Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 125: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (28)




Câu nói của Thanh Nhã khiến cho toàn bộ người đang có mặt tại đây kinh ngạc sững sờ không thôi, vội vàng căng mắt ra quan sát kỹ lưỡng thanh kiếm Vương Hiểu Linh đang cầm trên tay.

Không bao lâu sau, bọn họ cũng nhận ra được Thanh Nhã không nói dối, quả thực là thanh thần khí Ly Băng kiếm được mệnh danh là vũ khí bản mạng của Lãnh Quân, nhất thời cả đám liền sôi sục lên, nghi hoặc hiếu kỳ xì xầm bàn tán. Một số người còn nhìn chằm chằm thanh kiếm của nàng, trong mắt là sự tham lam không thể che giấu.

Lãnh Quân chưa từng lên tiếng giải thích về Ly Băng kiếm và Tử Sát kiếm, lúc trước khi thấy hắn đột nhiên chuyển sang sử dụng Tử Sát kiếm, bọn họ tuy có ngạc nhiên nhưng lại không suy nghĩ nhiều, cho nên lúc này đột nhiên thấy Vương Hiểu Linh sử dụng Ly Băng kiếm bọn họ mới kinh ngạc như vậy.

“Ellie, Quân đang ở đâu?” Vương Hiểu Linh thầm hỏi.

Tình hình đang căng thẳng, Ellie cũng nâng tốc độ làm việc của mình lên mức cao nhất, chưa đầy ba giây đã thông báo, “Hơn mười kilomet về hướng ba giờ!”

Vương Hiểu Linh nhìn qua hướng ba giờ, âm thầm tính toán kế sách.

Thanh Nhã mới đầu còn thanh tỉnh được một chút, lúc nhận ra thanh kiếm mà Vương Hiểu Linh đang sử dụng là vũ khí bản mạng của Lãnh Quân, cho rằng hắn tin tưởng nàng đến mức giao ra cả vũ khí bản mạng của mình cho nàng sử dụng, toàn bộ lý trí của nàng ta liền bị đốt trụi.

Cả tròng mắt nàng ta đỏ rực như bị nhuốm máu, phẫn nộ điên loạn trừng lớn, một lần nữa nâng kiếm lên xông về phía nàng, “Vương Hiểu Linh, ta nhất định phải giết chết ngươi!!!!!!”

Vương Hiểu Linh không chút chần chừ, vội vàng lấy ra thanh tiên kiếm rồi nhảy lên, phóng đi.

Thanh Nhã lập tức đuổi theo nàng.

Nàng ta là nhân dịp Chương Hiển cùng các trưởng lão lơ là mà trốn thoát, trên người không mang nhiều đồ vật, lúc này cũng chỉ cầm theo duy nhất thanh kiếm bản mạng của mình nên nàng ta không dư dả như Vương Hiểu Linh, có thể một tay cầm kiếm một chân đạp kiếm.

Nhưng nàng ta đã là Xuất Khiếu đỉnh, không cần kiếm cũng có thể bay, chỉ là tốc độ so với ngự kiếm phi hành thì không bằng.

Hai người truy bắt ở trên không trung, khoảng cách giữa bọn họ dường như không có sự thay đổi. Thanh Nhã thấy không đuổi kịp nàng thì tức giận, hai tay bắt đầu kết ấn, sau đó chém xuống.

Một thanh hỏa kiếm lập tức phóng về phía Vương Hiểu Linh.

Vương Hiểu Linh cũng vội vàng kết ấn, phóng đóa sen băng về phía nàng ta, nhưng uy lực của thanh hỏa kiếm kia quá lớn, đóa sen băng không duy trì được bao lâu đã bị nó hòa tan, trong khi thanh hỏa kiếm chỉ nhỏ đi bớt một phần ba.

Thanh hỏa kiếm tiếp tục lấy tốc độ sét đánh phóng về phía nàng, khoảnh khắc lúc bị nó đâm trúng, một tầng hoàng quang lại lần nữa sáng lên, bao bọc lấy nàng. Mảnh ngọc bội nàng đeo trên cổ lại xuất hiện thêm một đường nứt.

“Ký chủ cố lên! Lãnh Quân sắp đến rồi!” Ellie nhìn chấm tròn đỏ đang di chuyển nhanh lại chỗ mình, lo lắng cổ vũ Vương Hiểu Linh.

Vương Hiểu Linh cắn răng, tăng tốc độ lên đến cực hạn.

Thanh Nhã vẫn bám theo phía sau không dứt, thấy nàng liên tục cản được đòn tấn công của mình thì càng thêm phẫn nộ.

Rốt cuộc thì nàng ta có điểm gì đặc biệt mà hắn lại yêu nàng đến vậy chứ? Hết tiên khí lại đến thánh khí, ngay cả thần khí bản mệnh của bản thân cũng đều đưa cho nàng ta!!!



Hận thù như nuốt chửng thần trí của Thanh Nhã, khiến nàng ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ trong đầu.

Phải giết nàng! Phải giết Vương Hiểu Linh!

Nàng ta nâng kiếm lên, một thanh hỏa kiếm lại lần nữa xuất hiện, lao đến Vương Hiểu Linh. Tốc độ của nó còn nhanh hơn lần trước khiến cho nàng không có cơ hội phản đòn, chỉ có thể nâng Ly Băng kiếm lên chống đỡ.

Ầm!!!

Ly Băng kiếm rung lên, hàn khí trắng xóa tỏa ra dày đặc.

Vương Hiểu Linh không chống cự nổi, lập tức bị lực lượng của thanh hỏa kiếm đánh văng ra xa, thanh tiên kiếm không người điều khiển liền rớt phịch xuống đất.

Răng rắc!!

Những đường nứt trên mảnh ngọc bội lan rộng ra toàn thân, một giây sau liền vỡ tan thành bụi phấn.

Sắc mặt Vương Hiểu Linh có chút tái nhợt, nhanh chóng đứng dậy, mắt thấy Thanh Nhã đang hùng hổ lao lại đây, thanh tiên kiếm lại ở quá xa nàng, nàng đành nhảy lên Ly Băng kiếm tiếp tục phóng về phía Lãnh Quân.

Thấy Vương Hiểu Linh lại tiếp tục chạy trốn, Thanh Nhã phẫn hận không thôi, dưới chân khẽ nhún, cả người liền như mũi tên bắn về phía Vương Hiểu Linh.

Vương Hiểu Linh vội vàng lấy ra một món bảo khí khác, kịp thời đeo lên người trước khi Thanh Nhã bắt kịp nàng.

Nàng ta giơ kiếm lên, hướng ngực trái nàng đâm thẳng tới. Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, toàn thân Vương Hiểu Linh lại được bao bọc trong một tầng ánh sáng trắng. Mũi kiếm giống như đâm phải sắt đá, keng một tiếng rồi đứng khựng lại, dừng ngay trước ngực trái nàng chưa đầy một ly.

Tuy Thanh Nhã không thể tổn thương được nàng nhưng xung lực của nó vẫn còn đó, Vương Hiểu Linh liền bị đánh văng ra sau.

Chỉ là, khác với lần trước, lần này nàng không rơi xuống đất nữa mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lãnh Quân sắc mặt âm u thâm trầm như lệ quỷ, một tay ôm chặt lấy nàng, một tay đưa lên hướng về phía Thanh Nhã, sau đó mạnh mẽ hạ xuống, Thanh Nhã liền tựa như nặng ngàn cân, tức khắc rơi phịch xuống đất.

“Xin lỗi, ta đến trễ rồi. Nàng có bị thương ở đâu không?” Lãnh Quân lo lắng quan sát nàng, mang theo áy náy hỏi.

Vương Hiểu Linh mỉm cười lắc đầu, ôm lấy cánh tay hắn đáp, “Ta không sao, chàng đến rất đúng lúc.”

Cánh tay vòng quanh eo nàng của hắn càng thêm siết chặt, Lãnh Quân cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng, sau đó mang theo nàng đáp xuống bên cạnh Thanh Nhã.

Có vẻ như mới vừa rồi Lãnh Quân đã ra tay rất nặng, sau khi bị đánh xuống đất Thanh Nhã liền nằm bất động, không thể nhúc nhích nổi. Lúc thấy hai người họ đến gần, Thanh Nhã trợn trừng mắt, điên cuồng hét lên, “Ta hận các ngươi!!! Cho dù có thành quỷ ta cũng không tha cho các ngươi đâu!!! Ta nguyền rủa các ngươi không được---- ư ưm ô ô…”

Không để nàng ta kịp nói gì thêm, Lãnh Quân đã ra tay điểm huyệt câm của nàng ta.



“Tiểu Linh, nhắm mắt lại, cảnh tượng sắp tới nữ hài tử không nên nhìn,” Lãnh Quân vỗ đầu nàng dịu dàng nói.

Lần này Vương Hiểu Linh không cãi hắn, ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt. Lãnh Quân khẽ cười, hôn nhẹ lên mí mắt nàng, sau đó lạnh lẽo nhìn qua Thanh Nhã đang ú ớ nằm ở trên mặt đất, nâng lên Tử Sát kiếm.

Một lúc sau, bên tai nàng không còn âm thanh của Thanh Nhã nữa, nhưng lại chưa nghe thấy Lãnh Quân nói gì nên nàng vẫn tiếp tục nhắm mắt.

Lại qua thêm một lúc, rốt cuộc cũng nghe Lãnh Quân bảo, “Được rồi, mở mắt ra đi.”

Mí mắt Vương Hiểu Linh khẽ động, mở mắt ra. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt thì không thấy Thanh Nhã đâu nữa, mặt đất cũng sạch sẽ không còn dấu vết gì, ngay cả mùi máu tanh trong không khí cũng bị Lãnh Quân thanh lọc đi.

“Chúng ta về thôi,” Lãnh Quân ôm nàng lên thanh Tử Sát kiếm rồi phóng đi.

“Ban nãy có rất nhiều người đã thấy ta sử dụng Ly Băng kiếm,” Vương Hiểu Linh báo cho hắn biết.

“Không sao, sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng,” Lãnh Quân mỉm cười vỗ đầu nàng.

Nàng tươi cười đáp lại, sau đó bỗng nhớ đến thanh tiên kiếm mình đánh rơi ban nãy, vội vàng nói, “Ah! Từ từ đã, lúc nãy ta đánh rơi thanh tiên kiếm ở đằng kia!”

Lãnh Quân liền chuyển hướng, đi nhặt lại thanh tiên kiếm rồi trở về.

Trên đường quay về, không đợi Vương Hiểu Linh hỏi, Lãnh Quân đã tự động mở miệng giải thích, “Lúc trước ta nhận được tin tức báo Thanh Nhã ma hóa, đã trốn ra ngoài, bảo ta phải chú ý một chút. Hôm qua lại nhận được tin tức nàng ta sẽ xuất hiện gần đây, vì sợ nàng gặp nguy hiểm nên ta không muốn mang nàng theo, định bụng đi nửa ngày giải quyết nàng ta rồi về. Không ngờ tin tức lại có chút sai lệch, thành ra cuối cùng ta không gặp được nàng ta, lại còn để nàng rơi vào nguy hiểm. Thật xin lỗi.”

Vương Hiểu Linh không để bụng lắc đầu đáp, “Không phải lỗi của chàng, chàng không cần phải cảm thấy có lỗi. Chàng đã để lại rất nhiều bùa hộ mệnh cho ta rồi mà.”

Lãnh Quân vẫn áy náy đáp, “Nhưng mà ta lại vẫn để nàng phải khiếp sợ một phen.”

Thấy hắn cứng đầu như vậy, Vương Hiểu Linh bèn đổi chủ đề, “Thanh Nhã dù sao cũng là trưởng lão, chàng giết nàng ta như vậy có sao không?”

Quả nhiên sự chú ý của Lãnh Quân liền bị dời đi, hắn cười lạnh nói, “Hừ! Nàng ta muốn giết nàng, chết cũng không hết tội!”

Sau khi trở về, hai người họ thu dọn một chút rồi hồi tông môn. Vương Hiểu Linh nghe nói lúc Lãnh Quân đi tìm Chương Hiển để trả xác Thanh Nhã, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, mấy vị trưởng lão còn lại cũng thương tâm đau khổ không thôi, thậm chí có người còn không kiềm được kích động xông lên chất vấn Lãnh Quân. Cuối cùng vẫn phải dựa vào Chương Hiển điều hòa khuyên giải, mọi chuyện mới nguôi xuống.

Bởi vì một đời này nàng tu tiên nên tuổi thọ rất dài, Vương Hiểu Linh tuy không nỡ xa hắn nhưng cũng không muốn tốn những mấy trăm năm hay thậm chí là cả ngàn năm ở thế giới này. Vì vậy, tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, nàng liền vờ như gặp bình cảnh, không thể đột phá được nữa.

Lãnh Quân nhưng thật ra lại rất bình thản, không những không u sầu cố tìm mọi cách giúp nàng đột phá mà ngược lại, hắn cũng dừng luôn việc tu luyện, từ bỏ cơ hội độ kiếp, ngày ngày cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi.

Sáu trăm năm sau, tuổi thọ cạn, Vương Hiểu Linh liền nhắm mắt xuôi tay.

Lãnh Quân cũng không sống lâu hơn nàng được bao lâu. Sau khi nàng mất, hắn vẫn không muốn độ kiếp, cứ thế tiêu hết tuổi thọ của mình, mấy chục năm sau liền nhắm mắt ra đi, bỏ lại bao nhiêu người nuối tiếc tiếc hận thay cho hắn.