên tinh hạch trong tay rồi đột nhiên nhắm mắt lại. Trần Khả Linh đoán chắc là anh đang thử hấp thu nó nên không lên tiếng, thay anh canh chừng xung quanh. Một lúc sau, Vũ Minh Quân mở mắt, xòe bàn tay trống không của mình ra kinh hỉ nói với cô, “Anh có thể hấp thu nó!”
Trần Khả Linh trợn mắt kinh ngạc nhìn anh, nhưng một giây sau lại bỗng nhíu mày, lo lắng hỏi, “Vậy anh cảm thấy thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
Vũ Minh Quân không ngờ câu đầu tiên của cô lại là câu này, hơi ngẩn người, sau đó nhu hòa cười nói, “Anh không có việc gì, không cần lo lắng. Ngược lại, anh còn có cảm giác dị năng của mình đã mạnh lên một chút.”
“Thật sao?!” Trần Khả Linh giật mình kinh ngạc, một tia vui mừng lóe qua ánh mắt cô, nhưng ngay sau đó cô lại nhíu mày lần nữa, nhìn qua xác tang thi đang nằm trên đất lo lắng hỏi, “Như vậy, tang thi mạnh lên là do có những thứ này sao?”
Vũ Minh Quân gật đầu đáp, “Anh nghĩ vậy.”
“Nhưng nếu chúng ta có thể thông qua thứ này để tăng dị năng, vậy cũng có nghĩa là bọn chúng có thể thông qua thứ này để ngày càng mạnh lên, đúng không? Trước đó bọn chúng không có, hiện tại mới qua năm ngày đã có rồi... Bọn chúng tiến hóa quá nhanh rồi! Loài người chúng ta----”
“Sẽ không có việc gì,” Vũ Minh Quân đặt tay lên đầu cô, ôn hòa nhưng chắc nịch nói, “Bọn chúng thông qua thứ này để tiến hóa, chúng ta cũng có thể cướp của bọn chúng để mạnh lên. Nếu ngay từ đầu chúng ta đã có thể giết được bọn chúng, vậy sau này cũng có thể.”
Trần Khả Linh hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười đáp, “Em hiểu mà. Cũng không phải là em sợ hãi, em chỉ có chút cảm thán mà thôi.”
Vũ Minh Quân cong khóe môi, vỗ nhẹ đầu cô, sau đó cầm Tử Sát kiếm đi tìm các đầu tang thi khác, “Chúng ta kiếm thêm vài viên đá nữa đi rồi vào thông báo chuyện này cho mọi người biết.”
“Vâng,” Trần Khả Linh rút Ly Băng kiếm ra, tìm một cái đầu rồi chém xuống.
Lúc cô dùng mũi kiếm khẩy tinh hạch từ trong não tang thi ra, Ly Băng kiếm rung nhẹ lên phản kháng. Trần Khả Linh cười thầm, nhẹ vỗ nó an ủi.
“Ly Băng là giỏi nhất! Ly Băng cố lên nào! Em là thần kiếm mà, mấy thứ đó cũng không dính được lên em đâu.”
Ly Băng kiếm ủy khuất rung lên, sau đó nhận mệnh để mặc cô dùng mình đào bới óc tang thi tìm kiếm tinh hạch.
Lúc Trần Khả Linh tìm được đến viên thứ tư thì Vũ Minh Quân hỏi, “Em tìm được bao nhiêu rồi?”
“Bốn viên rồi.”
“Vậy được rồi, tạm thời cứ thế đã,” Vũ Minh Quân nghe vậy thì bước qua bên cô, dùng sét thiêu hủy hết mấy thứ còn dính xung quanh bốn viên tinh hạch mà cô đã tìm được rồi nhặt lên.
“Chúng ta tìm được bao nhiêu viên rồi?” Trần Khả Linh đi theo anh vào nhà, tò mò hỏi.
“Chín viên.”
“Sao lại là chín?” Bọn họ không phải chỉ có tám người thôi sao?
“Mỗi viên cho một dị năng.”
Nghe anh trả lời, Trần Khả Linh mới nhớ ra đội bọn họ sở hữu những mười dị năng.
“Ban nãy anh hấp thu viên đá kia cho dị năng hệ lôi, lát nữa anh thử xem dị năng hệ tinh thần có được không,” Vũ Minh Quân thêm vào.
“Em cũng là song hệ nhỉ… nhưng đến giờ em vẫn chưa biết hệ quang của mình có tác dụng gì. Chắc không phải chỉ để chiếu sáng đâu nhỉ…?” Trần Khả Linh hoang mang hỏi.
Vũ Minh Quân thầm suy nghĩ, lúc cô cho rằng anh sẽ đưa ra giả thiết nào đó thì lại nghe thấy anh nói, “Anh cũng không rõ nữa. Không cần vội, cứ từ từ rồi chúng ta cũng sẽ biết thôi.”
Nghe vậy, Trần Khả Linh không hỏi gì thêm nữa. Sau khi ngồi trong phòng khách, cô liên lạc với người nhà bảo bọn họ qua bên Vũ gia họp khẩn cấp. Bởi vì hai nhà gần nhau nên qua lại rất tiện, chưa đầy năm phút sau cả hai nhà đều đã có mặt đầy đủ.
Vũ Minh Quân đặt chín viên đá màu trắng đục lên trên bàn, dưới cái nhìn nghi hoặc của mọi người, anh giải thích, “Tụi con phát hiện tang thi mạnh lên nên đã tìm tòi một lúc, cuối cùng từ bên trong não của bọn chúng tìm ra được thứ này. Ừm, tạm thời cứ gọi nó là tinh hạch đi. Ban nãy con đã thử hấp thu một viên, kết quả rất ổn, không có cảm giác khó chịu, dị năng trong cơ thể còn tăng lên được một chút.”
“Tang thi mạnh lên?”
“Dị năng tăng lên?”
“Trong não tang thi?!!!”
Mọi người kinh ngạc thi nhau thốt lên, mở to mắt nhìn chằm chằm lên viên tinh hạch.
“Mọi người cũng thử xem có thể hấp thu được nó hay không, nếu là có thể, sau này chúng ta lại tiếp tục ra ngoài giết tang thi kiếm tinh hạch, nâng cao dị năng.”
Vừa nghe có thể mạnh lên, nội tâm ai nấy đều sôi sục, mắt sáng rực nhìn mấy viên tinh hạch nhỏ xinh trên bàn. Không đợi Vũ Minh Quân nói đến lần thứ hai, mỗi người đều tự cầm lên một viên, bắt đầu thử hấp thu.
Vũ Minh Quân cũng cầm lên một viên, hấp thu năng lượng trong tinh hạch cho dị năng hệ tinh thần của mình.
Hấp thu năng lượng trong tinh hạch cũng không khác lắm so với tu luyện, Trần Khả Linh là người đầu tiên hấp thu tinh hạch thành công, quả nhiên cảm nhận được dị năng hệ băng của mình tăng lên một chút, tuy rằng không nhiều.
Vũ Minh Quân có lẽ đã có kinh nghiệm ở lần đầu tiên, lần thứ hai này hấp thu vô cùng thuần thục, gần như là cùng một lúc mở mắt ra với cô, thấy cô đã hấp thu xong thì lẳng lặng cầm viên cuối cùng lên đặt vào tay cô.
Trần Khả Linh nhìn anh một lúc, cuối cùng hấp thu viên tinh hạch kia cho hệ quang của mình.
Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa thì tất cả mọi người đều đã hấp thu xong, lúc này đang mừng rỡ nhìn nhau.
Từ hôm đó, mỗi ngày hai gia đình đều ra ngoài đánh giết tang thi kiếm tinh hạch. Bởi vì bọn họ nhiều người, khả năng chiến đấu lại ngày càng tiến bộ nên dần dần số lượng tang thi kéo đến trước nhà họ đã không đủ để cho họ giết nữa, hai nhà liền mỗi ngày đi vòng quanh khu dân cư tìm kiếm tang thi.
Bọn họ ra ngoài quá nhiều, một số hộ gia đình còn sống ở đây dần chú ý đến, có người thì hỏi bên ngoài đã an toàn rồi sao, có người lại nhờ bọn họ mang một ít thức ăn về, thậm chí còn nói sẽ báo đáp hậu hĩnh, khiến Trần Khả Linh cảm thấy buồn cười không thôi. Đối với những lời này, tám người đều bỏ ngoài tai, dẫn đến một số kẻ ghi thù, mỗi lần đi qua nếu mà bị bắt gặp đều sẽ nghe bọn họ oán hận chửi rủa một phen.
Nhưng vài ngày sau đó thì không nghe nữa, Trần Khả Linh cũng không biết là do bọn họ chửi chán rồi, hay là không nhịn đói nổi nữa đã ra ngoài kiếm đồ ăn, lại hoặc là… đã chết đói.
Cũng bởi vì ngày nào tám người họ cũng quanh quẩn trong khu dân cư nên hơi người tồn lại ngày càng nhiều, một số tang thi ở xung quanh đánh hơi thấy chạy đến, khiến cho bọn họ giết hoài cũng không hết được tang thi. Có một số người thấy bọn họ giết tang thi dễ dàng như vậy, dũng khí liền dâng lên, cũng cầm vũ khí chạy ra ngoài theo chân bọn họ, đi đến một siêu thị quán ăn nào đó thì vọt vào trong tìm kiếm thức ăn.
Tám người Trần Khả Linh tuy không phải thánh phụ thánh mẫu nhưng cũng không phải người nhẫn tâm, thấy bọn họ dựa vào mình để đi tìm thức ăn liền cũng âm thầm giúp đỡ một phen, ở bên ngoài cửa hàng chờ bọn họ thu gom thức ăn xong mới đi tiếp, khi trở về thì đi bằng đường cũ để ‘hộ tống’ bọn họ về nhà. Vì vậy, chỉ cần người nào can đảm một chút, chịu khó đi một vòng khu dân cư với bọn họ thì sẽ không lo bị chết đói.
Cũng may đám người này đều là người thành thật, đối với hành động của bọn họ đều biết ơn không thôi, chứ không quay ngược lại than trách bọn họ hay ra lệnh cho bọn họ phải lập tức đưa mình về nhà.
Đi loanh quanh trong khu dân cư, thỉnh thoảng Trần Khả Linh cũng bắt gặp một số động vật như chó mèo xông ra tấn công bọn họ. Có con thì bề ngoài xấu xí ghê tởm không khác gì tang thi, hẳn là cũng giống con người, bị tang thi hóa. Nhưng có con thì kích thước lại tăng lên, bề ngoài cũng thay đổi trông đáng sợ khủng bố hơn. Bọn chúng vẫn còn có lý trí, biết suy nghĩ, không giống tang thi chó mèo chỉ biết xông lên cắn người, nên mọi người đoán hẳn là thú biến dị, giống như bọn họ, cũng là bị biến dị trở thành dị năng giả.
Vấn đề khiến bọn họ lo sợ là, khi giết những con thú này, bọn họ cũng tìm thấy tinh hạch trong đầu bọn chúng, khiến bọn họ không thể không liên tưởng đến bản thân.
Nếu những dị năng giả như bọn họ cũng có tinh hạch trong đầu, bị kẻ xấu biết được, liệu có bị bọn chúng săn giết để thăng cấp dị năng không?
Chẳng lẽ sau này, bọn họ không chỉ cần phải đề phòng tang thi, mà ngay cả đồng bào ruột thịt cũng phải đề phòng sao?