Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 124: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (27)




Buổi lễ kết đạo lữ phức tạp và kỳ công hơn nên mất nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, cộng thêm phải để cho các vị tông chủ và trưởng lão của các môn phái khác có điều kiện sắp xếp thời gian để đến tham dự nên phải một tháng sau buổi lễ mới được tổ chức.

Ký ức của nàng với mục tiêu ở thế giới trước đã bị phong ấn hoàn toàn nên nàng không nhớ nhiều về hôn lễ của mình khi đó, nhưng so sánh với những ký ức mà nàng còn được phép giữ lại thì hôn lễ này không khác quá nhiều so với hôn lễ ở thế giới cổ đại.

Bởi vì Vương Hiểu Linh là trẻ mồ côi, từ sau khi gia nhập Thiên Kiếm tông thì nơi này cũng được xem như là nhà của nàng nên lúc này khi xuất giá, nàng chính là từ viện của Chương Hiển gả đi.

Còn về nguyên nhân vì sao lại từ viện của tông chủ, thì xin hãy hỏi vị sư thúc tổ Lãnh Quân vẫn luôn cưng chiều sủng nịch thê tử của mình hết mực, luôn muốn giành những thứ tốt đẹp nhất quý giá nhất cho nàng.

Vương Hiểu Linh mặc một thân phượng bào đỏ rực, vì được niệm chú nên hình ảnh phượng hoàng trên vạt áo sống động như thật, hai mắt như tỏa ra linh trí, đôi cánh lửa như có như không khẽ vẫy, phát ra hồng quang nhàn nhạt. Chỉ cần nàng nhẹ cử động, từng vạt áo sẽ không gió tự lay, xòe ra như vạn cánh hoa đua nở, trông cực kỳ lộng lẫy xinh đẹp, cũng cực kỳ hợp ý Vương Hiểu Linh.

Không giống như thế giới trước, lúc này Vương Hiểu Linh không cần trùm khăn voan, cũng không cần được người bế lên kiệu.

Lãnh Quân xuất phát từ đỉnh núi Thiên Vân, cưỡi phi mã có hình dáng tựa như kỳ lân đến đón nàng. Theo sau hắn là một dàn các đệ tử đi theo đón dâu, Vương Hiểu Linh đưa mắt nhìn thoáng qua thì thấy có cả Trần Phong và các đệ tử hay làm nhiệm vụ canh giữ núi Thiên Vân.

Thương Kỳ hiển nhiên sẽ không được Lãnh Quân thêm vào đội ngũ.

Phương tiện mà Lãnh Quân dùng để đón nàng không phải là cỗ kiệu do người nâng mà là xe ngựa do phi mã kéo. Cỗ xe ngựa có thiết kế hình vòm gần giống với kiểu xe ngựa quý tộc phương Tây thời xưa, toàn thân là màu bạc quý phái nhã nhặn được điêu khắc và tạo hình tinh xảo. Trần Phong làm người điều khiển phi mã, còn các vị đệ tử còn lại trong đội ngũ đón dâu thì bay theo ở hai bên.

Lúc đến trước viện của Chương Hiển, Lãnh Quân nhảy xuống ngựa, bước vào trong đón nàng. Vì lần này không còn gì che chắn trước mắt nên nàng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lãnh Quân lúc này.

Một đầu tóc đen của hắn được cột cao gọn gàng, trên người mặc bộ hỷ phục long bào có thiết kế và hiệu ứng tương đồng với bộ phượng bào nàng đang mặc. Hắn dịu dàng âu yếm nhìn nàng, trên miệng treo nụ cười nhu hòa ấm áp, cả khuôn mặt hắn đều tràn đầy nhu tình như muốn nhấn chìm nàng trong sự ôn nhu của hắn.

Trông hắn lúc này cực kỳ có sức sống, có thất tình lục dục và hương vị của nhân gian.

Tuy không còn là một vị trích tiên thanh lãnh đạm mạc nữa, Vương Hiểu Linh lại cực kỳ yêu hắn của lúc này, bởi vì đây là phiên bản Lãnh Quân độc nhất vô nhị chỉ thuộc riêng về nàng mà thôi.

Đặt tay mình lên bàn tay hắn, Vương Hiểu Linh nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc đáp lại, theo hắn bước ra ngoài. Dưới sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người, Vương Hiểu Linh được Lãnh Quân đỡ lên cỗ xe ngựa. Sau đó hắn cũng leo lên con phi mã ban đầu đã cưỡi, dẫn đầu mọi người quay về núi Thiên Vân.

Toàn bộ những người có địa vị và thân phận quan trọng đã ở núi Thiên Vân từ trước. Lúc Lãnh Quân đón dâu về, hắn từ trên xe ngựa đỡ Vương Hiểu Linh xuống, dắt tay nàng tiến vào trong viện. Chương Hiển là người chủ trì buổi lễ kết đạo lữ, đứng ra đọc lời tuyên ngôn, sau khi nghe bọn họ hướng Thiên Đạo nói ra lời thề trăm năm, buổi lễ liền kết thúc.



Đại trưởng lão vẫn rời đi trước, theo sau hắn còn có tam trưởng lão. Ngũ trưởng lão Thanh Nhã vẫn còn đang bị cấm túc, vì vậy lúc này chỉ có Chương Hiển, nhị trưởng lão, tứ trưởng lão cùng với các vị chân truyền đệ tử cùng các vị khách nhân đến nói lời chúc mừng với hai người họ.

Những người này ai mà không thành tinh, trên mặt đều treo nụ cười vui mừng chúc phúc bọn họ, còn trong lòng thực ra đang nghĩ gì thì không ai biết được.

Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người bắt đầu ăn uống vui đùa. Bởi vì các vị khách khứa ở đây đều là những người có địa vị lớn trong giới tu tiên, đặc biệt là chính phái, nên bọn họ không thể ở lại lâu, sau một ngày một đêm liền quay trở về. Nhưng buổi lễ lại kéo dài thêm hai ngày hai đêm nữa mới kết thúc, đám đệ tử Thiên Kiếm tông đều được một phen hiếm hoi để nghỉ ngơi và vui chơi.

Cuối cùng, cũng chỉ có tông chủ và trưởng lão của các môn phái khác là đích thân đến tham dự buổi lễ kết đạo lữ. Hoàng tộc các nước tuy có nhận lời mời nhưng Hoàng đế tất nhiên không thể tự thân đến được, nên đều cử huynh đệ nhi tử hay chất tử của mình đến tham dự thay. Còn ma phái…

Haha, tại đệ nhất tông môn chính phái, quy tụ gần trăm vị tu đạo chính phái có tu vi trên Xuất Khiếu kỳ, bọn chúng có điên rồi mới đến tham dự.

Tuy rằng ban đầu khi Lãnh Quân tổ chức lễ bái sư chỉ có Chương Hiển và năm vị trưởng lão của Thiên Kiếm tông tham gia, nhưng điều này lại không phải là bí mật gì, chỉ cần có người muốn điều tra liền có thể dễ dàng tra ra được bọn họ đã từng có quan hệ sư đồ.

Vì vậy, cho dù là vì e sợ Lãnh Quân hay là vì ngại mặt mũi, cũng không thể hoàn toàn không có ai lên tiếng chỉ trích và phản đối hôn lễ này được.

Lãnh Quân giữ lời hứa trước đó, đối với những người này, hắn không hề ra tay giết chết bọn họ. Hắn chỉ…

…Khiến bọn họ vĩnh viễn không thể lại mở miệng mà thôi.

Sau khi kết đạo lữ, chuyện quan hệ phu thê diễn ra ngày càng tự nhiên. Tốc độ tu luyện của Vương Hiểu Linh vốn đã nhanh, nay kết hợp với song tu lại càng nhanh gấp bội, chẳng mất bao lâu đã đột phá Kim Đan kỳ.

Mười năm kể từ khi kết đạo lữ, tu vi của Vương Hiểu Linh đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Lúc này, bởi vì đã ở trong tông môn quá lâu sinh ra buồn chán, Lãnh Quân liền dẫn nàng ra ngoài du ngoạn.

Những năm này, mỗi lần khi Vương Hiểu Linh đột phá, Lãnh Quân lại dẫn nàng ra ngoài lịch luyện củng cố tu vi nên ngày càng có nhiều người tu đạo nhận ra bọn họ. Thi thoảng có một số người không sợ chết, vẫn đàm tiếu bàn luận về hai người họ, chỉ đến khi số người đột nhiên bị câm vĩnh viễn ngày càng nhiều, bọn họ mới biết sợ ngậm miệng lại.

Vương Hiểu Linh cứ cho rằng lúc này đây khi nàng cùng Lãnh Quân du ngoạn sẽ không gặp phải vấn đề gì phiền lòng nữa, thì lại không biết rằng có chuyện còn kinh hãi hơn đang đợi nàng.



Một hôm nọ, Lãnh Quân đột nhiên bảo có chuyện cần ra ngoài giải quyết, để lại cho nàng vài món bảo khí dặn dò nàng cẩn thận liền rời đi.

Nhưng mà nửa ngày sau, còn chưa đợi được Lãnh Quân quay lại thì một vị khách không mời đã đột nhiên đến.

Lúc đó Vương Hiểu Linh đang đi dạo ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy Ellie cảnh báo, còn chưa kịp phản ứng nàng đã cảm nhận được một lực va chạm mạnh từ phía sau. Quanh người nàng lóe lên một tầng ánh sáng vàng, trên mảnh ngọc bội đeo ở cổ bỗng xuất hiện một đường nứt vỡ.

Vương Hiểu Linh cảnh giác xoay người lại, bật lùi ra xa phía sau, những người khác lúc này đã nhận ra có chuyện không ổn, vội vàng tránh ra xa quan sát tình hình.

Người trước mặt nàng có vẻ như là nữ, một đầu tóc đen rũ tung, y phục trên người có chút xộc xệch cũ kỹ. Hai mắt nàng ta đỏ rực như máu, trông vô cùng quỷ dị đáng sợ, từ khóe mắt có những đường văn nhìn không rõ là vết nhăn hay vết xăm lan rộng ra hai bên thái dương.

Vương Hiểu Linh nheo mắt nhìn vài giây mới nhận ra được đây là người mà nàng đã không gặp qua suốt mười năm nay.

“Thanh Nhã?”

“Đồ hồ ly tinh!! Hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!!! Lãnh Quân chỉ có thể là của ta!!!” Thanh Nhã phát điên rống lớn rồi cầm kiếm xông về phía nàng.

Con ngươi Vương Hiểu Linh co rụt lại, nhận ra nàng ta đã lọt vào tâm ma, hoàn toàn ma hóa, Vương Hiểu Linh vội vàng lấy ra Ly Băng kiếm đưa lên chống đỡ.

Lúc này nàng cũng không còn đủ sức để quan tâm xem để lộ Ly Băng kiếm có gây ra bất lợi gì cho nàng không, nàng chỉ biết, mười năm trước tu vi của Thanh Nhã đã là Xuất Khiếu đỉnh, nếu không dùng Ly Băng kiếm, nàng hoàn toàn không có khả năng chống đỡ. Bảo khí Lãnh Quân để lại cho nàng không phải là vô hạn, nàng nhất định phải nâng khả năng sống sót lên cao nhất, ráng cầm cự cho đến khi hắn trở về!

Keng!!!

Hai thanh kiếm va chạm mãnh liệt tạo ra tiếng động cực kỳ chói tai. Một vòng tròn linh lực lấy các nàng làm trung tâm, uy mãnh lan ra xung quanh. Một số người có tu vi quá thấp bị nó ảnh hưởng, nhất thời hoa mắt chóng mặt, cả người nhộn nhạo như muốn nôn.

Tuy rằng Ly Băng kiếm là thần kiếm, cao hơn một bậc so với thanh kiếm của Thanh Nhã, nhưng sự chênh lệch tu vi giữa các nàng lại quá cao, Vương Hiểu Linh liền bị đẩy lùi ra xa hơn chục mét. Cổ tay nàng ẩn ẩn nhói đau, linh lực trong người cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.

Giao đấu một chiêu, Thanh Nhã liền nhận ra thanh kiếm trên tay Vương Hiểu Linh không phải loại phàm, nhất thời có chút thanh tỉnh quan sát thanh kiếm.

Vài giây sau, nàng ta kinh hãi trợn lớn mắt, không thể tin nổi hét lên, “Ly Băng kiếm?! Không thể nào!!! Sao Ly Băng kiếm lại ở trong tay của ngươi?!!!”