Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 131: Mạt thế đến rồi (5)




“Chị không sao chứ?” Trần Thái Liêm lo lắng xoay cô qua lại, muốn nhìn xem trên người cô có vết thương nào không.

“Chị không việc gì,” Trần Khả Linh vỗ nhẹ lên tay anh ra hiệu cho anh dừng lại, “Em đã qua nhìn cha mẹ chưa?”

“Em chưa, vừa không thấy chị đâu em liền vội vàng tìm chị…………” chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt anh bỗng tái nhợt, “Lúc nãy em gọi to như vậy, nếu là ngày thường hẳn cha mẹ đã tỉnh dậy, tại sao bây giờ lại…”

“Không có chuyện gì đâu,” Trần Khả Linh an ủi anh, “Chúng ta lên xem bọn họ thế nào đi.”

Nói rồi cô dẫn đầu đi lên lầu, tiến vào trong phòng ngủ của bọn họ. Trên giường, cha mẹ cô trông như vẫn đang say giấc nồng, nhìn vẻ ngoài thì vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu của tang thi hóa.

“Không cần gọi bọn họ, lát nữa bọn họ sẽ tỉnh thôi.”

“S--sao chị biết?” Trần Thái Liêm vẫn lo lắng hỏi.

“Nếu họ bị biến thành tang thi thì họ nên biến từ lâu rồi, yên tâm, không có việc gì,” thấy anh vẫn còn muốn hỏi, Trần Khả Linh liền nói, “Đã quên chị từng mơ thấy mạt thế rồi sao?”

Thực ra cô cũng không chắc mạt thế ở nơi này có giống với mấy cuốn tiểu thuyết mình từng đọc hay không, nhưng cô lại biết với thuốc cải tiến gien mà bọn họ đã uống, bọn họ không thể nào biến thành tang thi được.

Nghe cô nói vậy, Trần Thái Liêm tạm thời an lòng, theo cô đi xuống nhà.

“Bây giờ khoan nói về cha mẹ đã, chúng ta nói về em đi,” ngồi ở trên sô pha, Trần Khả Linh nghiêm túc mở miệng.

“Về em?” Trần Thái Liêm hoang mang.

Trần Khả Linh gật đầu, “Lúc em tỉnh dậy, em có cảm thấy cơ thể có chỗ nào không đúng không?”

Sắc mặt anh lập tức tái xanh, hốt hoảng sờ soạng khắp người mình, “Em, em sẽ không biến thành tang thi đấy chứ?!”

Trần Khả Linh xụ mặt, trên trán tựa như có mấy vạch đen. Cô xòe tay ra trước mặt anh, lạnh nhạt nói, “Nhìn!” Sau đó vận năng lượng trong người mình, trên tay cô liền xuất hiện một phiến băng mỏng.

Trần Thái Liêm nhất thời sững người, trợn trừng mắt nhìn chăm chăm lên tay cô. Vài giây sau, anh nâng lên bàn tay run rẩy của mình, khẽ chạm vào phiến băng.

“Lạnh!!” Trần Thái Liêm kinh ngạc trố mắt nhìn cô.

“…”

Phía trước có Vũ Minh Quân, bây giờ nhìn Trần Thái Liêm cô liền có cảm giác như anh bị thiểu năng trí tuệ vậy.

“Chị hai, cái này là gì vậy?” Trần Thái Liêm cầm lấy miếng băng, nghi hoặc nhìn cô hỏi.

Thấy anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Trần Khả Linh giải thích, “Cứ coi như là dị năng đi, chị vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình có năng lực này, nên chị mới hỏi em là em có cảm thấy gì không đấy.”



“À…” Trần Thái Liêm đặt miếng băng xuống rồi nhắm mắt lại, thần thái bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

Trần Khả Linh biết anh đang tự kiểm tra nên không lên tiếng, im lặng chờ đợi. Em trai cô tuy rằng đôi lúc hành xử có chút ngu ngốc, nhưng khả năng thích ứng và trí thông minh vẫn không đến nỗi nào.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trần Thái Liêm xòe một bàn tay ra, phía trên dần hiện ra một mảnh kim loại.

“Chị hai!” Trần Thái Liêm kinh hỉ gọi.

Trần Khả Linh cũng không nhịn được vui mừng, tươi cười nói, “Chúc mừng em, là dị năng hệ kim.”

Trần Thái Liêm hưng phấn không thôi, cầm lấy mảnh kim loại xoay ngang xoay dọc quan sát.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa bỗng từ trên lầu vọng xuống. Hai chị em cô giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy cả cha mẹ mình từ phòng ngủ đi ra ngoài.

“Cha mẹ đều dậy rồi sao?” Trần Khả Linh ngạc nhiên, chạy lên đón bọn họ.

“Cha mẹ ngủ quên mất, sao hai đứa không gọi cha mẹ dậy? Hại cha con đi làm trễ rồi,” Ngô Khả Phương nhíu mày nói.

Trần Khả Linh có chút dở khóc dở cười, nhìn qua thấy cha mình đã mặc quần áo tươm tất đang cầm theo cặp sách đi vội xuống lầu thì vội vàng ngăn ông lại, “Cha, từ giờ cha sẽ không thể đi làm nữa đâu.”

Trần Thái Nguyên nhíu mày, không rõ nhìn cô, “Ý con là sao?”

“Cha mẹ đi theo con,” Trần Khả Linh nắm lấy tay hai người đi xuống lầu, “Cha mẹ nhất định phải bình tĩnh nhé, mạt thế đến rồi.”

Trần Thái Nguyên nhất thời sững người, đánh rơi cặp sách trên tay, nhưng vì Trần Khả Linh vẫn lôi kéo bọn họ nên hai người chỉ đành ngơ ngác bước theo cô. Đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy mấy con tang thi hình dáng kinh tởm đang lởn vởn qua lại trước nhà mình, hai người họ không khỏi kinh ngạc trợn trừng mắt, giây sau liền bụm miệng liên tục nôn khan.

Trần Thái Liêm vội chạy lại, cùng Trần Khả Linh vuốt lưng cho bọn họ, an ủi nói, “Cha mẹ, không có việc gì. Không phải chúng ta đã có chuẩn bị trước rồi sao? Chúng ta sẽ sống sót thôi, huống chi con và chị hai còn có dị năng, sau này bọn con nhất định sẽ bảo vệ cha mẹ.”

Hai vợ chồng ông còn đang nôn đến xây xẩm mặt mày, nghe anh nói thì nghi hoặc không thôi, cố gắng đè nén cơn khó chịu xuống hỏi, “Dị năng…?”

“Vâng, cha mẹ xem này,” Trần Thái Liêm xòe tay ra rồi tạo thêm một mảnh kim loại khác.

Hai ông bà lại kinh ngạc không thôi, trố mắt nhìn nhau.

Thấy bọn họ đã qua cơn kích thích, Trần Khả Linh liền ngỏ ý bảo mọi người di chuyển vào bên trong, tránh để cho đám tang thi nhìn thấy bọn họ qua cửa sổ lại điên cuồng lao đến bên này. Sau khi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Trần Khả Linh nói lại mấy lời hồi nãy đã nói với Trần Thái Liêm. Cha mẹ cô thử nghiệm một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được dị năng mà bọn họ sở hữu.

Trần Thái Nguyên là hệ hỏa, còn Ngô Khả Phương là hệ không gian.

Đối với chuyện này, Trần Khả Linh vừa buồn vừa vui. Tỉ lệ thức tỉnh dị năng rất thấp, trong khi cả nhà cô lại đều thức tỉnh dị năng, chuyện này có thể sẽ mang đến cho bọn họ rất nhiều rắc rối. Nhưng đổi lại, có dị năng cũng đồng nghĩa với việc có thêm một tấm bùa hộ mệnh khi phải sinh hoạt ở mạt thế.

“Nếu mạt thế đã đến, vậy hiện tại chúng ta nên xác định xem chúng ta cần phải làm những gì,” Trần Khả Linh bắt đầu chủ đề, “Tuy rằng con đã mua thực phẩm để dành, nhưng số lượng cũng chỉ đủ để cả nhà chúng ta ăn cần kiệm trong ba bốn tháng mà thôi. Nếu hiện tại mẹ đã có không gian, vậy chúng ta có thể bỏ bớt thức ăn vào trong đó, không gian của mẹ sẽ là kho cứu mạng của chúng ta, phòng khi nguy cấp.”

Ba người không phản đối, liên tục gật đầu.



Trần Khả Linh lại nói tiếp, “Hiện tại tuy rằng vẫn có điện nước, nhưng con sợ sau này sẽ cúp điện cúp nước, vậy chúng ta nên dự trữ nước sạch trước đi. Lại nhân dịp vẫn còn điện, chuẩn bị một số thức ăn trước như bánh mì, bánh quy, bánh bao này nọ.”

“Vậy thì cũng nên mua cồn với diêm luôn, rồi nến với đèn pin để sau này còn dùng,” Trần Thái Nguyên nói.

Trần Khả Linh cùng ba người họ thảo luận một chút, lên một danh sách mới cho những thứ bọn họ cần phải kiếm thêm, sau đó bắt đầu phân công ai làm việc gì.

Hiện tại những vật tư thiết yếu nhất bọn họ đều có đủ, cộng thêm vẫn chưa có kinh nghiệm đối mặt với tang thi nên mọi người quyết định tạm thời để việc đi kiếm vật tư qua một bên, đi làm các công việc khác trước.

Bởi vì vội vàng, cả bốn người đều cùng nhau gặm bánh mì rồi uống cốc sữa để giải quyết bữa sáng, sau đó bắt tay vào làm việc. Trần Khả Linh thì phụ giúp Ngô Khả Phương đi sơ chế chuẩn bị thức ăn, còn hai người đàn ông trong nhà thì đi đun nước để cất trữ nước sạch và sắp xếp lại ngăn nắp vật tư mà họ đang có, sau đó đi kiểm tra, gia cố nhà cửa.

Bốn người loay hoay đến trưa thì công việc bắt đầu vào guồng, mọi người phối hợp với nhau ăn ý nhịp nhàng hơn hẳn. Sau khi dùng xong bữa trưa, thấy mẹ cô hiện đã có thể xoay sở một mình, Trần Khả Linh liền gọi cha và em trai của mình lại.

“Cha, Liêm, nhân lúc trời còn sáng, chúng ta nên đi luyện tập giết tang thi thôi.”

Hai người đàn ông khẽ nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Trần Thái Nguyên xung phong, “Cha lớn hơn con, để cha đi trước, con ở lại tiếp tục phụ mẹ đi!”

Thấy ông như vậy, Trần Thái Liêm nhất thời cũng dũng cảm lên, không đồng ý nói, “Không được, con trẻ hơn cha, để con tập trước cho!”

Trần Khả Linh buồn cười nhìn bọn họ, “Hai cha con phân chia nhau làm gì, nếu đã quyết tâm như vậy thì cùng lên đi.”

Nói rồi cô xoay người đi về phía cửa.

Hai người đàn ông lại thầm nuốt nước bọt, đuổi theo sau cô.

“Mọi người nhớ cẩn thận đấy!” Ngô Khả Phương từ trong bếp lo lắng nói vọng ra.

“Mẹ yên tâm, còn có con ở đây mà,” Trần Khả Linh trả lời bà, sau đó mở cửa.

Ngay khoảnh khắc cửa được mở ra, một con tang thi đột nhiên chồm lên, há to miệng gầm gừ, “Graooooo!”

Trần Khả Linh hốt hoảng, vội vàng cầm Ly Băng kiếm đâm nó. Ly Băng kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ nên không sắc bén, chống ở trước bụng tang thi khiến nó nhất thời không thể đến gần cô. Trần Khả Linh nhanh chóng rút kiếm ra chém bay đầu nó, con tang thi liền đổ phịch xuống đất.

Trần Khả Linh quay qua nhìn cha và em trai đang sợ xanh mặt, gượng cười nói, “Là vậy đấy, cũng không có gì đáng sợ cả, đúng không?”

Hai người run khóe môi, không biết nên đáp lại thế nào.

“Không cần phải sợ, cha với Liêm có dị năng mà, có thể từ xa giết chúng. Chỉ cần không để bọn chúng cào trúng hay cắn trúng liền không có việc gì. Con sẽ dùng băng để ngăn cản hành động của chúng, cha với Liêm trước mắt chỉ cần tập sử dụng dị năng cho quen tay là được.”

Trần Khả Linh vừa nói vừa cầm kiếm chém tiếp một con tang thi khác đang lao đến chỗ mình, “Hai người nhìn xem, hiện tại chúng nó hành động còn vụng về chậm chạp, nếu cha và Liêm còn không dám giết chúng thì sau này khi chúng nó mạnh lên, hai người còn có thể sống sót sao?”

Vừa nghe đến đây, dũng khí liền trở lại trong lòng họ. Hai người siết chặt tay, liếc nhìn nhau, quyết đoán gật đầu, sau đó theo Trần Khả Linh ra ngoài.