Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 123: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (26)




Đáy mắt Thanh Nhã bỗng thoáng qua một tia chột dạ, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu. Nàng giả vờ bình tĩnh như thường đáp, "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Lãnh Quân nhếch khóe môi, “Nếu ngươi đã muốn tính toán kỹ lưỡng, vậy hảo. Ngươi nói ngươi dù gì cũng là sư điệt của ta, sao ta có thể nhẫn tâm ra tay với ngươi? Vậy ngươi dám khẳng định ngươi đã thực hiện tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của một trưởng lão, một sư tỷ sao?”

Thanh Nhã siết chặt tay, nén xuống hoảng loạn trong lòng cứng miệng nói, “Đương nhiên rồi! Sư thúc, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ah,” Lãnh Quân bật cười mỉa mai.

Vương Hiểu Linh nghi hoặc nhìn hắn, nàng cũng không rõ hắn định nói cái gì. Lãnh Quân quay qua dịu dàng xoa đầu nàng, sau đó lại nhìn về Thanh Nhã, ánh mắt lúc này tất nhiên đã trở nên lạnh băng như trước, “Một trưởng lão tốt, một sư tỷ tốt chính là đi thuê người cưỡng hiếp sư muội của mình, lại tung tin đồn khiến cho sư muội bị mọi người đàm tiếu phỉ báng?”

Sắc mặt Thanh Nhã tức khắc trắng bệch, nàng cắn môi, cố gắng phản bác, “Ta, ta không có! Ngươi không thể vu oan cho ta!!”

Vương Hiểu Linh kinh ngạc nhìn nàng ta, không ngờ rằng nàng ta lại đứng sau cả hai chuyện này.

“Chuyện tin đồn thì đúng là không bắt nguồn từ ngươi. Người đầu tiên tản ra lời đồn hẳn là Thương Kỳ, nhưng nội dung của nó khi đó hoàn toàn trái ngược với hiện tại, mục tiêu khi đó hẳn là ta chứ không phải Tiểu Linh, chỉ là sau đó ngươi lại nhúng tay vào. Ta vốn không định tính toán với ngươi, dù sao cũng nhờ ngươi mà ta và Tiểu Linh mới có được ngày hôm nay,” nói đến đây, Lãnh Quân nhìn qua Vương Hiểu Linh, ánh mắt mềm mại xuống.

“Sư thúc, thật sự không phải ta! Ngươi không thể vì ta thích ngươi mà đối với ta như vậy!” Thanh Nhã cắn răng, nhất quyết chối bỏ.

“Không phải chỉ cần ngươi không thừa nhận liền có thể trốn tội. Nếu đã tính toán kỹ càng, dựa theo tính cách của ta thì hẳn là sẽ ăn miếng trả miếng,” vừa nghe đến đây, sắc mặt Thanh Nhã liền thêm trắng nhợt, thương tâm cùng không thể tin nổi nhìn hắn.

Hắn vậy mà muốn ăn miếng trả miếng với nàng?? Muốn thuê người cưỡng hiếp nàng?!

Sao hắn có thể nhẫn tâm như thế chứ!!

“Nhưng nhìn ở mặt mũi Thiên Kiếm tông, ta sẽ không làm như vậy. Ngươi tự mình đóng cửa trăm năm đi.”

Lúc nói ra lời này, trên mặt Lãnh Quân không có một tia cảm xúc dư thừa nào, khiến tâm tình Thanh Nhã càng thêm xuống dốc, không chút nào cảm thấy may mắn hay vui vẻ khi hắn thay đổi cách thức trừng phạt mình.

“Trăm năm?! Sư thúc, ngươi không cảm thấy ngươi đang quá bất công sao?!”

“Bất công?” Lãnh Quân nhướng mày cười lạnh, “Hảo a, không muốn đóng cửa, vậy ta có thể thuê người cưỡng ngươi, sau đó lại tung chuyện này ra ngoài cho toàn thiên hạ biết, thế nào?”



Thanh Nhã tái xanh mặt, cánh môi dưới gần như bị nàng cắn nát, phẫn nộ cùng thương tâm giằng xé lẫn nhau trong tâm nàng.

Đúng lúc này, từ phía sau thân cây, một thân ảnh bỗng bước ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, cả ba người đồng loạt nhìn về phía hắn, ngoại trừ Lãnh Quân, trong mắt Vương Hiểu Linh và Thanh Nhã đều lóe lên sự ngạc nhiên.

“Lúc đầu không xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện làm gì?”

Bị Lãnh Quân hỏi, Chương Hiển có chút ngại ngùng gãi mũi đáp, “Sư thúc, ta cũng không phải cố ý nghe lén các ngài nói chuyện. Chỉ là… dù sao thì… nói chung Thanh Nhã dù gì cũng là trưởng lão của Thiên Kiếm tông, thanh danh của Thiên Kiếm tông gắn liền với nàng, chúng ta cũng không thể dùng cách ăn miếng trả miếng với nàng được. Ta thấy biện pháp thứ nhất ngài đưa ra là vừa hảo rồi, hoặc không thì tăng gấp đôi thời gian cũng được, không biết ý ngài thế nào?”

Vốn hắn định nói là hắn tính để Lãnh Quân triệt để cắt đứt tâm tư của Thanh Nhã nên mới trốn ở một bên không xuất hiện, nhưng lại thấy nói thẳng ra trước mặt nàng thì không ổn lắm nên cuối cùng đành thôi, nói sang chuyện xử phạt.

Nhưng Thanh Nhã lại không chút nào cảm kích, nghe hắn nói vậy thì kích động hô lớn, “Sư huynh!!!”

Hắn là sư huynh của nàng a! Hắn không nói giúp nàng thì thôi, lại còn đề nghị gia tăng hình phạt?!

Nàng hiện tại đã hơn bốn trăm tuổi, tuổi thọ chỉ có sáu trăm, nếu trong một trăm năm tới không thể đột phá, vậy chẳng lẽ ở trăm năm cuối đời nàng chỉ có thể quanh quẩn ở trong bốn bức tường sao?!

Chương Hiển liếc sang nhìn Thanh Nhã, ánh mắt lúc này không còn vẻ ôn hòa như thường ngày nữa, chỉ còn lại tức giận cùng thất vọng, “Ngươi đã làm ra chuyện như vậy còn mong ta sẽ nói giúp ngươi?”

“Ta…” Thanh Nhã rất muốn phản bác nhưng đầu óc nàng lại trống rỗng, không tìm ra được lời nào để biện hộ cho bản thân.

Lãnh Quân đã nhìn đủ, lúc này đứng dậy dắt lấy tay Vương Hiểu Linh, thu lại hai chiếc ghế gỗ rồi phân phó Chương Hiển, “Ta thấy đề nghị của ngươi cũng không tồi, chuyện này liền giao cho ngươi.”

Dứt lời, hắn xoay người cùng Vương Hiểu Linh trở vào trong viện, bỏ lại Chương Hiển có chút dở khóc dở cười cùng với Thanh Nhã đang tràn đầy tuyệt vọng.

Câu cuối cùng của sư thúc là có ý gì chứ? Sao nghe giống như sư thúc ban đầu chỉ tính phạt một trăm năm, nhưng vì hắn đề nghị tăng gấp đôi nên sư thúc mới thay đổi ý định vậy? Nếu thế thì có nghĩa là hắn đã hại Thanh Nhã rồi sao?

Chương Hiển nhìn sang Thanh Nhã, khẽ thở dài, sau đó tiến lại nâng nàng lên rồi mang nàng đi.

Không đành lòng thì không đành lòng, nàng đã làm sai nghiêm trọng như vậy, hắn không thể bao biện thay nàng được.



Đợi hai người họ rời đi, Vương Hiểu Linh mới quay sang hỏi Lãnh Quân, “Chuyện tin đồn vừa mới xảy ra thôi mà, sao chàng đã biết được là do Thương Kỳ và Thanh Nhã làm chứ?”

Lãnh Quân cười đáp, “Ta đoán." Thấy nàng ngạc nhiên, hắn giải thích, “Người đầu tiên biết được chuyện của chúng ta là Thương Kỳ, mới qua một đêm chuyện này đã lộ ra ngoài, người có hiềm nghi cao nhất chính là hắn. Nhưng hắn lại thích nàng, theo lý thì không nên tung tin đồn hướng về nàng khiến nàng bị chỉ trích, hơn nữa tốc độ lan truyền tin đồn lại quá nhanh, hắn chỉ là một nội môn đệ tử cấp thấp, làm gì có uy tín và nhân lực lớn như vậy.”

Vương Hiểu Linh nhanh chóng hiểu ra, tiếp lời hắn, “Cho nên chàng mới đoán còn có người khác đứng sau vụ này, đúng không? Mà người vừa có khả năng chuyển mục tiêu sang ta, vừa có năng lực để lan truyền rộng rãi tin này chỉ có Thanh Nhã.”

“Đúng vậy, Tiểu Linh thật thông minh,” Lãnh Quân cười xoa đầu nàng.

Vương Hiểu Linh bĩu môi đánh tay hắn, “Nghe chàng nói lại giống như đang chế giễu ta ngu ngốc thì đúng hơn.”

Lãnh Quân bật cười, cúi đầu hôn hôn lên mặt nàng.

*

Một tuần sau, lễ xuất sư được tổ chức. Tất cả các đệ tử đều phải tham gia, ai nấy đều ôm tâm tình phức tạp, tựa như ngạc nhiên lại tựa như không.

Ngạc nhiên là vì trước giờ Thiên Kiếm tông chưa bao giờ tổ chức lễ xuất sư, lại còn làm rầm rộ đến mức này. Việc nhận đồ đệ luôn được thực hiện hết sức cẩn trọng, nên nếu chuyện đã đi đến mức các vị sư phụ sư mẫu cũng không muốn tiếp tục nhận một người làm đệ tử nữa, bọn họ hẳn cũng sẽ trục xuất người đó ra khỏi tông môn.

Nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh, các vị đệ tử lại không thấy ngạc nhiên nữa, bởi vì bọn họ làm như vậy hẳn cũng chỉ vì muốn hợp cách hóa quan hệ của hai người họ mà thôi.

Tuy rằng, đối với những người vẫn còn cổ hủ, có buổi lễ xuất sư hay không cũng không quan trọng, bởi vì bọn họ vẫn sẽ không chấp nhận được chuyện này. Nhưng Lãnh Quân sao có thể để tâm đến suy nghĩ của những người đó chứ? Hắn cho nàng một buổi lễ xuất sư chỉ vì muốn thay đổi mối quan hệ giữa hắn và nàng một cách nghiêm túc và trịnh trọng nhất có thể mà thôi.

Vì chuyện xảy ra ở thiện phòng trước đó nên hiện tại không có ai dám lên tiếng phỉ báng hay phản đối chuyện này nữa, ngay cả các vị trưởng lão vì có Thanh Nhã làm gương nên cũng phải cưỡng ép thay đổi tam quan của mình.

Đại trưởng lão nhíu mày quan sát toàn bộ buổi lễ, đến khi buổi lễ kết thúc, hắn thầm thở dài nhẹ lắc đầu, xoay người rời đi.

Đối với hắn, chuyện này dù nhìn kiểu gì cũng vẫn rất nực cười, nhưng hắn còn có thể làm gì đây?

Lãnh Quân là sư thúc của hắn, đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không được, ngay cả tông chủ cũng đã chấp nhận chuyện này. Nếu bọn họ làm quá khiến Lãnh Quân nổi điên lên rời khỏi tông môn, vậy Thiên Kiếm tông sẽ ra sao đây?

Vì vậy, hắn chỉ có thể coi như mắt không thấy, tâm không phiền, nếu không cần thiết thì sẽ không nghe ngóng chuyện này làm gì, tránh phiền não.