Nơi đây là khu dân cư sang trọng nên không quá đông đúc, nhà Trần Khả Linh lại còn nằm ở cuối con đường nên số lượng tang thi lởn vởn đến chỗ này rất ít. Mới vừa rồi cô đã giết hai con tang thi, hiện tại còn lại vừa vặn hai con, Trần Khả Linh liền chặt đứt chân của bọn chúng để bọn chúng không thể di chuyển được nữa.
“Cha với Liêm mau đến thử xem,” cô nói với Trần Thái Nguyên và Trần Thái Liêm.
Hai người họ mỗi người tự chọn một con, bởi vì lúc này tang thi đã bị phế nên bọn họ không còn quá sợ hãi nữa, dồn hết sự tập trung của mình lên việc khống chế dị năng.
Trần Khả Linh đứng ở một bên canh chừng xung quanh, thi thoảng lại nhìn qua quan sát tình hình của bọn họ. Ba người họ đột nhiên ra ngoài, nhóm tang thi ngửi được hơi người, dần dần gầm gừ chạy đến bên này.
Trần Thái Nguyên và Trần Thái Liêm vẫn chưa nắm chắc được phương pháp sử dụng năng lực nên chưa ra được đòn chí mạng lên hai con tang thi kia, Trần Khả Linh chỉ có thể tiếp tục phế đi mấy con tang thi mới tới này.
Khác với bọn họ, cô đã từng sống ở thế giới tu tiên, tuy rằng dị năng và linh lực là hai thứ khác nhau nhưng lại vẫn có điểm tương đồng, nên Trần Khả Linh không gặp nhiều khó khăn trong việc điều khiển nó. Cô liền lợi dụng luôn cơ hội này để luyện tập dị năng.
Trần Khả Linh giơ kiếm chém đứt chân của một con tang thi, sau đó nhanh nhẹn né tránh một con khác đang lao đến mình rồi đưa tay ra, đóng băng chân của nó lại. Tang thi không biết suy nghĩ, theo quán tính tiếp tục lao đến chỗ cô, cả thân trên liền đổ ập xuống tựa như muốn cúi chào.
Trong lúc Trần Khả Linh còn đang cảm thấy buồn cười, Ly Băng kiếm đột nhiên rung lên.
Cô nhướng mày, đáy mắt lóe lên tia suy tư và ngạc nhiên. Mắt thấy một con tang thi khác lại chạy đến đây, cô liền nâng kiếm lên chém xuống đất.
Từ mũi kiếm, một đường băng bỗng xuất hiện chạy thẳng đến con tang thi kia, đóng băng hai chân nó lại.
Dị năng của cô mới vừa thức tỉnh, vẫn còn rất yếu, chiêu này vừa ra toàn bộ năng lượng trong người cô liền bị rút cạn, khiến cô mệt mỏi thở dốc liên hồi, nhưng tâm tình cô lại hưng phấn không thôi.
Cô cứ cho rằng chỉ khi bản thân có linh lực mới có thể phát huy hết uy lực của Ly Băng kiếm, nhưng không ngờ, nó còn có thể sử dụng cả năng lượng dị năng trong người cô!
Ly Băng kiếm đúng là bug của cô mà!!
“Ký chủ, chị đừng quên, nhiệm vụ của chị là kết hôn và sống hạnh phúc đến cuối đời với thiên định nhân duyên, không phải là thành công tồn tại ở mạt thế,” Ellie không nhịn được nhắc nhở.
“Khụ,” Trần Khả Linh xấu hổ ho khẽ, “Cái này, thì rốt cuộc vẫn là phải sống mà, không phải sao?”
“...”
Thấy cô không trả lời, Trần Khả Linh hơi chột dạ gãi mũi, “Yên tâm, chị nhớ mà. Chị đã tìm được mục tiêu rồi đấy thôi, việc còn lại chỉ là yêu đương mà thôi.”
“Ai là mục tiêu cơ??” Ellie ngạc nhiên.
“Vũ Minh Quân đấy.”
“Nhưng chị đã chạm vào anh ta đâu?”
“Chưa chạm, nhưng chỉ cần nhìn chị liền biết chính là anh ấy rồi.”
“…”
“Ký chủ, đề nghị chị thực hiện nhiệm vụ với thái độ nghiêm túc!”
“Aiya, chị nghiêm túc thật mà! Không tin em cứ chờ đi, để chị tìm cơ hội chạm vào anh ấy em sẽ biết!” Trần Khả Linh bất đắc dĩ nói.
Cô cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng mà cô chắc chắn, mục tiêu công lược của cô chính là Vũ Minh Quân.
Nghe Trần Khả Linh nói vậy, Ellie bỗng có chút lo lắng, lén lút chạy đi kiểm tra tình trạng phong ấn ký ức của cô. Lúc thấy toàn bộ ký ức liên quan đến các mục tiêu trước của Trần Khả Linh vẫn đang bị phong ấn hoàn hảo, Ellie thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vậy mà cô còn tưởng là do quá trình phong ấn có vấn đề chứ.
Trong lúc Trần Khả Linh nói chuyện với Ellie thì bên kia, hai cha con Trần Thái Nguyên cuối cùng cũng nắm bắt được cách vận dụng dị năng, giết được con tang thi đầu tiên trong đời họ.
“Bên đây còn nhiều lắm này, cha và Liêm mau tập luyện tiếp nào,” Trần Khả Linh cười cười gọi.
Hai người đàn ông nhìn qua, thấy những năm sáu con bị chặt chân đóng băng chân, nhất thời đều đen mặt.
“Hay là cha cũng kiếm một món vũ khí giống con nhỉ? Cha cảm thấy như vậy sẽ có hiệu quả hơn.”
“Nhưng vậy cũng có nghĩa là cha phải cận chiến với nó đấy, thân thể cũng phải có sự dẻo dai và linh hoạt để kịp thời tránh né nữa,” Trần Khả Linh phân tích.
Vừa nghe vậy, Trần Thái Nguyên lập tức dẹp bỏ ý định trong đầu mình, tiếp tục tập luyện dị năng với Trần Thái Liêm.
Đúng lúc này, ở nhà bên cạnh, Vũ Minh Quân, Vũ Khắc Minh và Vũ Ngọc Mai cũng bước ra. Tang thi phía bên bọn họ lúc trước đã chạy qua bên Trần Khả Linh (và hiện tại đã bị phế chân) nên hiện tại trước nhà họ tạm thời trống trải. Trần Khả Linh tinh mắt thấy Vũ Khắc Minh và Vũ Ngọc Mai âm thầm thở phào thì có chút buồn cười.
Nhưng hai người họ cũng không vui vẻ được bao lâu, bởi vì hiện tại đã có những sáu người ở ngoài, càng nhiều tang thi đánh hơi thấy được lập tức chạy lại đây.
Vũ Minh Quân cũng có cùng mục đích với Trần Khả Linh, muốn cho cha và em gái mình tập luyện đánh giết tang thi. Lúc này thấy tang thi chạy lại, anh nhanh nhẹn nâng kiếm lên, chặt hết chân của bọn chúng.
Trần Khả Linh nhìn thân thủ của anh, không khỏi nhướng mày thầm khen ngợi trong lòng. Cô mất hai ba đời học tập mới có được một thân võ thuật như bây giờ, nhưng nếu giao đấu với anh, cô cũng không chắc mình có bao nhiêu khả năng thắng nữa.
Vũ Minh Quân giải quyết xong đợt tang thi đầu tiên, quay sang nhìn Vũ Khắc Minh và Vũ Ngọc Mai nói, “Cha và Mai Nhi mau thử luyện tập đi.”
Vũ Khắc Minh thấy vừa rồi Vũ Minh Quân dễ dàng chém chân tang thi như vậy thì nhất thời cảm thấy bọn chúng cũng không quá đáng sợ nữa, tiến lên bắt đầu tập luyện sử dụng dị năng để giết tang thi.
Nhưng Vũ Ngọc Mai thì vẫn có chút nhát gan, vẻ mặt như mếu nói với Vũ Minh Quân, “Anh hai… nhưng mà dị năng của em…”
“Dị năng nào cũng đều có điểm mạnh điểm yếu của riêng nó, mạnh hay yếu là do chính người sử dụng. Mai Nhi, lên! Anh và cha mẹ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em được,” Vũ Minh Quân nghiêm khắc nói.
Vũ Ngọc Mai mím môi, khẽ thút thít mấy cái, cuối cùng siết chặt tay, gom hết dũng khí tiến lên cùng cha mình luyện tập. Lúc này Trần Khả Linh liền nhìn ra được vì sao Vũ Ngọc Mai lại do dự như vậy, bởi vì dị năng của cô là hệ thủy.
Lại nhìn đến dị năng hệ thổ của Vũ Khắc Minh, Trần Khả Linh nhất thời tò mò không biết Vũ Minh Quân và mẹ của anh có dị năng hay không. Sẽ không phải là cả hai nhà đều thức tỉnh dị năng, lại còn là mỗi người một hệ đấy chứ?
Trong lúc cô còn đang quan sát, Trần Thái Nguyên và Trần Thái Liêm đã xử lý xong đám tang thi cô để lại cho bọn họ. Lúc đầu vì chưa nắm bắt được nên bọn họ mới tốn nhiều thời gian, nhưng chỉ cần làm được một lần, những lần sau đó đều như nước chảy thành sông.
Bởi vì nhà của Vũ Minh Quân ở phía trước nhà cô nên hầu như tang thi đều từ phía nhà của anh chạy lại. Lúc trước chưa có anh thì không sao, nhưng hiện giờ anh đã tham gia vào, toàn bộ tang thi đều bị anh chặt chân nằm lăn lốc ở trước sân nhà, không có một con nào có thể lọt qua được để chạy đến nhà cô.
Trần Khả Linh hơi nhíu mày, tiến lại chỗ hàng rào giữa hai nhà gọi, “Vũ Minh Quân!”
Vũ Minh Quân chém nốt một con tang thi, quay sang nhìn cô hỏi, “Có chuyện gì?”
“À… anh nhường mấy con tang thi cho em với được không?” Cô ngại ngùng nói, “Bên em cũng cần luyện tập.”
Vũ Minh Quân mỉm cười, đề nghị, “Nếu không thì em kêu chú và Thái Liêm sang bên đây luôn đi, cho tiện.”
“Vậy có phiền lắm không?”
Vũ Minh Quân buồn cười đáp, “Qua giết tang thi, em cảm thấy có thể phiền anh cái gì?”
Trần Khả Linh cũng nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình không quá phù hợp cho thời điểm này nữa, nhất thời xấu hổ cười trừ, quay đầu gọi cha và em trai mình qua nhà Vũ Minh Quân tập luyện. Có thêm hai người tham gia vào, Vũ Khắc Minh và Vũ Ngọc Mai nhất thời cảm động muốn khóc.
Vũ Minh Quân thật sự quá ác rồi, gom một đống tang thi cho bọn họ, mà bọn họ còn chưa tìm được cách sử dụng dị năng đâu!
Trần Khả Linh chợt nhớ Ngô Khả Phương vẫn còn một mình ở trong nhà, nhất thời không quá yên tâm, nói với Vũ Minh Quân, “Anh giúp em một lát nhé, em về xem mẹ em thế nào.”
Vũ Minh Quân cười gật đầu, “Yên tâm, có anh ở đây chú với Thái Liêm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trần Khả Linh nở nụ cười cảm tạ, sau đó quay trở về. Vốn cô chỉ định thông báo tình hình hai cha con Trần Thái Nguyên cho bà biết, nhưng lúc thấy bà đang loay hoay mệt nhọc ở trong bếp nướng bánh các thứ, Trần Khả Linh liền thay đổi ý định, ở lại giúp bà.
Ellie lại không hài lòng lên tiếng, “Ký chủ, không phải chị đã nói sẽ tìm cơ hội chạm thử Vũ Minh Quân sao?”
Trần Khả Linh không quá lo lắng đáp, “Thì cứ từ từ, ban nãy anh ấy đang giết tang thi mà, sao chị ra chạm được.”
“Không xác định nhanh, lỡ chị nhận nhầm người thì sao?”
“Dù sao hiện tại chị cũng mới gặp mỗi Vũ Minh Quân mà thôi, nếu anh ấy không phải mục tiêu thì mục tiêu thật sự vẫn chưa xuất hiện, lúc này nhầm tí cũng không có vấn đề gì,” Trần Khả Linh không sao cả đáp.
Nghe cô trả lời, Ellie gần như muốn khóc ròng.
Ký chủ, chị thay đổi rồi, lúc trước rõ ràng chị rất ‘ngoan’ mà… sao hiện tại lại ‘hư’ thế này…