Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 135: Mạt thế đến rồi (9)




Bởi vì sợ tang thi ngửi thấy hơi người, bao vây lấy nơi này nên mọi người không dám dây dưa lâu, đều thu gom hàng với tốc độ nhanh nhất có thể.

Hơn mười lăm phút sau, sáu người đã tập hợp lại, trong tay đều là những chiếc xe đẩy chứa đầy bao ni lông, trong bao ni lông là những vật tư bọn họ vừa lấy. Bên Vũ Ngọc Mai và Trương Huyền Chi là các vật dụng vệ sinh cá nhân và các loại thuốc thông dụng, bên Trần Thái Nguyên và Ngô Khả Phương là các loại thực phẩm, còn bên Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân thì lung tung hơn, cái gì cũng có, từ cồn khô, nến, hộp quẹt cho đến bếp cồn, gia vị, sạc dự phòng và radio.

Sáu người đẩy xe đẩy ra ngoài, còn chưa đến cửa trung tâm thương mại, bọn họ đã nghe thấy tiếng gầm gừ của tang thi và tiếng đánh giết la hét của con người.

Chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc, gần hai chục người đứng ở ngoài kia, không dụ tang thi bu lại mới là lạ!

Ra đến cửa, Trần Khả Linh liền thấy đám côn đồ đang chiến đấu với nhóm tang thi, lông mày hơi nhướng lên, nhất thời cũng không quá chán ghét bọn chúng.

Ít nhất thì bọn chúng vẫn còn có dũng khí xông lên chém giết tang thi, hơn nữa thân thủ cũng không tệ, trong mười người thì có hai người thức tỉnh dị năng, một người là tên đại ca, thức tỉnh dị năng hệ hỏa, người còn lại là tên ban nãy chưa kịp làm gì đã bị Vũ Minh Quân đá một cú vào ngực, thức tỉnh dị năng hệ thổ.

So với năm người lúc đầu lấp ló bên ngoài cửa trung tâm mua sắm, hiện cũng đang lấp ló sợ hãi trốn phía sau đám côn đồ không dám ra tiêu diệt tang thi thì Trần Khả Linh cảm thấy đám côn đồ thuận mắt hơn nhiều.

Không phải là bởi vì tam quan của cô lệch lạc, mà là vì hiện tại thời thế đã khác rồi, nhát gan là vô dụng nhất.

Tang thi hiện tại chưa nhiều, nhìn qua cũng chỉ hai, ba chục con, xe hơi vì đã được gia cố qua nên hơi người không bay ra ngoài, đám tang thi cũng không nhìn vào được bên trong nên tạm thời không bao vây lấy xe. Trần Khả Linh bảo cha mẹ mình cùng hai mẹ con Vũ Ngọc Mai ở lại trông đồ, sau đó cùng Vũ Minh Quân cầm kiếm xông lên tiêu diệt tang thi.

Nếu không giải quyết nhanh, đợi lát nữa tang thi bu đến càng nhiều, dù có xe bọn họ cũng không chạy thoát được.

Bởi vì lúc này cấp bậc dị năng vẫn còn quá thấp nên cả hai đều không dùng dị năng mà rút kiếm ra tàn sát tang thi. Lưỡi kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn, mỗi lần giơ lên liền thu hoạch một đầu tang thi.

Mấy tên côn đồ nhìn hai người họ di chuyển giữa nhóm tang thi như cá bơi trong nước, ai nấy đều không nhịn được nuốt nước bọt, thầm cảm thấy may mắn khi ban nãy hai người họ đã nương tay với mình.

Trần Thái Liêm và Vũ Khắc Minh ngồi ở trong xe thấy chị gái và con trai mình một mình xông lên chiến đấu, trong lòng lo lắng không thôi, nóng lòng muốn ra phụ giúp bọn họ nhưng lại sợ vướng tay vướng chân hai người.

Cuối cùng, trong lúc bọn họ còn đang đắn đo, Vũ Minh Quân và Trần Khả Linh, cùng với mười tên côn đồ kia, đã tạm thời giải quyết được hết số tang thi ở đây, quay đầu gọi bốn người Trần Thái Nguyên Vũ Ngọc Mai mang theo xe đẩy chạy ra xe.

Đám côn đồ nhìn một đống vật tư ở trên xe đẩy, lòng tràn đầy tiếc nuối nhưng lần này không dám ngăn cản nữa.



Thấy bọn họ trở lại, Trần Thái Liêm và Vũ Khắc Minh bước xuống, phụ giúp bọn họ cất đồ vào trong xe, còn Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân thì đứng canh chừng xung quanh.

Nhóm năm người nhát gan kia nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, lại quay ra nhìn nhau, sau đó liếc sang nhìn đám côn đồ, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, chạy đến chỗ hai người Trần Khả Linh.

Từ xa hai người đã phát hiện động thái của bọn họ, nhưng vẫn không phản ứng, muốn đợi xem bọn họ tính toán làm cái gì.

Năm người chạy đến trước mặt hai người họ thì dừng lại, do dự một lúc, theo bản năng cho rằng phụ nữ sẽ dễ nói chuyện hơn, liền hướng Trần Khả Linh dè dặt nói, “Cái kia, ừm… bọn anh đã ba ngày không được ăn rồi, thật sự rất đói… các em vừa mới lấy được nhiều đồ như vậy, không biết có thể chia cho bọn anh một ít được không…?”

Trần Khả Linh bật cười, nhướng mày hỏi bọn họ, “Nếu các anh đã thiếu đồ ăn, tại sao lại không tự đi lấy?”

“Bọn anh cũng muốn lắm chứ!” Người nọ nhìn về phía đám côn đồ, tức giận nói, “Nhưng bọn chúng không cho bọn anh vào, bọn anh không đánh lại bọn chúng, cho nên…” nói đến đây, anh ta ủ rũ cúi đầu, giọng nói chùng xuống.

Bốn người khác cũng dè dặt vân vê tay, thu người lại, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương.

“Nhưng lúc nãy không phải bọn tôi vừa mới đánh bại bọn chúng sao? Các anh hoàn toàn có thể nhân dịp đó chạy vào lấy đồ.”

“Bọn anh cũng tính làm thế rồi… nhưng mà lúc đó bọn chúng lại đe dọa sẽ khiến cho bọn anh có vào mà không có ra… cho nên…” anh ta yếu ớt giải thích.

Trần Khả Linh vẫn không tha, tiếp tục hỏi, “Đến lúc ra các anh có thể bám theo chúng tôi cùng ra, chẳng lẽ bọn chúng còn dám động thủ sao?”

Bị hỏi nhiều lần, anh ta dần dần từ xấu hổ chuyển sang tức giận, cảm thấy giống như đang bị cô mỉa mai chế nhạo vậy, hơi sẵng giọng nói, “Hiện tại thế giới thành ra thế này rồi, làm sao chúng tôi biết được các cô sẽ ra tay cứu giúp hay là trơ mắt nhìn chúng tôi bị đánh chứ!”

“Haha,” Trần Khả Linh tức đến bật cười, sau đó như cười như không nhìn bọn họ, “Các anh không dám chắc chúng tôi sẽ bảo vệ các anh khỏi đám côn đồ, nhưng lại cho rằng chúng tôi sẽ cho không các anh đồ ăn?”

Năm người họ tức khắc cứng đờ sắc mặt, không biết phải đáp lại thế nào.

Lúc này, Vũ Minh Quân tiến đến vỗ vai cô nói, “Xong rồi, chúng ta về thôi.”

Trần Khả Linh liếc qua, thấy mọi người đã cất xong đồ đạc, bèn không nhiều lời nữa cùng với Vũ Minh Quân leo lên xe.



Mắt thấy bọn họ định rời đi, năm người kia lập tức hốt hoảng, vội vàng chạy đến ngăn lại, “Mọi người lấy được nhiều thức ăn như vậy, chẳng lẽ không thể cho chúng tôi một ít sao? Sao mấy người có thể keo kiệt nhẫn tâm như vậy chứ? Chúng ta đều là đồng bào, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau vượt qua hoạn nạn sao?!”

Trần Khả Linh hạ cửa kính xe xuống, chống tay lên khung cửa sổ nói, “Nếu ban nãy các anh dám đi vào trong lấy đồ cùng chúng tôi, hoặc là sau đó can đảm xông lên giết tang thi, chúng tôi cũng sẽ không keo kiệt gì mấy phần thức ăn này. Nhưng cả hai thứ các anh đều không dám làm, muốn ăn không ngồi rồi há miệng chờ sung? Ở thời đại hòa bình khi trước còn không thể chấp nhận được, nói gì đến bây giờ đã là mạt thế?”

Năm người kia tức khắc đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận nói, “Các người vừa có võ vừa có dị năng, đương nhiên là có dũng khí xông lên giết tang thi rồi!”

Trần Thái Liêm ngồi ở bên cạnh cô đột nhiên chồm qua, tức giận nói với bọn họ, “Đừng có lấy thế mạnh của người khác làm cớ bao biện cho sự hèn nhát của bản thân!” Sau đó anh kéo tay Trần Khả Linh xuống, nhấn nút nâng cửa kính lên rồi nói với Trần Thái Nguyên, “Cha, chúng ta về thôi!”

Trần Thái Nguyên cũng không muốn nhiều lời với đám người này, lập tức nhấn ga đuổi theo xe của Vũ gia.

Trần Khả Linh thấy anh như vậy không khỏi buồn cười, Trần Thái Liêm nghe được tức giận trừng qua, “Chị còn cười! Lúc nãy chị dây dưa với bọn họ làm gì chứ! Bình thường không phải chị lạnh lùng lắm sao!”

Trần Khả Linh cười khẽ, xoa đầu anh, “Được rồi được rồi, chị biết rồi mà.”

Trần Thái Liêm bực bội hất tay cô ra, “Em đã hai mươi tuổi rồi đấy! Chị đừng có sờ đầu em!”

Trần Khả Linh rốt cuộc không nhịn được nữa, phá ra cười, Trần Thái Liêm bực bội không thôi nhưng lại không thể làm gì được cô, đành phụng phịu khoanh tay ngồi ở một bên. Hai vợ chồng Trần gia ngồi ở phía trên thấy bọn họ trêu đùa nhau như vậy, khóe môi cũng không nhịn được cong lên hòa ái cười.

Ngày hôm sau, tám người lại ra ngoài, mục tiêu lần này là các cửa hàng nông nghiệp. Hôm qua lúc quanh quẩn ở trong siêu thị, Trương Huyền Chi vô tình nhìn thấy mấy bao hạt giống của mấy loại rau thơm hành lá này nọ, bèn nhớ đến bản thân có dị năng hệ mộc, tò mò không biết nếu có hạt giống của rau củ thì có thể trồng chúng hay không.

Sau khi thảo luận một phen, mọi người quyết định lại đi thu gom các loại hạt giống về cho bà thử nghiệm.

Chiều hôm đó trở về, Trương Huyền Chi liền bắt tay ngay vào việc trồng trọt. Ban đầu bà tính trồng ở trong sân, nhưng sau đó lại thay đổi ý định, trồng ở trong nhà, đất và nước đều do chồng và con gái cung cấp.

Ở hôm họp mặt lần đầu tiên, ngoài việc thành lập nên đoàn đội của hai gia đình và thảo luận kế hoạch đi thu gom vật tư thì bọn họ còn nói về nguyên nhân dẫn đến mạt thế. Trong đó có một giả thiết do Vũ Minh Quân đề xuất, rằng nếu việc tang thi hóa có tính truyền nhiễm lây lan cao như vậy, nếu việc này là do một loại vi khuẩn, vi rút hoặc bất kỳ một vật chất nào đó gây nên, vậy thì rất có khả năng rằng thứ này đã có ở khắp mọi nơi trên thế giới này.

Bởi vì, mới đầu chính là chỉ sau một đêm, trong lúc mọi người đang ngủ, mạt thế liền đến. Nếu không phải có ở trong không khí, sao con người có thể đột nhiên biến thành tang thi được chứ? Mà nếu đã có ở trong không khí, vậy thì hẳn là ở trong đất và nguồn nước cũng sẽ có nó.

Vì vậy mà sau đó, lượng nước mà bọn họ đã đun sẵn để dành từ trước đều chỉ được dùng trong việc tắm rửa vệ sinh, còn ăn uống nấu cơm đều là dùng nước đóng chai hoặc là nước do Vũ Ngọc Mai tạo ra. Lúc này khi thử gieo trồng hạt giống, Trương Huyền Chi cũng sử dụng đất và nước tạo nên từ dị năng để đảm bảo tính an toàn.