Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 109: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (12)




Vạn Vạn lâm gần giống với rừng nhiệt đới, cây lá rậm rạp xanh tốt, độ ẩm trong không khí khá cao nên dưới đất mọc rất nhiều rêu, thỉnh thoảng lại có một vài động vật bò sát vô hại chạy tới chạy lui.

Cũng may trước khi vào Lãnh Quân đã cho nàng ăn một viên đan dược đuổi trùng, nếu không Vương Hiểu Linh sẽ không chịu nổi.

Lúc tiến vào Vạn Vạn lâm, hai người có gặp một đoàn khác cũng tiến vào. Bọn họ thấy nàng và Lãnh Quân chỉ có hai người thì ngỏ lời mời cùng đi. Lãnh Quân đương nhiên từ chối, nhưng hắn vốn đạm nhạt, lúc từ chối cũng không biết nói cười uyển chuyển khiến cho đối phương khó chịu một trận, trước khi rời đi còn trở mặt nói mấy câu mỉa mai.

Vương Hiểu Linh có chút xấu hổ, nhưng ai biểu người này là sư phụ của nàng, nàng còn có thể làm gì đây? Dù sao đám người đó chỉ là người qua đường, bị nói một chút cũng không hề gì.

Đi sâu vào trong một chút, bọn họ rốt cuộc gặp được con yêu thú đầu tiên.

Vương Hiểu Linh nhìn con thỏ nhỏ đáng yêu trước mặt, không cảm nhận được linh lực dao động trên người nó, thầm đoán hẳn nó còn chưa khai linh trí, không biết tu luyện, liền không tính động thủ.

Nhưng nàng lại quên mất nàng không phải đang đi một mình.

Lãnh Quân mắt không nháy, hơi phất tay, con thỏ trước mắt liền lăn ra chết.

Vương Hiểu Linh giật mình trợn tròn mắt nhìn con thỏ bay đến trước mặt Lãnh Quân rồi bị hắn thu vào trong nhẫn trữ vật, có chút nói không nên lời.

Lãnh Quân quay sang nhìn nàng, nhàn nhạt giải thích, "Làm thức ăn buổi trưa."

Vương Hiểu Linh nghĩ đến trong nhẫn chỉ có mỗi lương khô, chút đau lòng cho con thỏ liền bay sạch, vui vẻ gật đầu khen ngợi hắn, "Sư phụ thật biết nhìn xa trông rộng!"

Lãnh Quân khẽ xì một tiếng, khóe môi như có như không cong lên, tiếp tục đi về phía trước.

Lại vào sâu hơn chút nữa, cuối cùng bọn họ cũng gặp được một con yêu thú có thể đem ra làm đối thủ cho Vương Hiểu Linh.

"Con Hỏa Tích này tu vi vừa hảo, Tiểu Linh, ngươi lên chiến đấu với nó, ta sẽ ở bên ngoài thủ ngươi."

Vương Hiểu Linh nhìn con Hỏa Tích trước mắt, sắc mặt lập tức biến trắng.

Hỏa Tích không phải con gì xa lạ, chính là con thạch sùng hệ hỏa, có lẽ vì tu luyện nên nó phát triển hơn nhiều so với những con thạch sùng thông thường. Nó thân dài một mét, cao nửa mét, bề rộng nửa mét, toàn thân đỏ rực có sọc cam, di chuyển nhanh nhẹn, lại có thể phun hỏa.

Bởi vì Lãnh Quân cố ý thu liễm khí tức nên nó không hề xem trọng hắn, chỉ coi nàng là địch, lúc này hai mắt chăm chăm nhìn nàng, cái lưỡi chẻ đôi liên tục phun ra phun vào khiến Vương Hiểu Linh càng thêm run rẩy, cánh môi cũng không còn sắc máu.

"Tiểu Linh, lên!" Thấy nàng không chịu động đậy, Lãnh Quân lạnh giọng nói.

Vương Hiểu Linh quay qua nhìn hắn, vẻ mặt như mếu cầu xin, "Sư phụ, đệ tử đánh với con gì cũng được, nhưng đừng là nó có được không?"

Lãnh Quân không hiểu tại sao nàng lại sợ như vậy, chỉ cho rằng là vì tu vi của con Hỏa Tích này cao hơn nàng nên khuyên bảo, "Ngươi không cần phải sợ, nó chỉ ở Tâm Động kỳ mà thôi. Ngươi dừng ở Trúc Cơ kỳ đã lâu, chỉ thiếu một cơ hội để đột phá, con Hỏa Tích này liền vừa vặn, huống chi nó còn là hệ hỏa. Yên tâm, ta ở phía sau nhìn ngươi, nếu có chuyện gì ta lập tức ra tay."



Vương Hiểu Linh lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải như vậy, ta---- Á!!! Sư phụ cứu ta!!!"

Đang nói giữa chừng, con Hỏa Tích tựa như không còn kiên nhẫn, đột nhiên phát động tấn công lao về phía nàng.

Vương Hiểu Linh hoảng hốt, vội phóng lên kiếm bay đi. Nhưng Lãnh Quân lúc trước vì sợ con Hỏa Tích chạy thoát nên đã lập kết giới, lúc này lại khiến nàng không thoát được.

Tốc độ của con thạch sùng bình thường đã nhanh, huống chi hiện tại còn là con Hỏa Tích có tu vi ở Tâm Động kỳ?

Vương Hiểu Linh thấy nó đuổi theo ngày càng gần thì càng hoảng loạn, khả năng khống chế kiếm cũng kém đi, đường bay loạng choạng mấy lần suýt ngã.

"Sư phụ!!!! Ta thật sự không làm được đâu!!! Sư phụ!!!!" Mặt Vương Hiểu Linh trắng bệch không còn chút máu, nước mắt cũng bắt đầu tràn khắp khóe mi, kinh hoảng thất thố hét lớn.

Lãnh Quân thấy nàng như vậy cũng nhận ra được nàng không phải đơn giản là e ngại chênh lệch tu vi, nhíu mày hỏi, "Ngươi sợ bò sát?"

Vương Hiểu Linh như không còn gì để tiếc nuối hét lên, "Ta không sợ bò sát, ta chỉ sợ nó!!! Sư phụ, ta xin ngài, ngài kêu ta đánh rắn rết cóc nhái gì cũng được, chỉ riêng thạch sùng là không được!!!!"

Lãnh Quân lại vẫn không ra tay, lãnh đạm khuyên nhủ, "Nếu đã sợ, vậy ngươi càng phải cố gắng đối mặt với nó. Nếu ngươi không khắc phục được nỗi sợ này, sau này nó rất có thể sẽ trở thành tâm ma của ngươi."

Vương Hiểu Linh lúc này đã hoảng gần chết, nàng còn đâu tâm tình để nghe lọt lời của hắn. Nói cái gì tâm ma, cho dù có thì cũng là sau này, vậy để sau này hẵng tính!!!

Thấy nàng vẫn chạy vòng vòng không chịu đối đầu trực diện, Lãnh Quân nhíu mày, bàn tay khẽ động, kết giới dần dần thu hẹp lại.

Vương Hiểu Linh đang hoảng loạn nên không nhận ra, cứ theo đà bay thẳng, cuối cùng va phải tầng kết giới, ngã văng ra khỏi kiếm rớt xuống đất.

Nàng ngẩng đầu dậy, thấy con Hỏa Tích đang lao vọt về phía mình, sắc mặt biến trắng đến gần như trong suốt, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả tóc. Nàng luống cuống muốn đứng dậy chạy trốn nhưng tay chân nàng lại run như cầy sấy, không thể nào đứng lên nổi.

Mắt thấy con Hỏa Tích sắp vọt lại đây, tâm Vương Hiểu Linh co thắt, nàng theo bản năng ôm đầu, nhắm chặt mắt, nghẹn ngào kinh hoảng hét lớn, "Sư phụ!!!!"

Ngay tại giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Quân rốt cuộc hiểu được nàng không có khả năng ra tay, trước khi con Hỏa Tích kịp vồ lấy nàng, hắn khẽ vung tay, một đạo linh lực phóng ra ngay tức khắc giải quyết nó.

Nhưng vì lúc này con Hỏa Tích đã quá gần nàng, lại bị giết đột ngột lúc đang ở trên không, từ nơi vết thương trên cổ, máu đỏ nóng hầm hập tanh nồng phun ra, bắn thẳng lên người nàng.

Vương Hiểu Linh run rẩy sợ hãi khẽ hé mắt, vừa nhìn thấy một thân mình toàn máu, nghĩ đến đây là máu của con Hỏa Tích, trước mặt chỉ cách mấy chục phân còn có xác của nó, nàng liền không nhịn được nôn thốc nôn tháo.

Lúc này nàng vẫn chưa hết sợ, nhịp tim đập nhanh đến hoảng, nước mắt nước mũi tèm lem, lại không thể ngừng nôn khiến nàng có chút không thở được, sắc mặt liền càng tệ.

Lãnh Quân thấy thế thì vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, phất tay đem xác con Hỏa Tích ném ra xa, lại dùng thanh khiết thuật tẩy trừ một thân toàn là máu của nàng, ngay cả mùi tanh nồng cũng bị hắn tẩy sạch, Vương Hiểu Linh mới dần dần cảm thấy khá hơn.

"Tiểu Linh, ngươi thế nào rồi? Có sao không?" Trên mặt Lãnh Quân thoáng qua một tia lo lắng cùng áy náy.

Vương Hiểu Linh ngồi dựa trong lòng hắn thở hổn hển, trông nàng lúc này cực kỳ nhếch nhác, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính bệt vào má, sắc mặt tái nhợt, cánh môi ngày thường hồng nhuận hiện không còn chút máu, đôi mắt to tròn sáng ngời lúc này cũng chỉ còn lại sợ hãi cùng mê mang.



"Tiểu Linh, ngươi có nghe ta nói không?" Lãnh Quân lo lắng gọi nàng.

Vương Hiểu Linh liếc mắt sang nhìn hắn, nghĩ đến lúc nãy nàng đã nói nàng sợ thạch sùng, liên tục cầu hắn cứu nàng nhưng hắn đều bỏ ngoài tai, thậm chí cuối cùng còn thu hẹp kết giới khiến nàng ngã xuống, suýt nữa liền bị con Hỏa Tích tóm được, bao nhiêu sợ hãi đều hóa thành uất ức cùng tức giận, bật khóc nức nở.

"Ta ghét ngươi ta ghét ngươi ta ghét ngươi ta thực sự rất ghét ngươi!!! Ô ô ô..."

Nắm tay nhỏ của nàng không ngừng đánh hắn, nàng thực sự dùng lực mà đánh khiến Lãnh Quân cảm thấy có chút đau, nhưng nỗi đau trên da thịt này lại không là gì so với nỗi đau trong tâm hắn lúc này.

Không rõ tại sao, mỗi lần nghe nàng nói nàng ghét hắn, hắn lại cảm thấy thực khó chịu.

Hắn không biết nên làm thế nào, đành để nàng tùy ý khóc.

Vương Hiểu Linh phát tiết suốt một khắc mới hạ hỏa, vì gào khóc liên tục nên giọng nàng có chút khàn, lại còn mệt mỏi, nhưng nàng vẫn đứng lên rời khỏi ngực hắn, lại một gốc cây không xa không gần ngồi xuống, cúi đầu không thèm nhìn hắn.

Khóc lâu như vậy, không thể nói ngừng liền ngừng ngay được, nàng ngồi ở đó thút thít, thỉnh thoảng lại nấc một cái, đầu tóc có chút rối loạn ẩm ướt, khóe mi vương nước mắt, chóp mũi đỏ ửng lên, trông đáng thương chật vật vô cùng, khiến tâm Lãnh Quân càng thêm khó chịu.

Hắn tiến lại chỗ nàng, Vương Hiểu Linh liền cực kỳ không khách khí quay lưng về phía hắn.

"Tiểu Linh, ngươi giận vi sư sao?" Hắn mềm giọng hỏi.

Vương Hiểu Linh im lặng không trả lời.

Lãnh Quân có chút bối rối, không biết phải dỗ dành nàng thế nào.

"Sư phụ chỉ nghĩ muốn tốt cho ngươi---" còn chưa nói hết câu, hắn đã nghe đối phương hừ một tiếng, nhất thời lúng túng ngậm miệng.

Im lặng một lúc, Lãnh Quân lại lên tiếng, "Tiểu Linh, ngươi đói bụng không, ta làm thỏ nướng cho ngươi ăn nhé?"

Lúc này vẫn chưa đến trưa, nhưng sáng bọn họ dậy sớm, mới vừa rồi Vương Hiểu Linh lại hoảng lại khóc một trận, năng lượng tiêu hao gần hết, nghe hắn nhắc đến nàng bỗng cảm thấy cũng có chút đói.

Nhưng nghĩ đến hắn vừa rồi đối với mình thấy chết không cứu, nàng liền không muốn phản ứng hắn.

Lãnh Quân không nhận được đáp lại cũng không phiền lòng, nàng đã không từ chối, vậy hắn cứ coi như nàng đã đồng ý là được.

Nàng bình thường thích ăn ngon như vậy, nếu hắn nướng thỏ thật tốt, rất có thể sẽ dỗ được nàng hết giận.

Nghĩ như vậy, Lãnh Quân nhanh chóng bắt tay vào xử lý con thỏ, không hề nhận ra rằng...

Hắn đường đường là sư thúc tổ của đệ nhất tông phái Thiên Kiếm tông, tu vi đã đến Đại Thừa kỳ, lại còn là sư phụ của nàng, vậy mà lúc này lại uốn gối khom lưng đi nướng thỏ để lấy lòng tiểu đồ đệ nhà mình.