Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 137: Mạt thế đến rồi (11)




Hai nhà Vũ Trần cứ duy trì sinh hoạt như vậy được khoảng một tháng thì thông qua radio nhận được tin tức, chính phủ đã xây dựng nên các căn cứ an toàn, kêu gọi người dân đến đó. Các vị phụ huynh tức khắc hào hứng không thôi, nhanh chóng tiến hành thu dọn vật tư để lên đường.

Có lẽ là vì bị ảnh hưởng từ các quyển tiểu thuyết mạt thế mà mình từng đọc, Trần Khả Linh không quá tin tưởng vào chính phủ ở thời mạt thế, vì bọn họ chỉ luôn tranh giành quyền lực chứ không đoàn kết một lòng. Tuy vậy, việc có được căn cứ an toàn cũng là bước lớn đầu tiên cho việc thiết lập lại xã hội, cô cũng hiểu mình không thể quy chụp hết tất cả được, bởi vì dù sao thì nơi này cũng là một thế giới thật, không phải là tiểu thuyết.

Trong một tháng này, nhờ vào chăm chỉ săn giết tang thi, dị năng của mọi người đều đã tăng lên. Bởi vì đều là người nhà, cộng thêm mỗi người có một dị năng khác nhau nên mọi người chia đều tinh hạch. Cuối cùng sau một tháng, dị năng của mọi người đều đã lên cấp hai sơ giai, riêng hệ lôi của Vũ Minh Quân và hệ băng của Trần Khả Linh thì lên được cấp hai trung giai. Tất nhiên, điều này vẫn là sau khi vào trong căn cứ rồi bọn họ mới biết được chính xác cụ thể như vậy.

Dị năng thăng cấp, không gian của Ngô Khả Phương cũng rộng thêm, nhưng vẫn không đủ để bà cất tất cả vật tư mà mọi người đã thu thập. Vì vậy, cuối cùng các thực phẩm tươi sống và vật tư thiết yếu như xăng dầu thuốc men được ưu tiên, còn những vật tư khác thì được chất lên xe hơi.

Vật tư rất nhiều, lần này di chuyển mọi người tính toán dùng cả bốn xe. Dù sao bọn họ cũng đã tích góp được rất nhiều xăng, trước hết cứ mang vật tư đến căn cứ, sau đó mỗi lần đi ra ngoài chỉ dùng một hai xe là được, không sợ thiếu xăng.

Đến lúc mọi người đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, hai chiếc xe còn lại cũng đã được gia cố thì lại bất ngờ có chuyện xảy ra.

Toàn bộ Trần gia, chỉ trừ Trần Khả Linh, đột nhiên đều xuất hiện dấu hiệu của tang thi hóa.

Sáng sớm hôm đó, đáng lý theo kế hoạch bọn họ sẽ khởi hành đến căn cứ an toàn đã chọn từ trước thì ba người Trần gia bỗng không thấy đâu. Trần Khả Linh đến phòng tìm bọn họ mới phát hiện cả ba người đều đang ngủ li bì, nhiệt độ toàn thân tăng cao, trên da xuất hiện mấy vết thối rữa mờ nhạt, móng tay cũng hơi sậm màu.

Không nói cũng biết lúc đó cô hoảng đến mức nào. Sau khi không gọi tỉnh được bọn họ, cô vội vàng thông báo cho Vũ Minh Quân biết. Anh nghe tin cũng kinh ngạc không kém, vội vàng trấn an cô rồi nhanh chóng chạy qua.

Vì để cho tiện quan sát, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân nâng Trần Thái Liêm qua phòng ngủ của vợ chồng Trần gia. Nhìn ba người họ mê man ngủ, lòng Trần Khả Linh tựa như bị lửa đốt. Cô siết chặt tay, cố gắng trấn tĩnh lại, suy nghĩ xem vì sao bọn họ lại bị tang thi hóa, đồng thời cũng cố nghĩ cách cứu chữa.

Trên người ba người họ đều không có vết thương nào, chứng tỏ không phải bị lây nhiễm từ tang thi. Nếu là vì nhiễm độc từ các nguồn khác như không khí hay thức ăn, vậy thì tại sao chỉ có ba người họ bị tang thi hóa? Trong khi cô còn ngày ngày sinh hoạt chung với bọn họ, cùng ăn cùng ngủ dưới một mái nhà…

“Ellie, cơ thể chị vẫn ổn sao?” Tuy biết rằng nếu cô xảy ra vấn đề thì Ellie chắc chắn sẽ thông báo, nhưng Trần Khả Linh vẫn hỏi.

“Đúng vậy.”

Nghe cô trả lời, Trần Khả Linh nhất thời có chút hoang mang, không biết là sai ở chỗ nào. Không cứu được ba người họ chỉ là một chuyện, nếu không xác định được nguyên nhân, chẳng lẽ sau này chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người đột nhiên bị tang thi hóa?

“Nhưng thực ra cơ thể chị đã từng nhiễm độc.”

“Sao cơ?” Trần Khả Linh ngạc nhiên.

“Mấy ngày qua chị vẫn luôn hấp thụ một lượng chất độc nhỏ vào trong người, nhưng bởi vì bản thân chị đã tự giải được nên không có chuyện gì xảy ra cả, vì vậy mà em cũng không thông báo,” Ellie giải thích.



“Tự giải sao…” Trần Khả Linh lẩm bẩm trong đầu.

Đúng lúc này, Vũ Minh Quân bỗng lên tiếng nói, “Ba người họ đều là dị năng giả, hệ miễn dịch cao hơn người thường rất nhiều. Nếu có thể bị tang thi hóa mà không phải do lây nhiễm qua vết thương, vậy thì chỉ có thể là từ một nguồn nào khác như thức ăn nước uống, hơn nữa còn phải là một lượng lớn hoặc là trong một khoảng thời gian dài. Ba người họ có thói quen sinh hoạt nào giống nhau không?”

Được anh nhắc nhở, đấu óc Trần Khả Linh đột nhiên thông suốt, giật mình hô lên, “Là thức ăn!”

Mấy ngày qua bọn họ vẫn ăn các loại bánh mì bánh bao được làm từ ngày đầu tiên mạt thế đến, mà những thứ này đều được nấu cùng với nước từ vòi! Ban đầu khi Vũ Minh Quân đưa ra giả thiết có khả năng nguồn nước cũng bị nhiễm độc, bọn họ đã không uống nước đun sôi để nguội từ vòi nữa, nhưng bởi vì tiếc thức ăn, gia đình cô vẫn ăn những chiếc bánh mì bánh bao đó.

Đây là lần đầu tiên cô sinh hoạt ở thế giới mạt thế nên suy nghĩ chưa đủ chu toàn, lúc đó thấy mọi người không nỡ bỏ đi nhiều thức ăn như vậy, lại cảm thấy đã nướng bọn chúng ở nhiệt độ cao trong thời gian dài rồi nên nghĩ sẽ không sao, sau khi ăn xong cũng không cảm thấy có vấn đề gì nên Trần Khả Linh dần dần bỏ chuyện này ra sau đầu.

Không ngờ rằng, không phải là không có vấn đề, mà là chưa có vấn đề!

Ba người họ là dị năng giả, lại còn đã được cô cho uống thuốc cải tiến gien nên sức đề kháng đã được tăng lên rất nhiều, mới có thể chịu đựng đến lúc này mới bộc phát.

Nhưng vậy còn cô thì sao chứ? Cô cũng ăn, tại sao lại không bị gì?

Không đúng! Không phải là không bị gì, mà là đã tự giải độc rồi!

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô quay qua nhìn Vũ Minh Quân, trùng hợp anh cũng nhìn cô, hai người gần như đồng thanh hô lên, “Dị năng!”

Thấy anh cũng có cùng ý tưởng giống mình, Trần Khả Linh hơi kinh ngạc, nhưng giây sau cô đã phản ứng lại, lập tức chạy đến bên cạnh Trần Thái Liêm, cầm lấy bàn tay anh rồi bắt đầu vận chuyển dị năng hệ quang của mình.

Một lát sau, thấy dấu vết tang thi hóa trên người anh mờ dần, tâm tình Trần Khả Linh kích động không thôi, đẩy nhanh tốc độ vận chuyển năng lượng hệ quang.

Đợi đến khi cô trị khỏi cho Trần Thái Liêm thì năng lượng trong cơ thể cũng cạn kiệt. Sắc mặt cô hơi tái nhợt, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi nặng trĩu, mệt mỏi khẽ thở dốc.

Chết tiệt! Nếu biết hệ quang nghịch thiên đến mức này thì lúc trước cô đã chú trọng vào nó hơn là hệ băng rồi!

Ban đầu cô đã từng cho rằng nó là hệ chữa trị, nhưng sau một lần thử nghiệm thấy không có tác dụng bèn bỏ qua một bên, không ngờ…

Nó đúng là hệ chữa trị, nhưng không phải là trị liệu vết thương, mà là trị độc tang thi!!



Vũ Minh Quân thấy cô như vậy thì vội vàng đưa tinh hạch cho cô. Trần Khả Linh nhận lấy, nhanh chóng hấp thu, tay còn lại thì nắm lấy bàn tay của Ngô Khả Phương, bắt đầu vừa hấp thu năng lượng vừa chữa trị cho bà.

Vũ Minh Quân đứng ở cạnh cô trong suốt quá trình, mỗi lần cô hấp thu hết năng lượng trong tinh hạch thì lại lặng lẽ giúp cô bổ sung.

Mắt thấy Trần Thái Liêm tỉnh dậy, Vũ Minh Quân ra hiệu cho anh không cần lên tiếng, tránh phiền nhiễu đến Trần Khả Linh.

Chữa trị xong cho Ngô Khả Phương, Trần Khả Linh không nghỉ ngơi một giây nào đã trị tiếp cho Trần Thái Nguyên. Thấy sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt, mái tóc ngắn cũng dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trong tâm Vũ Minh Quân bỗng dâng lên một trận đau lòng, nhưng anh vẫn mím môi không lên tiếng, lặng lẽ tiếp tế tinh hạch cho cô.

Đợi đến khi trị xong cho Trần Thái Nguyên thì Trần Khả Linh cũng đã kiệt sức đến mức không thiết động đậy nữa, cả người mềm oặt xuống, Vũ Minh Quân nhanh tay đỡ được, ôm lấy cô vào lòng.

“Em còn ổn không?” Anh lo lắng hỏi.

Trần Khả Linh khẽ gật đầu, yếu ớt cười, đầu tựa vào ngực anh thì thào, “Em không sao… chỉ là mệt mỏi thôi…”

Tuy rằng cô vẫn luôn bổ sung năng lượng, nhưng dị năng hệ quang của cô bây giờ lại mới nửa bước ở cấp hai mà thôi, liên tục chữa trị cho ba người đã sắp tang thi hóa vẫn là quá sức với cô.

Vũ Minh Quân cẩn thận ôm lấy cô, đau lòng nói, “Mệt thì ngủ một lát đi, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”

Hiện tại Trần Khả Linh ngay cả mở mắt cũng không muốn mở, liền đáp khẽ, “Được…”

Vũ Minh Quân ôm cô lại một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống, sau đó điều chỉnh tư thế để cô cảm thấy dễ chịu.

Trần Thái Liêm ngây người nhìn bọn họ, cảm thấy đầu mình như muốn phình to.

Tỉnh dậy đột nhiên thấy cha mẹ đều có dấu hiệu tang thi hóa, lại không được giải thích gì thì thôi, sau đó chị gái mình mệt mỏi ngủ thiếp đi, dựa vào không phải là đứa em trai ruột này, mà lại là ở trong lòng một người đàn ông xa lạ?!

…Thôi được, anh ta là hàng xóm, cũng không xa lạ đến thế, nhưng không phải vẫn xa lạ hơn em trai ruột là anh sao?!

Vũ Minh Quân liếc qua liền biết lúc này Trần Thái Liêm đang nghĩ cái gì, nhưng anh coi như không thấy, mở miệng kể lại đầu đuôi sự việc.

Vừa nghe, sự chú ý của Trần Thái Liêm liền không đặt trên Trần Khả Linh nữa, lập tức kinh hãi nhảy dựng dậy, há hốc mồm trợn mắt nhìn về phía cha mẹ, rồi lại nhìn bản thân, sau đó lại nhìn Trần Khả Linh đang ngủ say trong lòng Vũ Minh Quân.

Không bao lâu sau cha mẹ Trần gia cũng tỉnh, sau khi biết được mình vừa trải qua chuyện gì, bọn họ cũng hoảng sợ không thôi, vội vàng vứt hết mấy cái bánh mì bánh bao bị nhiễm độc đi, không còn dám tiếc của nữa.