Sau ba ngày luyện tập, Trần Thái Nguyên và Trần Thái Liêm cuối cùng cũng sử dụng được thành thạo dị năng của mình, thậm chí đã tự sáng tạo ra một số phương thức chiến đấu riêng cho bản thân. Tuy rằng dị năng của Ngô Khả Phương không phù hợp với chiến đấu nhưng Trần Khả Linh vẫn nửa động viên nửa ép buộc bà tự tay đâm chết một con tang thi. Cô không cần bà sau này phải xông lên chiến đấu, nhưng ít nhất trong trường hợp bất khả kháng, bà vẫn có thể phản ứng lại mà đối chiến với tang thi, chứ không phải sợ đến điếng người để mặc nó ăn thịt.
Kỹ năng chiến đấu đã có, các vật tư trong nhà cũng đã được sắp xếp chuẩn bị đâu ra đấy, Trần gia liền tính toán muốn đi kiếm thêm các loại vật tư khác. Cha mẹ Trần Khả Linh tuy rằng tin tưởng chính phủ sẽ không bỏ rơi bọn họ, nhưng bọn họ cũng phải đảm bảo được rằng mình sẽ sống đến thời điểm chính phủ thiết lập trật tự mới.
Bởi vì đã là hàng xóm của nhau ba năm, cộng thêm mấy chuyện mới xảy ra sau khi mạt thế đến, hai nhà Vũ Trần càng thêm thân thiết hơn, lúc này trước khi hành động Trần Thái Nguyên cũng qua ngỏ lời mời bọn họ.
Cuộc họp hiện tại chính là kết quả của lời mời đó.
Sau khi gia đình Trần Khả Linh an vị ở trong phòng khách Vũ gia, Vũ Minh Quân thay mặt gia đình mình lên tiếng.
“Hiện tại thế giới đột nhiên biến thành như thế này, chúng ta ai hẳn cũng đều có điều bỡ ngỡ và bàng hoàng, nhưng cho dù thế nào thì chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, vì chỉ có thế chúng ta mới có thể thích nghi và sống sót trong mọi hoàn cảnh. Nếu chúng ta đã là hàng xóm của nhau, hiện tại quyết định cùng hành động, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua hoạn nạn lần này, vậy con nghĩ chúng ta nên thành thật với nhau; bởi vì một đoàn đội chỉ có thể bền vững khi có sự tin tưởng ở nhau, mà sự tin tưởng lại chỉ có thể được xây dựng bằng sự chân thành.”
“Đúng vậy, Tiểu Quân nói hay lắm!” Trần Thái Nguyên vỗ tay khen ngợi.
Vũ Khắc Minh cũng tự hào cười.
Vũ Minh Quân nhẹ cười, tiếp tục, “Nếu mọi người đều đã đồng ý, vậy bắt đầu từ con trước đi. Con xin được tự giới thiệu lại, con tên là Vũ Minh Quân, hai mươi lăm tuổi, thức tỉnh song hệ dị năng, bao gồm hệ lôi và hệ tinh thần. Mấy ngày trước con đã từng mơ thấy mạt thế nên gia đình con đã có sự chuẩn bị trước. Hiện tại trong nhà lương thực đủ cho hai nhà chúng ta ăn cần kiệm trong hai tháng, quần áo thuốc men thiết yếu tạm thời có đủ, xăng dầu cũng có một ít.”
Nghe anh thản nhiên nói hết những thứ trọng yếu, bốn người Trần Khả Linh không khỏi kinh ngạc sững người.
Đây là thời kỳ mạt thế, là thời điểm trật tự hỗn loạn, kinh tế đình trệ, pháp luật tạm thời vô hiệu lực! Thức ăn là một trong những thứ quan trọng nhất, là bùa hộ mạng của mỗi người, nhưng anh không chỉ thẳng thắn nói ra, mà trong lời nói còn tính luôn cả phần của bọn họ!
Trần Khả Linh nhìn qua ba người còn lại trong Vũ gia, thấy sắc mặt ai nấy đều thản nhiên, cô liền hiểu bọn họ đã thảo luận với nhau từ trước, và thật sự muốn cùng hợp tác với gia đình cô.
Trong lúc bốn người Trần gia còn đang sững sờ, ba người bên Vũ gia đã nói tiếp.
“Tôi là Vũ Khắc Minh, năm nay năm mươi tuổi, thức tỉnh dị năng hệ thổ.”
“Tôi tên Trương Huyền Chi, năm nay bốn mươi lăm tuổi, thức tỉnh dị năng hệ mộc.”
“Con là Vũ Ngọc Mai, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, thức tỉnh dị năng hệ thủy. Sau này vấn đề nước uống mọi người không cần quá lo lắng nữa, nhà con đã thử nghiệm, nước từ dị năng tạo thành hoàn toàn an toàn để sử dụng.”
Trần Khả Linh nhìn ánh mắt chân thành của bốn người bọn họ, liếc sang nhìn gia đình mình, thấy bọn họ nhẹ gật đầu, cô liền nở nụ cười, bắt đầu nói, “Con là Trần Khả Linh, hai mươi hai tuổi, cũng thức tỉnh song hệ dị năng, là hệ băng và hệ quang. Trước đó con cũng đã mơ thấy mạt thế nên cũng đã làm một số chuẩn bị. Số lượng thức ăn hiện tại cũng vừa đủ cho hai nhà chúng ta ăn trong hai tháng, quần áo, thuốc men, xăng dầu con cũng đều đã gom một ít.”
“Tôi là Trần Thái Nguyên, năm nay bốn mươi bảy tuổi, thức tỉnh dị năng hệ hỏa.”
“Tôi là Ngô Khả Phương, bốn mươi ba tuổi, thức tỉnh dị năng hệ không gian. Trong không gian của tôi hiện tại đã đặt sẵn thức ăn và thuốc men, phòng hờ cho trường hợp khẩn cấp. Thời gian trong đó không chuyển động nên mọi người không cần lo về vấn đề hạn sử dụng.”
“Con là Trần Thái Liêm, hai mươi tuổi, cũng thức tỉnh dị năng, là hệ kim.”
Nghe gia đình cô giới thiệu một lượt, đáy mắt Vũ Minh Quân lóe lên tia sáng, tươi cười nói, “Đoàn đội chúng ta vậy mà tất cả đều thức tỉnh dị năng, lại còn mỗi người một hệ, con tin chắc rằng với nguồn tài nguyên và bản lĩnh này, chúng ta nhất định có thể sống sót vượt qua mạt thế, chờ đợi đến khi chính phủ thành lập lại một xã hội mới, trật tự mới!”
Mọi người tức khắc hô hào, bất chợt tràn đầy niềm tin và hy vọng về tương lai.
Sau khi thảo luận cụ thể kế hoạch cho ngày mai, gia đình Trần Khả Linh rời đi, quay về nhà mình đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Khả Linh thay sang một bộ quần áo bằng da, chất liệu da săn chắc ôm lấy đường cong cơ thể của cô khiến cô đột nhiên trông gợi cảm khí phách hơn hẳn.
Trần Khả Linh nhìn mái tóc dài của mình trong gương, cầm kéo lên, hít thở sâu một hơi, rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm cắt phăng đi mái tóc dài. Nhìn nắm tóc dài mượt trong tay mình, Trần Khả Linh đau lòng không thôi, lại không thể làm gì, chỉ đành vứt nó vào thùng rác.
Giắt Ly Băng kiếm lên bên hông, Trần Khả Linh mang theo kiểu tóc mới đi ra ngoài.
Gia đình cô vừa mới thấy dáng vẻ mới của cô, ai nấy đều ngạc nhiên không thôi. Sau khi biết nguyên nhân cô cắt tóc là vì an toàn trong lúc chiến đấu, Ngô Khả Phương không khỏi đau lòng tiếc nuối thay cô.
Con gái bà rất quý mái tóc dài này a…
Mọi người đã chuẩn bị xong, cùng nhau ra ngoài rồi khóa cửa lại. Vũ gia cũng đã ra trước, đang chờ bọn họ. Trần Khả Linh nhìn qua thì phát hiện Vũ Ngọc Mai cũng đã cắt đi mái tóc dài của cô.
Trần Thái Liêm sử dụng dị năng của mình gia cố lại cửa nhà và cửa sổ của hai căn nhà. Chẳng mấy chốc, cửa sổ của cả hai nhà đều được tráng một lớp kim loại chắc chắn, phòng hờ có người đột nhập vào trộm đồ trong lúc bọn họ ra ngoài.
Mỗi gia đình đều có hai chiếc xe hơi, tổng cộng bốn chiếc, nhưng lúc này bọn họ chỉ chọn ra hai chiếc hữu dụng nhất để dùng. Sau khi Trần Thái Liêm gia cố thêm cho chiếc xe, hai nhà liền lên đường.
Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là cửa hàng điện tử, bởi vì bọn họ cần mua bộ đàm để tiện cho việc liên lạc sau này. Ngoài ra, bọn họ còn lấy thêm các loại đèn pin và các loại pin. Sau khi lấy xong các món đồ cần thiết, Trần Thái Nguyên và Vũ Khắc Minh để lại số tiền giấy tương ứng. Đối với chuyện này, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân đều có chút dở khóc dở cười, nhưng nếu làm thế có thể khiến mọi người không cảm thấy tội lỗi, hai người liền không ngăn cản.
Rời khỏi cửa hàng điện tử, bọn họ chạy đến một trung tâm mua sắm gần đó.
Vừa mới dừng lại ở trước trung tâm, Vũ Minh Quân đã thông qua bộ đàm thông báo, “Có người ở ngoài.”
Có người cũng không phải quá kỳ lạ, nhưng nếu Vũ Minh Quân đã thông báo, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Trần Khả Linh cầm bộ đàm lên trả lời, “Có vấn đề gì?”
“Bọn họ đang núp ở bên trong, có khả năng bọn chúng muốn tính kế chúng ta.”
“Vậy chúng ta để hai người ở lại giữ xe, còn lại thì vào bên trong kiếm đồ.”
“Vậy cũng được,” Vũ Minh Quân nhanh chóng quyết định, “Vậy cha và Thái Liêm ở lại đi. Dị năng của hai người vừa có thể tấn công lẫn phòng thủ. Hai người cứ ở trong xe là được, không cần ra ngoài. Nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho bọn con biết.”
“Được, cha biết rồi.”
“Ok,” Trần Thái Liêm trả lời.
Phân công xong, sáu người còn lại liền xuống xe, bước vào bên trong.
Lúc thấy một nhóm người lấp ló đứng ở trước cửa trung tâm thương mại, giương mắt tức giận nhìn vào bên trong, Trần Khả Linh nghi ngờ hỏi Vũ Minh Quân, “Là bọn họ sao?”
“Không phải,” Vũ Minh Quân lắc đầu, “Còn một nhóm khác nữa.”
Lúc thấy bọn họ đến gần, đám người kia ngạc nhiên, đáy mắt bỗng lóe lên tia sáng gì đó, trông ngóng nhìn theo bọn họ.
Trần Khả Linh không khỏi nghi hoặc, lập tức nâng cao cảnh giác.
Đúng lúc này, một nhóm mười người bỗng từ bên trong chạy ra, chắn ngang cửa vào trung tâm thương mại. Chỉ mới nhìn bề ngoài, Trần Khả Linh liền biết bọn họ thuộc nhóm người cặn bã của xã hội.
“Đứng lại!” Người nam nhân đi đầu hống hếch hất cằm, trong miệng cắn điếu thuốc lá ngông nghênh nói, “Nơi này ban đầu là do tụi tao khó khăn lắm mới có thể phá được cửa xông vào. Tụi mày không được vào!”
Ba người lớn trong nhóm không khỏi nhíu mày trước thái độ ngông cuồng của bọn họ.
Vũ Minh Quân vỗ vai mẹ mình an ủi, đại diện cả nhóm nói, “Thật sự không cho vào sao?”
Tên kia nhếch môi cười ngả ngớn, “Cũng không phải là không được,” mắt hắn sáng lên, tràn đầy vẻ tham lam thèm thuồng chỉ vào hai chiếc xe hơi ở phía sau bọn họ, “Chỉ cần đưa cho tụi tao hai chiếc xe kia, tụi tao liền cho phép chúng mày vào trong một lần, thế nào?”
“Hôm nay tâm tình của đại ca bọn tao tốt nên mới đồng ý thỏa thuận với tụi mày đấy! Chứ nếu là bình thường bọn tao không đánh cho tụi mày chạy trối chết đã là may lắm rồi!” Một tên khác phụ họa nói.
“Đúng đấy! Còn không mau đồng ý nhanh!”
Tên đại ca hống hách ngước cằm cười cười, điệu bộ trông đắc ý vô cùng.
Vũ Minh Quân khẽ cười, hơi cúi đầu nói, “Hai chiếc xe cho một lần vào? Quá đắt.”
“Mẹ mày! Còn dám chê đắt?! Không đánh mày một trận mày liền không biết trời cao đất dày là gì đúng không?!” Một tên đàn em sừng sộ lên, giơ nắm đấm lên đe dọa nói.
Tên đại ca giơ tay lên ra hiệu cho hắn im lặng, trầm mặt trừng Vũ Minh Quân, lạnh giọng gằn, “Tao chỉ hỏi một lần, tụi mày đổi hay không đổi?!”
Vũ Minh Quân ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch môi cười, “Không đổi.”